Chia tay và xăm hình có phải rất giống nhau, đều rất đau đớn và để lại dấu vết…
Tình yêu luôn để lại những bài học đắt giá, nhưng chúng ta vẫn phải học để nâng niu và gìn giữ giá trị của nó, hôm nay không có nghĩa là mãi mãi… xăm hình đau đớn chỉ lúc đó thôi, rồi chúng ta sẽ nhìn thấy hình xăm ấy mãi mãi…
Em không còn là trẻ con, không còn nông nổi cho một quyết định nào mang tính ngu ngốc, cũng không phải vì một phút bốc đồng để hối hận về sau… anh sẽ nghĩ gì nếu anh thấy một hình xăm từ nơi em, đó là một biểu tượng anh tặng em ngày anh còn ở lại… vậy em đã hy vọng và gửi gắm gì nơi hình xăm mang bóng dáng về anh…
Có lẽ anh sẽ nghĩ em rất ngốc, giữa chúng ta đã có gì đâu, sao có thể sâu đậm đến nỗi khắc cả một biểu tượng lên người như thế… uh em là như vậy đấy, không còn trẻ cho một tình yêu ngông cuồng, em đã từng đi qua nhiều mối tình, cũng có những mối tình khắc cốt ghi tâm… nhưng chưa bao giờ em xăm hình vì một người nào đó. Còn vì sao bây giờ em như vậy, vì em yêu anh mà chẳng có được anh, vì giữa chúng ta là không thể… nên em đành mang nó đi theo bên người…
Đó chính là buông xuôi một cách không cố chấp anh ạ, em đã biết chấp nhận thứ không thuộc về mình, hạnh phúc và mơ mộng tất cả đều có giới hạn riêng của nó, gặp anh chính là khoảnh khắc hạnh phúc , mơ mộng chính là lúc em chỉ nhìn thấy phía trước là anh… và cuối cùng thứ không có giới hạn chính là tiếc nuối, rất nhiều lần sau đó em ao ước mình có thể trở về như lần gặp đó, nhưng tất cả là không thể, thời khắc ấy, con người ấy, tâm trí ấy… tất cả đã biến mất, mãi mãi chỉ còn là kỉ niệm. Tình cảm lúc đó không thể quay về, người đó cũng không thể quay về, chúng ta chưa từng có nhau, nhưng chúng ta đã lần nào đó, đã chạm vào nhau giữa cuộc đời này… vì vậy em trân trọng và lưu giữ.
Ngày xưa khi còn trẻ em không bao giờ ủng hộ việc xăm hình, có lúc em còn thấy kì thị với những người như vậy, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một hình xăm… nhưng theo thời gian, bây giờ không biết có phải vì xã hội đã thay đổi cách nhận thức, hay vì bản thân mình thay đổi mà tư tưởng đã thay đổi, hình xăm như một kỉ niệm về một thời tuổi trẻ , như một dấu vết cuộc đời để lại cho chính mình, như những gì ta đã toàn tâm toàn ý giữ gìn…
Video đang HOT
Bởi vậy mới nói, chẳng có gì là mãi mãi, đến nhận thức và bảo thủ của con người còn có thể thay đổi theo thời gian, tình yêu cũng vậy, thời gian vạn biến, chỉ mới đây còn yên ấm bên người, nháy mắt một cái lại hóa thành xa lạ, đau đớn đến mấy rồi cũng phải chấp nhận, đến rồi lại đi cũng là lẽ thường tình…
Em sẽ nhìn thấy hình xăm đó mãi mãi, không phải để nhìn thấy anh, hay để hoài niệm về những điều đã cũ… chỉ là em sẽ nhìn thấy chính em của những ngày tháng ấy, mệt mỏi ra sao, đau đớn thế nào, hy vọng biết bao… để có thể nhìn về phía trước mà đi tiếp, để có thể nhắc mình nên đi con đường nhẹ nhàng và yên tĩnh nhất.
Tình yêu luôn để lại những bài học đắt giá, nhưng chúng ta vẫn phải học để nâng niu và gìn giữ giá trị của nó, hôm nay không có nghĩa là mãi mãi… xăm hình đau đớn chỉ lúc đó thôi, rồi chúng ta sẽ nhìn thấy hình xăm ấy mãi mãi, tình yêu cũng vậy, dù đau đớn nhưng bạn cũng sẽ mang nó theo suốt cuộc đời, sẽ nhìn lại nó một lần nào đó, khi ấy nó sẽ chính là con người bạn, tuổi trẻ của bạn… nhưng tuyệt đối nó không còn làm bạn đau nữa, tất cả chỉ còn là hoài niệm mà thôi.
Theo Emdep
Tôi u uất, trầm cảm nhiều năm vì bị mẹ chồng ghê gớm lừa bắt mất con
Tôi cho rằng mọi thứ đều có nhân có quả. Nỗi đau đớn của tôi suốt quãng đời này, cũng đều bắt nguồn từ việc tôi mù quáng tin vào tình yêu tuổi trẻ, nên đã yêu và cưới một người chồng nghiện ngập.
Tôi sẽ kể tiếp câu chuyện của cuộc đời mình, một cuộc đời nhiều cay đắng, khi không có được một tấm chồng tử tế, cũng không có một gia đình chồng thương yêu như bao người phụ nữ khác...
Ra trường, tôi đi nộp hồ sơ và thật may mắn, được nhận luôn vào một cơ quan nhà nước, nhưng lương ba cọc ba đồng. Đi làm được vài tháng, có lương về là chồng lại lục túi, lấy tiền đi đập đá, hút chích.
Cái cảm giác có lúc chỉ mấy ngàn để đi xe buýt cũng không có, thật ám ảnh, có lẽ chẳng ai có thể quên nổi. Tôi sợ chồng nghiện ngập, lấy hết tiền, nên có khi lấy lương xong phải mua luôn cả 1 thùng 6 hộp sữa bột cho con. Sợ khi hết tiền, mẹ đi làm, con lại khát sữa...
Cuộc sống bên người chồng nghiện ngập của tôi chẳng khác nào địa ngục...
Vợ chồng tôi ở riêng, nhưng ở gần bố mẹ chồng. Hễ đi làm về là tôi phải chạy sang dọn dẹp nhà cửa, dọn mâm sẵn cho bố mẹ chồng rồi mới chạy về nấu cho nhà mình. Thi thoảng cuối tuần, tôi mệt quá, ngủ dậy muộn, mẹ chồng vừa quét sân vườn bù lu bù loa, nói con dâu bất hiếu không thèm sang dọn dẹp. Tôi uất hận nghẹn lòng, quyết định bế con đi. Hai mẹ con trốn chui trốn lủi như kẻ cướp trốn lệnh truy nã, không dám về nhà ngoại, cũng không dám ở chỗ nào người nào khác... Dù gia đình nhà chồng gọi điện lên hăm dọa bố mẹ tôi nhiều lần. Tôi tìm được một lớp học trường công để gửi con, rồi tôi đi dạy thêm, kèm cặp cho vài em nhỏ. Một tháng tuy chẳng được bao nhiêu, nhưng cũng đủ sống qua ngày. Hai mẹ con trải qua cuộc sống bình lặng ấy được gần một năm.
Tôi nghe tin bố chồng ốm, bệnh nặng. Bình thường, ông cũng tốt, quý con quý cháu lắm, nhưng phải cái ông nhu nhược, thế nên mẹ chồng tôi nói gì ông nghe răm rắp. Thường ông nên tôi quyết định bế con về, sợ đến khi ông mất, ông cháu không được nhìn mặt nhau.
Thế nhưng tôi đã bị bà mẹ chồng lừa, bà ấy chỉ đón con tôi về, để mặc tôi. Sau này tôi mới thấy mình ngu dốt, bị người ta bắt mất con. Rồi quãng thời gian ấy tôi bị trầm cảm, vì nhớ con quay quắt. Bạn bè, người thân luôn bên cạnh, tôi cũng nguôi ngoai. Lúc ấy, tôi chỉ muốn vực lại cuộc đời, để vác tấm bằng đại học đi xin việc. Tôi nghĩ, cần chứng minh được mình nuôi được con, thì ra tòa, người ta sẽ chấp nhận.
Rồi tôi nộp đơn đơn phương ra toà, mỗi lần toà gọi đi mấy trăm km để xuống. Chưa lần nào gia đình để cho tôi đi một mình. Mỗi lần ra toà, chồng tôi đều quỳ dưới chân tôi bảo tôi quay về, không được lại quay ra doạ.
Mọi cố gắng của tôi đều công cốc khi toà xử cho li hôn nhưng tôi không được nuôi con. Chỉ vì nhà chồng giàu, đút lót hết rồi, sao tôi lại nổi. Rồi tôi đi thuê luật sư, muốn được toà xử lại, nghe hết luật sư này đến luật sư khác tư vấn cuối cùng cũng chỉ một câu, giờ không chứng minh được chồng nghiện ngập, thì không thể giành lại quyền nuôi con được.
Cái suy nghĩ muốn chết lại hiện lên trong đầu tôi một lần nữa. Nhưng, tôi vẫn còn may mắn vì có bố mẹ yêu thương con vô điều kiện. Lại cố nghĩ rằng mình phải cố gắng kiếm ra thật nhiều tiền để báo hiếu bố mẹ, rồi sau này con lớn, nó khắc tự tìm về với mẹ.
Giờ đây, có khi nửa năm, tôi mới được gặp con tôi một lần. Bởi bà nội, rồi bố nó đều cấm đoán. Thế nhưng đúng là tình mẫu tử thiêng liêng không có gì tách rời được. Con còn nhỏ, nhưng mỗi lần được gặp mẹ thì cuốn quýt không rời.
Không biết có ai ở vào hoàn cảnh như tôi không. Nhưng dường như đi qua nhiều dông bão cuộc đời, tôi lại càng thấm thía rằng, phụ nữ được coi là phái yếu, nhưng phải luôn giữ cho mình sự mạnh mẽ. Nếu tôi không mạnh mẽ, có lẽ tôi đã ôm con tự tử từ lâu, nếu tôi không mạnh mẽ, tôi đã không thể bước qua những tháng ngày nhớ con đến điên dại.
Giờ tôi chỉ sống vì một niềm tin, rằng khi con tôi lớn dần, nó sẽ quay trở về bên tôi mà thôi...
Theo Emdep
Tha thứ một lần là vị tha, tha thứ hai lần là hại mình! Trong cuộc sống, ai cũng đề cao lòng vị tha, sự bao dung, che chở để những sai lầm được một lần làm lại. Nhưng trong tình cảm, tha thứ một lần là vị tha, tha thứ hai lần là hại mình, là ngu ngốc! Chúng ta có thể là một người giàu tình cảm và lòng vị tha, nhưng điều đó không...