Chia tay thế nào cho người yêu không bị đau?
Em năm nay 25 tuổi, em và anh ấy bằng tuổi, biết nhau từ nhỏ, hai gia đình rất thân nhau, cách đây 2 năm anh ngỏ lời yêu em, và em đã nhận lời vì nghe nói anh là người đàn ông đảm đang, chăm chỉ làm ăn và lo toan cuộc sống (theo lời mẹ anh ấy hay kể với mẹ em và theo lời người lớn nhận xét, còn em thì ít tiếp xúc với anh ấy) có thể làm chỗ dựa vững chắc cho mình. Anh và em đều đã tốt nghiệp Đại học tại 1 trường có tiếng ở TP.HCM và hiện có việc làm ổn định nhưng lương ko cao chỉ đủ sống.
Em muốn chấm dứt mối quan hệ này (Ảnh minh họa)
Từ khi nhận lời anh, lúc e gặp khó khăn về tài chính anh ấy giúp đỡ cho mượn tiền nhưng vẫn nhắc khéo e trả (dù số tiền nhỏ nhất là 50 ngàn, và nhiều nhất là 1 triệu), càng quen thì em mới nhận ra anh ấy rất cứng đầu, hay nói láo (mặt dù anh ấy thanh minh là lời nói dối ấy không hại ai cả), có lúc em giận anh, anh đến nhà trọ em nằm lỳ không chịu về, hay có lúc e giận không nhìn mặt anh, a đi uống rượu bắt em nghĩ làm về nhà nói chuyện không thì anh dọa sẽ lên đốt công ty, nhưng sau khi tỉnh rượu anh lại xin lỗi này nọ. Lúc em gặp nhiều chuyện phiền muộn rắc rối ở công ty, em muốn tâm sự với anh thì anh lại nói “ sao cứ bực tức chuyện gì là em đổ lên đầu anh hết”. Anh chỉ có 1 ưu điểm là biết lễ nghĩa, những ngày lễ hay ngày quan trọng thì quà cáp đầy đủ không bao giờ quên, nhiều lúc e thấy anh chỉ máy móc mà thôi.
Biết được chuyện bọn em quen nhau thì 2 gia đình không cấm nhưng cũng có vẻ không hài lóng lắm. Bên gia đình anh thì chê em là tiểu thư cưng chiều, yếu đuối không biết làm lụng. Bên gia đình em thì nói nhà ảnh lễ nghĩa phong kiến em lấy ảnh về sẽ “làm dâu trăm họ”. Mặt khác a rất nghe lời mẹ, mẹ nói 30 tuổi trở lên mới được lấy vợ thì không dám 29 tuổi lấy vợ, anh bảo em chờ anh đến 30 tuổi. Mẹ anh không thích bạn gái đến nhà nên từ khi quen nhau em chưa bao giờ đến nhà anh (hồi nhỏ thì có theo mẹ đến chơi nhiều), tết anh nói về nhà anh nấu nướng ăn uống em cũng không dám đến, a rủ đi chơi biển cùng gia đình em cũng không dám đi, nói chung là mọi hoạt động bên gia đình anh ấy em không bao giờ tham gia. Bọn em quen nhau mà cứ như lén lút, gia đình có hỏi thì cũng nói đang tìm hiểu chưa quyết định già cả.
Bạn bè bằng tuổi em cũng có người đã lập gia đình, cũng có người đã có đối tượng chỉ chờ ngày cưới, còn em tình yêu và sự nghiệp vẫn chưa có gì, anh và gia đình anh tất cả làm em thấy chán anh ấy, mỗi lần gặp anh ấy là em thấy khó chịu, bạn bè đều khuyên em chia tay. Em đã chia tay với anh ấy 1 lần và về quê để nghĩ ngơi, lúc đó anh như điên loạn uống rượu, quậy phá, lấy dao cắt tay, khóc lóc, anh theo tận về quê đến nhà em xin lỗi, hứa sẽ sửa chữa, không bao giờ để em phải buồn, em động lòng và quay lại nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Bây giờ điều em thật sự muốn là chia tay anh ấy, nói sao cho hợp tình mà anh ấy đồng ý, chị cho em lời khuyên. (Em gái).
Video đang HOT
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái 25 tuổi, đã có người yêu, tuy nhiên, hiện nay em đang muốn chấm dứt mối tình này.
Quả thật, yêu một người bằng tuổi lại bị gia đình phản đối thì sẽ rất khó khăn. Nhất là khi người đó không có ý chí và không muốn bảo vệ tình yêu của mình. Khi đó người phụ nữ sẽ rất đau khổ và chịu thiệt thòi.
Ở địa vị em, em đã thấy mối quan hệ đi vào ngõ cụt, anh ấy không thay đổi tính xấu, không trở nên tốt hơn, do đó, chia tay là hợp lý, tuy nhiên, vì là con gái nên em chỉ băn khoăn làm sao để nói cho người ấy không đau lòng.
Tốt nhất, không có gì bằng sự thật thà, em hãy nói chuyện thẳng thắn, đừng giấu diếm điều gì, nói hết những gì em suy nghĩ. Hãy cho anh ấy biết cảm giác của em và chuyện tương lai. Có thể anh ấy sẽ đồng ý hoặc không, nhưng khi mà em đã quyết thì không nên thay đổi và cần suy nghĩ kĩ về những gì mình làm. Hãy tự hỏi mình một lần nữa xem có chắc chắn về quyết định đó hay không, nếu có thì đừng vì lý do gì mà thay đổi.
Chúc em may mắn và có nghị lực.
Theo Eva
Bất lực chị, em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
Tôi năm nay 27 tuổi, đã lập gia đình và có một bé trai 2 tháng tuổi. Chồng tôi hơn tôi hai tuổi, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh tiền tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số tiền để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở tiền bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con... vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi ly hôn thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Kẻ trốn chạy tình yêu Anh và tôi chia tay đã hơn ba năm nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh mỗi ngày. Làm sao xoá được ký ức về anh khi chúng tôi đã có đến bốn năm yêu đương. Tôi từng nghĩ, mình có thể vì anh mà cho đi tất cả. Chuyện bắt đầu tồi tệ khi anh sa vào con đường nghiện ngập. Khi...