Chia tay vì bạn gái hay thích “thả rông”
Tình yêu 5 năm đã mất, hình ảnh người con gái thôn quê giản dị, chân chất đã biến mất, thay vào đó là cô gái thích khoe da thịt, ăn mặc hở hang, táo bạo.
Em nói “vòng 1 em đẹp, em khoe, có sao đâu?”
Lan – cô bạn gái gắn liền với tôi suốt 4 năm đại học vốn xuất thân từ cô gái thôn quê mộc mạc. Lan thuộc tuýp người ngoan hiền và hiểu chuyện. 4 năm ngồi trên ghế nhà trường, em vẫn giữ cho mình hình ảnh giản dị, trang nhã.
Đi bên em lúc nào tôi cũng thấy tự hào vì em nghiêm chỉnh, không thích lối ăn mặc hở hang, phản cảm như nhiều cô bạn cùng trang lứa. Gặp em, bạn bè tôi ai cũng phải trầm trồ khen em đẹp dáng, đẹp da, dù “kín cổng cao tường” vẫn đầy gợi cảm.
Ra trường, em được nhận vào làm nhân viên văn phòng cho một tập đoàn nước ngoài, từ đó em bắt đầu thay đổi cách ăn mặc. Lúc đầu, em vận những bộ đầm nhẹ nhàng, kín đáo hay những chân váy dài và áo sơ mi thanh lịch. Khi đó, tôi thấy em có nét đẹp của dân văn phòng chính hiệu.
Video đang HOT
Dần dà, em thay đổi một cách chóng mặt. Phong cách thời trang của em bắt đầu thoáng hơn với áo ren lộ ngực, áo voan mỏng manh có thể nhìn thấu da thịt. Đôi lần, tôi cũng nhắc khéo em ăn vận cận thẩn kẻo người khác chú ý nhưng em chỉ gật đầu vâng dạ cho có lệ rồi bỏ ngoài tai những lời nói của tôi.
Em không chỉ thay đổi trang phục công sở mà còn thay mới luôn cả những bộ đồ mặc nhà kín đáo. Em thích thú ăn vận những bộ váy ngủ sexy, ngắn cũn cỡn và rất tự tin mặc nó đi lại xung quanh xóm trọ. Nhiều hôm, đưa em đi làm về, vừa vào đến nhà, em đã tháo bỏ luôn cả áo lót.
Tôi có hỏi thì em trả lời: “Ở nhà bỏ ra cho thoáng, cả ngày đi làm mặc ngột quá. Với lại, mặc áo nhiều dễ gây ung thư”. Yêu em và thích được gần gũi em nhưng tôi vẫn ngại nhìn thấy em vận áo hai dây và không mặc áo lót kiểu này trước bao con mắt soi mói của mọi người trong khu trọ.
Khu trọ của em hội tụ đủ tầng lớp người từ công nhân, sinh viên cho đến các cặp vợ chồng đã đi làm. Hễ em bước ra khỏi phòng là bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về em. Thậm chí, mấy gã con trai trong xóm thi thoảng cũng buông lời trêu ghẹo em “ngon nghẻ”. Là người yêu em, tôi thật sự không hề dễ chịu với những điều đó.
Đã nhiều lần tôi gằn giọng với em, cho em hiểu tôi đang để ý, ghen tuông nhưng em lại coi đó là vấn đề không hề to tát. Tôi bảo em rằng, anh có thể chấp nhận thói quen em mặc mát mẻ trong nhà nhưng khi đã ra khỏi phòng thì đừng làm nhức mắt hàng xóm. Em lại cười và tiếp tục trêu ngươi tôi: “vòng 1 em đẹp, em khoe, có sao đâu?” khiến tôi đứng sững người.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn là dạo gần đây, khi tới công sở em cũng mặc sức “ thả rông” vòng một của mình. Đứng đợi em trước cổng cơ quan, khi thấy em vừa bước ra thì đã có biết bao con mắt đổ dồn về phía em. Một cô gái sành điệu, áo mỏng váy ngắn ngúng nguẩy đi, mỗi bước chân làm rung rinh, lộ ra gần như cả trọn vẹn vòng một. Tôi ngượng chín cả mặt và đứng chết chân ngay tại đó.
Chẳng phải riêng lần ấy, nhiều lần đi ăn hay đi chơi cùng nhau, em chẳng chịu vận áo lót, cùng lắm là loại áo ngực silicon không dây, thậm chí chỉ dùng miếng dán đầu ngực như 2 con ốc vặn. Đi cạnh em, đủ chuyện mắc cười diễn ra, ai nhìn em phải xì xào lời ra tiếng vào, còn lũ đàn ông thì cứ nhìn chằm chằm vào ngực em. Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình như một trò đùa của thiên hạ, cảm giác bị xúc phạm ghê gớm.
Khi tôi nhắc nhở, em không chịu nghe. Đến khi tôi lặn lội đi chọn cho em những bộ áo ngực đẹp, đắt tiền để em hứng thú quay lại thói quen mặc áo ngực như trước thì em cũng chẳng còn thích thú. Càng nhắc nhở, khuyên nhủ, em càng nghĩ tôi ích kỷ, không muốn em đẹp trong mắt mọi người.
Cũng chỉ vì những quan điểm trái ngược nhau mà tôi và em không ít lần xảy ra cãi vã. Và khi đã không thể “khống chế” được người yêu mình, dù vẫn còn yêu em rất nhiều nhưng tôi đã phải chủ động nói lời chia tay.
Dạo gần đây, nhiều người bạn chung của tôi và em cũng đã bàn tán rất nhiều về sự thay đổi của em. Mọi người cho rằng, em chia tay tôi và thay đổi theo lối ăn mặc hở hang để nhanh chóng cặp được với sếp lớn, vi vu đi đây đi đó.
Mới đây, vào facebook của em, tôi mới thảng thốt giật mình khi thấy em em ăn mặc ngày càng gợi cảm, tây hóa hơn. Tôi đắng lòng khi nhìn thấy sự thay đổi chóng mặt của người con gái tôi đã từng yêu thương. Tình yêu 5 năm đã mất, hình ảnh người con gái thôn quê giản dị, chân chất đã biến mất, thay vào đó là cô gái thích khoe da thịt, ăn mặc hở hang, táo bạo.
Theo Khám Phá
Bạn trai dắt người yêu về ra mắt ngay khi tôi vừa sẩy thai
Tôi cầu xin gia đình người ấy cứu đứa cháu của họ nhưng đáp lại tất cả chỉ là thái độ dửng dưng: "Ai làm người ấy chịu".
Không biết tôi có phải bi quan và quá thiếu tự tin không nhưng những ngày dài vừa qua tôi sống trong đau khổ. Tôi sinh ra ở Tây Nguyên, đáng lẽ như bao đứa trẻ khác tôi có một cuộc sống êm đềm, nhưng đến năm lên lớp 7 ba bị bệnh tâm thần do rượu bia. Sống trong cảnh tối đến bữa ăn và ngủ phải chạy qua nhà hàng xóm không dám về nhà đã làm tôi ám ảnh. Tôi tự nhủ phải thương mẹ để cố gắng sống tiếp, học hành đỗ đạt. Năm 18 tuổi, tôi đậu vào một trường đại học có tiếng, bắt đầu chuỗi ngày lập nghiệp tại Sài Gòn. Tôi quen cậu ấy trong lúc đi thực tập rồi tự mình xin một công việc ở thành phố. Từ đây cuộc sống của tôi là bi kịch.
Ảnh minh họa
Sống một mình ở thành phố không gia đình, không họ hàng, tôi tự mình phải bươn chải và chỉ biết vá víu vào gia đình cậu ấy. Gia đình cậu dự định sẽ tổ chức đám cưới cho chúng tôi vào năm sau. Thế rồi, khi biết gia cảnh nhà tôi, cậu ấy đã ngập ngừng. Một thời gian sau cậu ấy chia tay tôi vì có người khác, lúc ấy tôi lại mang trong mình thai nhi gần được ba tháng. Phải nói tôi đã khóc hết nước mắt cầu xin gia đình cậu ấy cứu đứa con nhưng đáp lại tất cả chỉ là thái độ dửng dưng: "Ai làm người ấy chịu". Tôi đau đớn, vật vã không dám gọi về cho mẹ, thế rồi con bỏ tôi mà đi. Tôi như chết đi sống lại ôm bụng nằm một mình trong phòng cơ quan. Ngày hôm sau cậu ta dắt bạn gái mới về ra mắt bố mẹ.
Tôi đóng cửa trái tim mình từ đó, luôn ráng phấn đấu trong công việc. Cũng có nhiều người đến tán tỉnh lời ong tiếng ve nhưng tất cả tôi đều coi là một bông hoa, vờn thì vờn, có cũng được mà không có cũng được. Có người đã có người yêu, có người bắt cá hai tay, có người thèm khát tôi, chẳng phải tôi thích ăn mặc hở hang hay lẳng lơ gì đó mà sao họ cứ đến để làm phiền tôi. Có những đêm hàng chục cuộc điện thoại, tiếng gõ cửa phòng từ một người say rượu làm cùng cơ quan, tất cả đều khiến tôi ghê sợ.
Thế rồi anh đến bên tôi trong ngày hôm ấy rất nhẹ nhàng. Anh làm trái tim tổn thương của tôi ấm lạ nhưng hàng đêm tôi vẫn ám ảnh về việc mất con, về việc mình không còn trong sáng, sợ rồi một ngày anh ấy biết chuyện. Tôi dằn vặt, tổn thương mình. Rồi anh ấy cũng ra đi, cuộc sống làm tôi chới với, chẳng lẽ tôi không có nổi hạnh phúc của mình sau cơn bão giông? Đôi lúc tôi cảm thấy mảnh đất và công việc này không phải dành cho mình. Tôi mất tất cả, nên bước tiếp theo thế nào đây, nỗi đau chồng chất nỗi đau, sẹo này biết bao giờ mới lành nổi?
Theo Ngân/Ngoisao
Dở khóc dở cười với ông chồng thích hay "thả rông" Nhưng cũng chỉ vi chuyên tha rông cua chông ma tôi la vơ đa phai chưng kiên bao nhiêu tinh huông dơ khoc dơ cươi. Chỉ vì việc chồng không mặc đồ lót mà tôi nhiều phen dở khóc dở cười, tôi chỉ muốn chồng tôi như chồng người khác: có ý thức hơn trong việc mặc đồ lót để không làm xấu...