Chia tay tại vì bốn tháng không được ôm, hôn
Em muốn chia tay bởi lẽ em là con trai mà bốn, năm tháng không được ôm, hôn người yêu mình thì làm sao em chịu nổi?
Em năm nay 21 tuổi và đang yêu một. Chúng em đều đang là sinh viên. Cô ấy bằng tuổi em. Chúng em yêu nhau được 2 năm. Nhiều khi giận dỗi nhau, cô ấy thường nói rằng em không hiểu cô ấy. Mỗi khi giận cô ấy thường nói chia tay. Em biết do giận quá nên cô ấy nói thế nhưng em vẫn không thích như thế.
Tình yêu đâu phải là thứ có thể mang ra đùa được.
Hai năm yêu nhau mà cô ấy nhắc tới từ chia tay mấy lần khiến em thất vọng lắm. Nhưng điều khiến em cảm thấy ấm ức hơn nhiều chính là việc tế nhị khác. Em nghĩ ở tuổi này yêu nhau, âu yếm nhau hay có những đụng chạm thân thiết là bình thường . Em cũng đã hứa với cô ấy là hai đứa chỉ dừng lại ở mức đấy và em đã làm được. Nhưng dường như cô ấy vẫn không chịu hiểu. Chúng em thường xuyên cãi nhau về chuyện nay.
Em rủ đi chơi tối, năm lần bảy lượt cô ấy từ chối, khi thì vì bạn rủ làm bài tập, khi thì bận, khi lại là do bố mẹ ở nhà không dám đi…Em cũng không biết cô ấy nói thật hay vì không muốn đi mà kiếm cớ thoái thác nữa. Em rất khổ tâm về điều đó. Em nói thì cô ấy bảo tình yêu trong em coi trọng hành động hơn, nhớ ôm, nhớ hôn chứ không nhớ cô ấy. Nhưng em là con trai, ai lại 4, 5 tháng không được một lần ôm, một lần hôn người mình yêu. Vả lại tình yêu đâu thể thiếu đi được những cái ôm và nhưng nụ hôn. Đó là niềm hạnh phúc, là những yêu thương mình dành cho người mình yêu.
Là con trai làm sao chịu được khi 4 tháng không được ôm hôn người yêu (Ảnh minh họa)
Ngoại cảnh lúc nào cô ấy cũng lấy lý do ngoại cảnh khiến em phát chán cái lý do đó. Chẵng lẽ gặp người mình yêu mà khó vậy sao? Giờ em phải làm thế nào. Ngay cả vợ chồng chuyện chăn gối không hợp nhau còn có thể chia tay, giờ tụi em quan điểm không hợp nhau như thế này thì thử hỏi sau này sẽ ra sao?
Nhiều lúc em muốn chia tay. Nhưng nếu chia tay vì lí do này thì em thấy mình hèn hạ và ích kỉ quá. Thật sự nếu muốn em có thể yêu người khác và người đó có thể cho em tất cả chứ không phải như bây giờ. Nhưng em không làm vậy vì em biết mình còn nặng tình với cô ấy. Em nên tiếp tục yêu và chấp nhận tính cách của cô ấy hay chia tay và yêu một nguoi con gái khác. Nếu tiếp tục em phải làm gì để thay đổi được tình hình? Em cảm ơn chị rất nhiều! (Em trai)
Trả lời:
Video đang HOT
Em trai thân mến! Cảm ơn em đã gửi những chia sẻ của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng giờ đây em đang cảm thấy vô cùng khó xử khi tình yêu của em và bạn gái luôn tồn tại những bất đồng, mà trong đó có những sự bất đồng khá tế nhị.
Như những gì em chia sẻ, hai em chưa thực sự hiểu và thông cảm cho nhau. Thường khi yêu một người bằng tuổi, các em sẽ có nhiều mâu thuẫn hơn các cặp đôi khác. Chính điều đó khiến các em thường xuyên giận dỗi và cãi nhau. Cho cho rằng nó cũng là nguyên nhân cho sự né tránh và không muốn thân mật hay gần gũi với em.
Đúng là trong chuyện tình cảm, những cử chỉ như ôm hôn không phải là một đòi hỏi quá đáng. Nó có thể làm tăng tình cảm, thắt chặt thêm sự thân thiết giữa hai người yêu nhau.. Tuy nhiên, chị nghĩ rằng trước tiên em nên xem lại việc em thể hiện những điều đó ở mức độ như thế nào mới là quan trọng.
Một nụ hôn hay một cái ôm đúng lúc, hợp thời điểm sẽ trở thành một điều cực kì lãng mạn khi yêu. Nhưng nếu em biến mọi thứ trở nên quá mức bình thường nó lại có thể mang tới những cảm xúc khác. Chẳng hạn, khi hai em ngồi tâm sự, ở một không gian cho phép, em có thể nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, khẽ hôn cô ấy…Điều đó rất khác với việc cứ có cơ hội ở cạnh người yêu là em “vồ vập” ôm, hôn thậm chí không cần biết cô ấy có muốn thế hay không.
Khi thực sự tin tưởng thậm chí con gái còn chủ động thể hiện tình yêu (Ảnh minh họa)
Đôi khi sự hưng phấn thái quá của em có thể khiến cô ấy sợ. Và tất nhiên, việc cô ấy cho rằng em dường như chỉ quan tâm tới thể xác, “nhớ ôm, nhớ hôn” nhiều hơn chứ không phải là nhớ cô ấy là điều rất dễ hiểu. Điều đó cũng có thể là nguyên nhân khiến cô ấy hạn chế gặp em, tìm cách để thoái thác những lần đi chơi.
Thực tế, có rất nhiều bạn gái khi yêu thường coi trọng sự lãng mạn, trong trắng tới mức gần như “tôn thờ”. Bởi thế, cách em ôm, hôn cô ấy nếu quá mạnh mẽ cũng có khiến cô ấy không còn cảm nhận được sự ngọt ngào, lãng mạn mà lại thấy nó có gì đó . Hơn thế nữa, bình thường các em cũng thường xuyên có những bất đồng, nó có thể là nguyên nhân khiến cô ấy chưa thực sự tin tưởng vào tình cảm này. Trong khi đó em lại luôn muốn có sự gần gũi về thể xác nên càng khiến cô ấy né tránh nhiều hơn.
Tình yêu tất nhiên không thể thiếu những cử chỉ thân mật, yêu thương, tuy nhiên em không cần phải quá coi trọng việc được ôm, được hôn. Thực ra, không phải chỉ con trai như em mới cần được ôm, hôn mà con gái cũng vậy. Nhưng con gái có phần nhạy cảm hơn đôi chút. Họ sẽ không ngần ngại trao cho em những nụ hôn, những cái ôm thật chặt, thậm chí là chủ động làm thế nếu họ thực sự cảm thấy tin tưởng và có cảm xúc.
Đúng là vợ chồng nếu không hòa hợp về đời sống tình dục cũng có thể dẫn đến ly hôn. Nhưng trường hợp của em hoàn toàn khác. Điều em cần làm bây giờ không phải là so sánh rằng nếu em yêu người khác thậm chí người ta còn có thể trao cho em tất cả chứ không phải như yêu cô ấy. Đó là một suy nghĩ rất dễ có thể đẩy em tới những quyết định sai lầm. Nếu em cảm thấy yêu thương người con gái đó thật lòng, hãy chia sẻ những cảm xúc của em cho cô ấy và yêu cầu cô ấy cũng thẳng thắn với em. Biết đâu trong cuộc nói chuyện đó, em có thể hiểu được nguyên nhân vì đâu cô ấy né tránh em. Nó sẽ là hướng giải quyết cho sự ấm ức của em lúc này.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Eva
Đòn ghen của chồng trí thức
Có lần, khi hai vợ chồng đang "yêu" đến cao trào thì anh bỗng dừng lại và hỏi "cái thằng phi công trẻ ấy nó có phục vụ em được chu đáo như anh không, nó có "động tác" nào khác anh không?.." làm chị Bích vừa bẽ bàng vừa tủi hổ.
Chồng chị Bích (Hà Nội) là kĩ sư cầu đường nên xa nhà suốt, có thời gian cả năm chỉ "tạ té" qua nhà được 2-3 lần, mỗi lần vài ba ngày là phải đi ngay.
Cách đây 5 năm, chị Bích trót "say nắng" một nam đồng nghiệp ít hơn chị 2 tuổi. Nhưng ngay sau đó, chị hối hận và đã nhất quyết không gặp lại người kia nữa, chân thành thú thật với chồng về sai lầm của mình rồi xin anh tha thứ. Khi ấy, chồng chị đã cho qua và anh cũng quyết định xin một công việc khác gần nhà để "hâm nóng" lại tình cảm vợ chồng.
Quyết định là vậy, nói là vậy, nhưng chồng chị Bích vẫn hằn học vì cái sự ngoại tình của vợ. Có lần, khi hai vợ chồng đang "yêu" đến cao trào thì anh bỗng dừng lại và hỏi "Cái thằng phi công trẻ ấy nó có phục vụ em được chu đáo như anh không, nó có "động tác" nào khác anh không?.." làm chị Bích vừa bẽ bàng vừa tủi hổ.
Một buổi tối chị Bích đến bên chồng khẽ khàng thông báo: "Anh ơi, hình như em có thai". Tưởng rằng câu nói ấy sẽ khiến cho anh chồng sướng điên đảo. Vậy mà đáp lại chị là sự hốt hoảng, rồi lạnh lùng của anh ta: "Vô lý, lần nào trước khi quan hệ anh cũng dùng bao (cao su) mà?". "Anh nhớ lại đi, có một lần anh đi uống say về nên quên" - chị Bích cố gắng gợi lại. Nhưng anh chồng vẫn kiên quyết: "Còn lâu tôi mới quên" rồi quay ngoắt sang chì chiết: "Chắc là thừa dịp buổi trưa ăn- ngủ- nghỉ tại cơ quan cô lại léng phéng với thằng "phi công trẻ" kia chứ gì".
Kể từ đó, chị Bích triền miên sống trong "bạo hành tinh thần" của ông chồng trí thức.
Suốt thời gian mang thai, rồi khi con đã được 3 tuổi, Bích trở thành một "cái bóng" không hơn không kém. Người chồng hoàn toàn coi như chị Bích không có mặt. Lúc ăn cơm anh ta gắp đầy đủ đồ ăn rồi bê bát ra một góc. Chị Bích ngồi phòng khách xem tivi thì anh ta lên phòng ngủ xem. Khuya, chị Bích vào phòng ngủ thì anh ta ôm gối ra ngủ tại salon phòng khách. Bất cứ nơi nào chị Bích xuất hiện thì người chồng đều xa lánh. Chuyện "giao ban" dĩ nhiên là tuyệt đối không.
"Chắc là thừa dịp buổi trưa ăn- ngủ- nghỉ tại cơ quan cô lại léng phéng với thằng "phi công trẻ" kia chứ gì".
Rất nhiều lần chị Bích kiếm cớ hai vợ chồng gần gũi, để chị có dịp thanh minh thì anh chồng đều gạt ra: "Lại thèm hơi trai mà chúng nó chán hết rồi chứ gì? Không đứa nào nó thèm sờ mó vào cái thân nát bấy của cô nên cô về "ăn quàng" cả tôi hả? Xin lỗi, tôi thà ra ngoài ngủ với 1 con đĩ công khai còn hơn ái ân với 1 con cave giả vờ ngoan hiền là cô...".
Thậm chí anh ta nhất quyết bắt con trai phải gọi bằng bác, nếu nhà có khách, có ông bà đến chơi thì mới được gọi anh ta là bố. Không những thế, anh ta suốt ngày tiêm nhiễm vào đầu con trai những câu như: "Mẹ mày ngủ với trai mà đẻ ra mày, tao không phải bố mày...", hay "Mẹ mày là đĩ"
Luôn nghiệt ngã với vợ và con, nhưng chỉ cần trong nhà có khách là anh ta tỏ ra âu yếm, vô cùng yêu vợ và quan tâm đến con trai. Làm người ngoài và ngay cả những người thân, anh em trong gia đình đều tấm tắc nói chị Bích tốt số vì lấy được người chồng vừa giỏi kiếm tiền vừa yêu vợ thương con.
Mệt mỏi với người người chồng trí thức "hai mặt", Bích quyết định đâm đơn ra tòa ly dị.
Bạo hành trong giới trí thức không phải bây giờ mới có, nhưng người Việt thường có tâm lý "chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau" nên các vụ bạo hành ít bị phanh phui. Đặc biệt là bạo hành trong giới trí thức, họ còn có cái "sĩ diện" của giới trí thức, đâu ai muốn "vạch áo cho người xem lưng" nên các vụ bạo hành vẫn diễn ra âm ỉ như những con sóng ngầm.
Những trường hợp bị chồng bạo hành về tinh thần, tuy không gây thương tích về thể chất cho người phụ nữ nhưng nó lại làm tổn thương rất lớn cho tinh thần, tâm lý của họ. Đặc biệt, những chị em có trình độ học thức cao, thường rất tự trọng về bản thân. Họ hiểu được vị trí, vai trò của mình trong gia đình, xã hội. Họ luôn mong muốn được mọi người, nhất là "nửa kia" tôn trọng nên sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ, giằng xé khi bị bạn đời coi thường, xỉ nhục.
Ngoài ra, các kiểu bạo hành về thể chất tuy ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí tính mạng của nạn nhân nhưng vẫn có thể nhờ sự can thiệp ngay của mọi người xung quanh và chính quyền địa phương. Còn khi bị hành hạ về tinh thần, đa số chị em rất khó nhờ sự trợ giúp bởi nó thường diễn ra lặng lẽ, âm thầm, không để lại dấu vết có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, những phụ nữ trí thức bị khủng bố tinh thần thường luôn cố gắng để tự mình thoát ra khỏi cảnh này mà không muốn nhờ tới sự chia sẻ, giúp đỡ của người khác. Đa số những bệnh nhân của phòng khám tâm lý đều đã trải qua một quá trình dài đau khổ, mệt mỏi, có người tới vài năm. Và cũng rất nhiều người trong số họ cuối cùng phải chọn giải pháp ly hôn để tìm lại sự thăng bằng trong cuộc sống và tâm hồn của mình, khi các ông chồng không thể thay đổi.
Theo VNE
'Xin phép mẹ chồng cho con được về 'nơi sản xuất' Các mẹ chồng tai quái ạ, không cần phải đuổi chúng con đi đâu cả, cũng đừng chờ đợi một lời xin lỗi ở chúng con vì con dâu đâu có làm gì sai. Chúng con xin tự nguyện quay về nơi sản xuất để làm lại cuộc đời". Mình đang suy nghĩ sẽ sớm ra quyết định của đời mình, đó là...