Chia tay vì bạn gái ăn chơi trác táng
Cô ấy lấy tiền của tôi tiêu xài không tiếc và dùng nó vào những việc ăn chơi, trác táng.
Mấy ngày nay tôi như người phát khùng và không còn biết phải làm gì. Tôi biết nếu giờ tôi nói câu yêu cô ấy là một sai lầm của đời tôi thì nhiều người sẽ chửi rủa tôi là thằng Sở Khanh, rằng tôi “no xôi, chán chè” rồi dở mặt. Nhưng quả thực, có ở trong hoàn cảnh của tôi mọi người mới hiểu nỗi khổ khi yêu phải một người như vậy.
Tôi năm nay 31 tuổi. Tôi và cô ấy yêu nhau được hơn 4 năm. Cô ấy kém tôi khá nhiều tuổi, năm nay mới 22. Khi mới quen, cô ấy chỉ vừa tốt nghiệp xong cấp 3. Hồi đó thấy cô ấy hiền lành, dễ thương và ăn nói nhỏ nhẹ nên tôi mê lắm. Nói thật, đàn ông nào gặp con gái đẹp, đáng yêu mà chẳng mê. Vì vậy mà tôi tìm cách tiếp cận cô ấy. Sau một vài lần làm quen, tìm hiểu, cô ấy nhận lời yêu tôi. Khi đó, cô ấy mới bước sang tuổi 18 không lâu.
Tôi là người đi làm, có thu nhập cao nên khi yêu tôi không tiếc thứ gì. Tôi không phải là kẻ dùng tiền để mua chuộc nhưng khi đã yêu thật lòng tôi không tính toán những chuyện nhỏ nhặt đó. Cô ấy muốn gì là tôi mua cho dù nhiều tiền hay ít tiền. So với bạn bè đồng trang lứa, cô ấy có phần sành điệu hơn hẳn vì những bộ đồ cô ấy mặc, những chiếc túi xách, đôi giày của cô ấy đều đắt tiền hơn rất nhiều. Tất cả đều là do tôi mua cho cô ấy.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không bao giờ kết luận là cô ấy lợi dụng tôi cả. Cô ấy yêu tôi thật lòng, còn những món đồ đó là vì cô ấy nghĩ hai chúng tôi là người yêu của nhau nên vô tư khi đòi hỏi. Tôi không trách cứ gì cô ấy về chuyện đó cả. Yêu nhau được gần 1 năm thì cô ấy trao cho tôi đời con gái. Đó là lần đầu tiên của cô ấy và tôi cảm thấy xúc động vô cùng. Tôi cũng chưa từng quan hệ với ai trước khi gặp cô ấy. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ yêu thương và lấy em làm vợ.
Video đang HOT
Cô ấy đi khắp nơi phơi bày sự thật rằng tôi đã ngủ với cô ấy và giờ lại bỏ rơi (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi cuộc sống không êm đềm như tôi tưởng tượng. Từ ngày chúng tôi thuộc về nhau xong, cô ấy đổi khác hoàn toàn. Vì cậy mình đã dành điều quý giá nhất cho tôi nên cô ấy bắt đầu đòi hỏi, hạch sách. Bất cứ điều gì tôi khiến cô ấy không hài lòng là cô ấy lên mặt nói tôi không ra một thứ gì cả. Tôi đã góp ý với cô ấy nhiều lần rằng tôi hơn tuổi cô ấy nên có gì không hài lòng cần nói với sự tôn trọng để tôi tiếp thu. Nhưng cô ấy không thế. Lúc nào cô ấy cũng vênh mặt lên và mỗi khi cãi nhau nếu tôi nói lại là y như rằng cô ấy lại đay nghiến tôi: “Anh cũng chẳng khác gì mấy thằng đểu giả khác, có tôi xong là anh phụ bạc”.
Cô ấy lấy tiền của tôi tiêu xài không tiếc. Những thứ cần thiết đã đành nhưng cô ấy toàn dùng nó vào những việc ăn chơi, trác táng. Tôi không tiếc tiền vì cũng xác định coi cô ấy là vợ. Tôi cũng là người làm ra tiền nên tôi không tính toán lắm. Nhưng rồi khi thấy cô ấy tiêu ngày một hoang phí, tôi đã không thể nhịn được. Cô ấy không chịu làm gì, hàng tháng cứ lấy tiền của tôi đi tiêu xài cho chán chê. Kết quả, năm thứ 2 đại học cô ấy bị đuổi vì không theo kịp chương trình đại học.
Từ đó tình yêu của chúng tôi càng trở nên bi đát. Cô ấy không chịu đi thi lại, học lại một trường khác, cũng không chịu kiếm việc để làm. Cô ấy dùng tiền của tôi để sống. Đã vậy cách nói chuyện của cô ấy ngày một hỗn hào, xấc xược. Tới lúc này thì tôi thực sự chán nản. Tôi không muốn cưới không phải vì chuyện cô ấy không có bằng cấp, học vấn mà bởi con người cô ấy không đâu vào đâu cả. Tôi không thể sống với một người vợ không chịu làm ăn, nhằm tiền của chồng mà tiêu xài lãng phí như thế được.
Tôi đề nghị chia tay nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy đi khắp nơi phơi bày sự thật rằng tôi đã ngủ với cô ấy và giờ lại bỏ rơi. Từ bố mẹ, cơ quan, bạn bè của tôi ai cô ấy cũng gặp mặt để phanh phui sự thật. Về phía tôi, cô ấy khóc mếu nói rằng năm xưa cô ấy đã từng 1 lần phá thai vì tôi (khi đó cô ấy học năm thứ 2. Tôi đã nói cô ấy giữ lại đứa bé và tôi sẵn sàng cưới cô ấy ngay lúc đó nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy quyết phá đứa bé bằng được) nên cô ấy mong tôi đừng bỏ cô ấy.
Thực sự tôi không phải là người đàn ông tệ bạc, phụ tình, tôi cũng thương cô ấy nhưng với tính cách này tôi sợ rằng tôi và cô ấy sẽ không thể hạnh phúc nổi khi ở bên nhau. Tôi phải lựa chọn điều gì đây?
Theo VNE
Có nên bỏ chồng nghèo để "đổi đời"?
Tôi có nên tàn nhẫn một lần để mở ra cơ hội cho cả tôi, cả chồng và đứa con thơ không?
Tôi đang sống trong những ngày đầy tâm trạng lo sợ và tội lỗi. Tôi có tội với chồng, với con khi giấu giếm họ ngoại tình. Tôi biết mình đã sai nhưng tôi thực sự không muốn quay về nơi nghèo khó đó. Tôi không muốn chôn vùi tuổi xuân của mình trong sự bần hàn. Tôi muốn thoát khỏi nỗi khổ này bằng mọi cách nhưng giờ đây khi có cơ hội để "đổi đời" thì tôi lại phân vân. Tôi thương chồng, thương con và không biết mình phải làm gì cho đúng nữa.
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Chồng tôi là người yêu đầu tiên của tôi. Khi ấy tôi còn trẻ quá, cũng chưa hiểu lắm tình yêu là gì và cần gì. Mới lớn lên, đi học xa nhà, tôi và anh yêu nhau. Chỉ vài tháng sau đó, tôi đã trao cho anh đời con gái của mình. Anh rất tốt với tôi, không phải vì chiếm đoạt được tôi rồi thì phụ bạc hay phản bội, lúc nào anh cũng nâng niu, trân trọng tôi, lo lắng, quan tâm tôi hết mực. Yêu nhau được hơn 2 năm, tới lúc vừa tốt nghiệp ra trường là anh đòi cưới.
Khi ấy tôi đã bắt đầu lăn tăn về quyết định lấy anh. Anh chưa có công việc, chưa có tiền bạc trong tay. Nói chung nhìn vào những gì anh có là đủ biết anh không thể nuôi nổi bản thân chứ đừng nói là nuôi vợ, nuôi con. Lúc đó trong đầu tôi cũng thoáng lên suy nghĩ chia tay nhưng nghĩ đã trao cho anh đời con gái tôi lại sợ. Tôi sợ đã không còn trong trắng thì lấy ai được nữa. Không chỉ vậy anh cũng rất yêu thương tôi, quan tâm cho tôi nên tôi cũng không lỡ bỏ anh. Nghĩ về tương lai khó khăn, anh động viên tôi cứ cố gắng thì mọi chuyện sẽ ổn nên tôi cũng chấp thuận.
Tôi vốn được đánh giá là một người đẹp vậy mà từ khi lấy chông tôi tiều tụy đi trông thấy. Người gầy, mặt mũi tái xanh vì lúc nào cũng mất ngủ, lo nghĩ. Hai vợ chồng làm đã không đủ ăn, anh lại là con trưởng trong họ nên việc gì cũng đến tay. Tôi sinh con xong không có sữa cho bú vì người gầy quá. Ai nhìn tôi cũng xót xa tiếc cho thời con gái son sắc của tôi.
Tôi và chồng không thể có hạnh phúc vì tôi biết chồng mình là một người hơi kém cỏi (Ảnh minh họa)
Tất nhiên, khi cái cuộc sống thường nhật đè nặng những nỗi lo lắng thì tình yêu nào đâu có còn nữa. Hơn hai năm sau khi cưới, chồng tôi đi làm ăn xa, tình cảm vợ chồng cũng không còn mặn mà nữa. Thậm chí cũng ngần ấy năm chúng tôi quan hệ vợ chồng với số lần chỉ tính trên đầu ngón tay. Anh bận làm ăn tối ngày mà kinh tế gia đình vẫn không thể khá lên. Anh vẫn tốt với tôi, tôi biết. Tôi cũng biết anh không có ý ngoại tình hay gì, mà có muốn cũng khó khi mà trong người anh chẳng mấy khi có tiền.
Chồng đi làm ăn xa, ở nhà tôi cô quạnh và buồn chán. Thế rồi tôi gặp lại người bạn học cùng đại học năm xưa của mình. Quả thực khi gặp lại anh ấy, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Cùng học một lớp, một trường ra mà giờ anh ấy giàu có lắm. Còn tôi, cuộc sống của tôi bị tù túng, bó hẹp vào những chuyện cơm áo gạo tiền quá tầm thường. Nhưng anh ấy lại có hôn nhân không hạnh phúc khi không may người vợ qua đời quá sớm.
Tôi dần dần bị cuốn hút vào tình cảm với anh ấy. Anh ấy như một bầu trời cao vợi để nhìn nó mà tôi ước ao. Tôi chán nản với những gì người chồng của mình đang có. Tôi biết sự so sánh là không nên nhưng chính sự thiếu thốn quá nhiều này khiến tôi không thể ngừng so sánh. Và rồi tôi cũng đã đi quá giới hạn với người bạn cũ của mình.
Chuyện tình vụng trộm của chúng tôi đã diễn ra được hơn nửa năm rồi. Anh ấy nói rằng tôi hãy bỏ chồng và ra nước ngoài sinh sống với anh ấy. Nếu tôi chấp nhận ly hôn chồng thì để con lại cho chồng, anh ấy sẽ chu cấp cho hai bố con sinh sống dư giả hơn. Tôi và chồng không thể có hạnh phúc vì tôi biết chồng mình là một người hơi kém cỏi. Trong cái xã hội người khôn của khó như thế này anh ấy khó lòng mà thắng được người khác. Tôi muốn thay đổi cuộc sống của mình. Dù sao tôi cũng chỉ có 29 tuổi đầu. Tôi không muốn cả đời mình không ngóc đầu lên được. Nhưng nghĩ đến việc bỏ lại đứa con tôi lại thương. Tôi phải làm gì đây? Tôi có nên tàn nhẫn một lần để mở ra cơ hội cho cả tôi, cả chồng và đứa con thơ không?
Theo VNE
Tủi nhục phận "dâu hờ, vợ tạm" Để biết được chữ "tình" của mẹ "chồng hờ" viết tròn hay méo chị phải mua bằng cả cuộc đời mình. Chị về làm "dâu hờ" của bà gần ba năm, nhưng chưa một lần được bước chân vào nhà chồng. Đã mấy lần đi qua nhà chồng lên cầu Bính chơi, mắt chị rơm rớm. Ba năm con số không lớn nhưng...