Chia tay vì bạn trai quá nghèo
Phải sống cảnh thuê trọ, chật vật mưu sinh mãi lúc đó sớm muộn gì thì mâu thuẫn cũng xảy ra, hạnh phúc cũng sẽ tan vỡ thôi. Giờ không còn chuyện “một túp lều tranh, hai trái tim vàng”.
Tôi năm nay 25 tuổi đã tốt nghiệp một trường đại học danh giá tại Hà Nội được 3 năm nay và đang đi làm. Ngay từ năm học thứ 3 của đại học tôi đã nhận lời yêu anh. Một chàng trai cùng quê nay lại học cùng trường, anh học trên tôi một khóa. Chúng tôi quen nhau khi cùng tham gia hội đồng hương. Sau những lần hội họp, picnic đi chơi dần dần tình cảm nảy sinh, nên sau khi anh tỏ tình tôi đã đồng ý.
Yêu nhau được một thời gian thì anh đề nghị dọn về ở trọ chung phòng cho tiết kiệm chi phí. Ban đâu tôi cũng cảm thấy e ngại, nhưng được sự động viên của anh nên cũng yên tâm. Kể từ đó chúng tôi sống chung với nhau như vợ chồng suốt quãng đời sinh viên còn lại.
Phải sống cảnh thuê nhà, chật vật mưu sinh mãi. Lúc đó sớm muộn gì
thì mâu thuẫn cũng xảy ra, hạnh phúc cũng sẽ tan vỡ thôi
Sau khi cả hai ra trường đi làm, nhưng đến nay đã 3 – 4 năm rồi mà lương của anh ấy cũng chỉ được tầm 20 triệu. Trong khi đó do đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố trọ học và muốn bám trụ mưu sinh ở đây nên chúng tôi vẫn phải thuê nhà. Chi phí ăn ở, sinh hoạt của cả hai người mỗi tháng cũng tiêu tốn hơn 10 triệu đồng.
Đấy là chúng tôi mới sống chung với nhau chưa làm đám cưới nên chưa phải bận bựu việc con cái, đối nội, đối ngoại gì mà tiết kiệm cũng chẳng được bao nhiêu. Cứ theo đà này mà quyết định đến với nhau, chung sống với nhau cả đời thì không biết đến bao giờ chúng tôi mới có thể cóp đủ tiền mua nhà Hà Nội. Rồi nuôi dạy con cái học hành ở Thủ đô này nữa.
Chính vì vậy mà cách đây 3 tháng tôi đã nói lời chia tay với anh ấy để dọn ra chỗ khác sống riêng. Anh ấy yêu tôi rất nhiều, thương tôi rất nhiều, tôi đòi hỏi cái gì anh ấy cũng cố gắng đáp ứng. Không muốn tôi phải khổ nên anh ấy rất chiều tôi. Biết tôi không muốn sống cảnh phải thuê trọ mãi, anh đã hứa sẽ cố gắng làm thêm để kiếm được nhiều tiền hơn, tiết kiệm mua nhà rồi cùng làm đám cưới, sống chung với tôi đến đầu bạc răng long.
Nhưng phải đợi đến bao giờ đây! Đợi 5 năm nữa, hay 10 năm nữa ước mơ đó có trở thành hiện thực được không? Trong khi vây xung quanh tôi biết bao là chàng trai giỏi giang, giàu có khác, cũng muốn đặt vấn đề yêu đương để tiến đến hôn nhân. Trong số đó có một anh bố mẹ làm kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản, đất nhiều vô kể. Mặc dù chưa đến tuổi 30 nhưng bố mẹ anh đã tạo dựng cho anh một cơ ngơi hoành tránh, sống độc lập trong một ngôi nhà trị giá hàng chục tỷ đồng.
Do có tiềm lực về kinh tế nên anh cũng đã mở một công ty kinh doanh về vật liệu xây dựng và đang làm ăn phát đạt. Nếu gật đầu đồng ý, anh sẽ bảo bố mẹ đến thăm nhà rồi đặt mối quan hệ để hai gia đình đi lại thân tình và đến sang năm sẽ làm đám cưới.
Nhưng kể từ khi chia tay, người yêu tôi cứ gọi điện đến hẹn gặp, rồi năn nỉ van xin tôi quay lại với anh ấy. Thực tình sau 4 năm yêu nhau, đã chung sống với anh như vợ chồng, chúng tôi cũng có nhiều kỷ niệm, tôi cũng vẫn rất yêu anh ấy, có điều giờ đến với nhau với hai bàn tay trắng thì cuộc sống sau này con cái sẽ khổ. Phải sống cảnh thuê nhà, chật vật mưu sinh mãi, lúc đó sớm muộn gì thì mâu thuẫn cũng xảy ra, hạnh phúc cũng sẽ tan vỡ thôi. Giờ không còn chuyện “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” nữa rồi, nên cũng đành thôi. Vĩnh biệt nhé tình yêu đầu của em!
Theo Ngoisao
Video đang HOT
Lỡ mang bầu, tôi chỉ biết gọi điện cầu cứu bố mẹ đẻ!
Anh để mặc tôi đối diện với tất cả khi biết tin tôi mang bầu. Tôi phải gọi điện cầu cứu bố mẹ tôi. Mẹ tôi khóc cho sự dại khờ của tôi. Tôi nhục nhã bao nhiêu thì bố mẹ tôi còn nhục gấp bội.
Tôi đang đứng trước rất nhiều do dự. Tôi không biết nên buông tay hay cố gắng tiếp tục để chờ đợi phép màu.
Tôi và anh trước khi đến với nhau đã trải qua 2 năm làm bạn. Chúng tôi tiếp tục có khoảng thời gian yêu nhau là 3 năm nữa. Trong thời gian này, xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, chủ yếu xuất phát từ anh và gia đình anh.
Anh là trai Hà Nội, du học trời Tây bao nhiêu năm, nhưng về nước vẫn trắng tay không có bằng cấp. Gia đình anh giàu có. Bố mẹ anh là người vừa có tiền, vừa có quyền. Họ chạy cho anh vào học một trường liên kết tại Việt Nam. Bởi thế 25 tuổi rồi mà anh vẫn là sinh viên năm 2, sống phụ thuộc vào bố mẹ.
Tôi là con gái miền Nam. Gia đình ghèo khó, bữa ăn hàng ngày còn chạy ngược xuôi. Nhưng được cái tôi rất chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm thêm suốt quãng đường sinh viên để bớt gánh nặng cho cha mẹ. Mọi người đều khen tôi xinh đẹp, khéo léo và giỏi giang.
Cái duyên cái số để chúng tôi quen biết nhau khi anh còn ở nước ngoài. Đến khi anh ngỏ lời yêu tôi thì tôi cũng biết khá tường tận về tích cách của anh. Nhưng tôi tin mình sẽ thay đổi được anh và giúp anh phấn đấu.
Cái ngày mà anh thông báo về hẳn Việt Nam, tôi đã rất bất ngờ. Nhưng tôi cũng kịp bình tĩnh để cùng anh vượt qua cơn khủng hoảng tinh thần này. Rồi thay vì ở Sài Gòn lập nghiệp, tôi quyết định Bắc tiến và lập nghiệp tại Hà Nội. Dù rất nhiều lần ra Hà Nội thăm anh khi anh về nước nhưng tôi vẫn không khỏi bỡ ngỡ khi lập nghiệp tại đây.
Cái tôi không ngờ là thái độ của bố mẹ anh. Từ việc thương yêu tôi ngày trước thì giờ họ phản đối mối quan hệ của chúng tôi ra mặt. Họ cấm cản anh qua lại với tôi và tạo áp lực để buộc chúng tôi phải chia tay nhau.
Họ muốn có một cô con dâu môn đăng hộ đối. Họ lấy lý do là gia đình tôi ở xa. Lý do là khác biệt tôn giáo sẽ cản trở con đường sự nghiệp của anh (tôi theo đạo thiên chúa). Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng. Tôi vẫn cố gắng để họ thấy được mặt tốt của mình.
Về phía anh, dù đã thất bại liên tục trong con đường học hành nhưng anh vẫn không thay đổi tích cách. Anh ham chơi hơn ham học. Trong suốt thời gian anh học liên kết, tôi biết anh đã say nắng bao nhiêu lần, nói dối tôi liên tục. Mỗi khi tôi mệt mỏi thì anh cũng không an ủi được. Khi tôi muốn nói chuyện nghiêm túc thì anh cứ tìm cách thoái lui, tỏ thái độ nhu nhược.
Tôi đã rất mệt mỏi. Nhưng vì tôi yêu anh rất nhiều, tôi biết anh cũng yêu tôi nên tôi luôn nói với bản thân mình phải cố gắng hơn nữa. Nhưng anh được bố mẹ chiều chuộng, chu cấp tiền bạc và anh đã quen với điều đó. Anh rất lười nhác, chỉ thích bay nhảy ham chơi.
Rồi hè năm ngoái anh đi du lịch Trung Quốc với gia đình, anh đã phản bội tôi. Anh đã yêu một cô bé cấp 3 trong đoàn du lịch. Khi tôi biết được sự thay đổi trong anh, anh vẫn chối và chỉ nhận đó là em gái.
Anh hứa hẹn đủ điều nhưng vẫn tiếp tục dối gạt tôi. Rồi anh nói với cô bé kia, tôi chỉ là người yêu cũ, vì ghen tức nên cố tình phá anh. Anh dùng những lời lẽ tồi tệ nhất để nói về tôi - người mà đã yêu anh, chăm sóc anh bao nhiêu thời gian qua.
Nhục nhã, ê chề khi mà anh chỉ biết nhu nhược không thể có quyết định gì. Anh sợ không được sống sung sướng, sợ khổ cực, sợ khó khăn. Anh để mặc tôi đối diện với tất cả.
Tôi quyết định chia tay. Tôi gặp mẹ anh để nói chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc. Mẹ anh vui mừng ra mặt, còn cho tôi tiền để về Nam.
Về phía anh, khi tôi dứt khoát và quyết định về Nam thì anh lại níu kéo. Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ dứt khoát với cô bé kia. Tôi nói với anh là hãy cho hai đứa thời gian suy nghĩ lại. Tôi đã chịu quá nhiều tổn thương từ anh và gia đình anh.
Về Nam, tôi bắt đầu lại từ con số 0. Anh vẫn nhắn tin nói yêu tôi, muốn tôi ra Hà Nội để làm lại từ đầu. Anh nói đã dứt khoát với cô bé kia nhưng năm lần bảy lượt tôi đều phát hiện anh nói dối trắng trợn. Thậm chí khi phát hiện cô bé kia còn qua lại với người khác, nhưng anh vẫn không dứt ra được.
Tôi khi ấy chỉ muốn dứt khoát với anh để không phải chịu thêm đau khổ. Rồi anh chia tay với cô bé kia thật. Anh năn nỉ tôi, bảo tôi cho cả hai thêm một cơ hội để làm lại từ đầu. Tôi vẫn yêu anh nhiều lắm, nhưng vẫn không đủ tự tin để vượt qua nỗi đau kia.
Rồi bạn tôi cưới, đám cưới tổ chức ở Hà Nội nên tôi bay ra dự đám cưới. Tôi gặp lại anh. Sau lần đó, về lại Sài Gòn, tôi phát hiện mình có thai. Mang bầu, tôi vui mừng nhưng cũng sợ hãi. Tôi thông báo cho anh.
Anh bảo sẽ nói với bố mẹ để bàn chuyện cưới xin. Nhưng tôi đợi mãi vẫn không thấy anh đả động gì. Anh cứ tìm cớ để kéo dài thời gian, trong khi bụng tôi thì làm sao chờ đợi được. Rồi tôi gọi điện cho mẹ anh. Bà trách tôi là tại sao nói không giữ lời còn qua lại với con trai bà. Bảo chúng tôi tự giải quyết lấy và đừng gọi cho bà nữa.
Nhục nhã, ê chề khi mà anh chỉ biết nhu nhược không thể có quyết định gì. Anh sợ không được sống sung sướng, sợ khổ cực, sợ khó khăn. Anh để mặc tôi đối diện với tất cả.
Mang bầu, tôi phải gọi điện cầu cứu bố mẹ tôi. Mẹ tôi khóc cho sự dại khờ của tôi. Tôi nhục nhã bao nhiêu thì bố mẹ tôi còn nhục gấp bội. Do không được chăm sóc tốt và tinh thần không ổn định, đứa bé mới 3 tháng tuổi đã chết trong bụng tôi. Khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của tôi như địa ngục, có lúc điên, có lúc dại. Tôi đã mất mát quá nhiều.
Mọi người có thể nói tôi mù quáng trong tình yêu. Nhưng tôi không thể phủ nhận là tôi đã yêu anh quá đỗi.
Anh lại thuyết phục tôi ra Hà Nội một lần nữa, anh nói muốn chăm sóc tôi. Và đợi anh ra trường đi làm thì sẽ cưới nhau. Nhưng khi tôi đề cập đến vấn đề bố mẹ anh phản đối, tôn giáo của tôi sẽ cản trở anh thì anh lại lần lượt cư xử nhu nhược và không có chính kiến riêng.
Tôi phải làm sao đây? Tôi nên tiếp tục động viên anh thay đổi hay nên dứt khoát để giải thoát cho mình?
Theo Afamily.vn
Vì em là gái làng chơi nên không cưới Tôi kể câu chuyện này với mấy cậu bạn thân họ nói tôi điên thì mới yêu một đứa làm gái. Có những thứ tình yêu mà vĩnh viễn không bao giờ ta có thể lý giải được, và dù biết rằng không nên yêu nhưng ta vẫn cứ mê muội vì nó, vẫn cứ lao vào và tìm kiếm, hi vọng. Tôi...