Chia tay sau 6 tháng cưới nhau
Anh không biết rằng tôi đã đọc được những tin nhắn ấy hơn chục lần rồi. Và không biết bao lần thấy trời đất sụp đổ khi chúng tôi cưới nhau chưa đầy 6 tháng…
Vợ chồng chúng tôi yêu nhau 2 năm mới cưới nhau, từ ngày yêu cho đến ngày cưới mọi thứ trước mắt tôi đều có màu hồng của hạnh phúc. Tôi đã từng cảm thấy may mắn vì may mắn có được anh người chăm lo cho mình hết mực. Từ ngày yêu nhau, tôi chưa từng phải tự đi xe đến công ty, mỗi sáng đều có anh đưa rước, tất tần tật mọi việc anh làm đều để ý đến cảm giác của tôi. Vậy mà…
Chỉ hơn một tuần sau khi cưới nhau, chúng tôi cãi nhau, chỉ vì anh quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Trước đây anh tận tình với tôi bao nhiêu thì một tuần sau ngày cưới anh hờ hững bấy nhiêu. Anh ngủ nướng ngoắc cần câu ngày cuối tuần, mặc cho vợ năn nỉ dậy đi ăn sáng cùng, vậy mà bạn vừa gọi đi cà phê anh đã bật dậy như cái máy. Anh hình như quên mất chúng tôi cưới nhau chỉ mới một tuần.
Hai tháng sau khi cưới, tôi ngất xỉu vì quá sức, đồng nghiệp ai cũng lo lắng, người xoa bóp, người thoa dầu, có người gọi điện để anh đến đón tôi về, anh gắt ngay trong điện thoại, bảo hết mệt thì tự chạy xe mà về, anh bận, không đến được. Mọi người đều nhìn tôi ái ngại. Có đồng nghiệp thấy tôi tủi thân đã chở về giúp…
Nhắn tin nhờ anh chiều về sớm, mua giùm vợ cháo nóng ăn cho lại sức, anh chỉ “ừ” một tiếng gỏn lọn… Đêm đó 10h anh vẫn chưa về nhà… tôi sốt hầm hập nhìn tô mì ương lên trước mặt… trào nước mắt.
Trước đó chỉ hai tháng thôi, chỉ cần tôi hắt hơi là anh chạy đến ngay, chỉ cần tôi đứt tay thôi là anh líu quíu lo lắng. Còn bây giờ… nấu ăn lỡ đứt tay nhờ anh lấy giùm băng cá nhân, anh gắt lên “có nhiêu đó cũng la làng, cái đồ tiểu thư mà.. tự cho tay vào miệng mà ngậm lại đi, phiền phức!”… Lúc đó, cảm tưởng không phải là đứt tay mà là đứt ở trong tim… Trời ơi, 2 năm yêu nhau, sau anh không nói những câu này đi…? Nói trước cho tôi đừng vỡ mộng…
Video đang HOT
Ngày mẹ lên thăm, tôi nhờ anh đi đón hộ, anh vừa đi vừa lằm bằm trong miệng “có phải mẹ tui đầu mà hành dữ vầy trời, có ngày nghỉ cũng không yên thân…” Lúc đó tôi chỉ muốn tắt bếp, giành lấy chìa khóa xe để tự đi đón mẹ. Mẹ mang lên đủ thứ quà từ quê, anh chẳng thèm phụ mẹ mang vào nhà, nghe mẹ kể anh chạy xe như tên lửa, mẹ đứng hết cả tim… Tự nhiên trong lòng tôi thấy hận anh vô cùng tận, có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ họng và lồng ngực…
Chưa tròn 6 tháng nên nghĩa vợ chồng thì có hơn chục lần tôi đọc được tin nhắn của “bé” trong máy anh… Nhưng sau bao nhiêu chuyện tủn mủn anh làm, lòng tôi chẳng còn chút e sợ nữa, chẳng có chút hờn ghen gì nữa… Ngay cả khi bạn tôi vô tình nhìn thấy anh nắm tay thắm thiết với một cô gái ở nhà hàng, rồi thấy cả anh đi cùng cô ta đi vào khách sạn, cả chụp hình lại để tôi thấy… tôi chẳng còn chút cảm giác…
Ngày biết tin mình mang trong mình sinh linh bé nhỏ tôi đã khóc như mưa, khóc chỉ vì thương con, thương chính bản thân mình nữa. Chẳng dám trách hờn số phận, chỉ là tôi không may, tôi mờ mắt trong suốt 2 năm yêu nhau. Không thể để sai lầm nối tiếp sai lầm, đã sai tôi nhất định sửa sai… nhất định làm được, dù biết con đường phía trước chẳng chút dễ dàng… dù sau này phải đối diện với câu hỏi của con “vì sao ba mẹ chia tay?”
Theo VNE
Chồng tha thứ khi biết tôi Ngoạ.i tìn.h vì tìn.h dụ.c
Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã nghĩ đến việc chia tay để nhẹ lòng. Nhưng anh vẫn tha thứ cho tôi, anh nói: "Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, dù niềm tin đã bị lung lay. Tôi đã phản bội chồng, vì say nắng. Chỉ một phút xao lòng, tôi đã nghĩ đến việc chia tay để nhẹ lòng. Nhưng anh vẫn tha thứ cho tôi, anh nói: "Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, dù niềm tin đã bị lung lay.
ảnh minh họa
Hãy coi đây là thử thách, để chúng ta tiếp tục sống những tháng ngày sau đó, vì con..."
Chỉ tại xa chồng...
Tôi đã có chồng và hai con, một trai, một gái. Chồng tôi làm nghề lái tàu viễn dương, hành trình của anh mỗi chuyến đi từ 6-8 tháng mới về. Tôi thật hạnh phúc vì chồng tôi dù ở xa nhưng lúc nào cũng quan tâm đến vợ. Anh thường xuyên hỏi han và chăm sóc tôi rất chu đáo. Anh chu cấp cho mẹ con tôi một cuộc sống khá đầy đủ về vật chất. Tôi đã mãn nguyện khi với quyết định kết bạn trăm năm với anh để xây dựng cuộc sống gia đình cùng anh.
Thế nhưng, vì cuộc sống xa cách nên những yêu thương giữa vợ chồng tôi cũng bị hoàn cảnh địa lý chia cắt. Nhưng tôi không tin vì lẽ gì đó mà tôi có thể phản bội chồng tôi, người đàn ông đã không quản gió sương vất vả, lênh đênh trên biển mấy tháng liền để kiế.m tiề.n lo lắng, chăm chút vợ con như thế.
Tôi gặp người tình trong đám sinh nhật cô em họ tôi. Cũng vì lâu rồi quấn quýt chăm sóc con, tôi cũng không có cuộc gặp gỡ người ngoài. Cuộc sống của tôi quá hạn hẹp, mọi quan hệ vì thế cũng bó gọn. Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với anh, người đàn ông lịch sự, đẹp trai và là giảng viên một trường ĐH. Tôi bị cuốn hút bởi anh, như thể cuộc sống của tôi, mảnh vườn đã nắng hạn lâu ngày được gặp mưa.
Ban đầu, vì muốn thay đổi không khí, muốn cuộc sống của mình giao lưu và rộng mở hơn. Tôi đã đồng ý gặp anh. Ban đầu chỉ là những buổi cà phê, trò chuyện phiếm về cuộc sống. Nhưng cuộc sống nhiều khi không như mong muốn và không theo trật tự của nó. Tôi bắt đầu gặp anh nhiều hơn, không còn đơn thuần là uống cà phê, tán gẫu và chuyện phiếm nữa. Anh bắt đầu chăm chút tôi bằng những món quà giá trị, thể hiện sự quan tâm, chu đáo. Điều mà chồng tôi vẫn đáp ứng đủ cho tôi, nhưng về sự gần gũi, chân thành như thế này, tôi gần như không có.
"Lửa gần rơm" và sự cao thượng của chồng...
Các cụ nói đúng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tôi bắt đầu nghĩ tới anh mỗi ngày. Tôi thường xuyên nhắn tin, gọi điện và anh cũng đáp lại tôi bằng những lời yêu thương, hỏi han, săn sóc. Và tôi cũng bớt trống vắng hơn trong những chuyến đi xa của chồng.
Rồi tôi đã làm cái việc không đáng làm ấy, tôi đã phản bội chồng tôi trong một lần kháng cự yếu ớt với cám dỗ. Một lần. Hai lần. Và ba lần. Cho đến khi tôi không biết điểm dừng, không biết khi nào mới đủ can đảm để dứt khoát được với người tình.
Rồi điều bí mật ấy, cũng đến tai chồng tôi. Đàn bà khi yêu không giấu giếm được. Tôi cứ phơn phởn, con cái gửi bà ngoại, để rảnh chân cho những cuộc hò hẹn ngọt ngào. Không biết chồng tôi nghi ngờ, hay linh cảm. Nhưng anh đã biết sự việc, anh biết tên, nơi làm việc, số điện thoại của người tình tôi. Không đán.h ghe.n, không cãi vã. Anh hút thuố.c suốt đêm anh ở nhà. Tôi nhìn rõ nỗi thất vọng trong đôi mắt anh. Hẳn lúc đó, chồng tôi phải đấu tranh dữ dội lắm, giữa lý trí và tình cảm.
Sáng hôm sau, anh đón tôi đi uống cà phê. An im lặng và hầu như trên gương mặt sạm đen vì nắng gió của anh không có gì thay đổi nhiều, chỉ có đôi mắt là u uẩn. Anh hỏi tôi: "Em và tay kỹ sư đó, lâu chưa?". Tôi suýt bật khóc vì xấu hổ. Những câu hỏi của anh cứ xoáy vào tôi, như muốn tìm sự chân thành còn sót lại.
"Em xin lỗi, em đã sai rồi", tôi gục mặt xuống bàn khóc. Chồng tôi nhìn tôi rất lâu, không nói gì. Cuối cùng, không khí căng thẳng của hai vợ chồng được tháo gỡ, anh nói: "Chúng ta bỏ nhau thì quá dễ, phải không em? Nhưng sống với nhau hạnh phúc mới khó. Vì còn các con nữa, anh muốn chúng ta hãy sống vì con." Tôi không tin vào tai mình nữa, như thể tôi vừa tháo bỏ một sợi xích rất chặt thít vào cổ mình. Cảm giác có tội lớn mà được tha thứ, tôi thấy như được sống lại, bởi nguy cơ tan vỡ gia đình đã không còn nữa. Tôi đã giữ được anh, đúng là "gương vỡ lại lành"...
Hôm đó, anh đã tâm sự với tôi, sẽ không đi xa nữa. Anh sẽ xin lên bờ, dù thu nhập thấp hơn, nhưng được gần vợ con. Mọi thành công đều có cái giá của nó. Tôi thấy lòng mình như ấm hơn, khi anh đã gánh bớt cho tôi nỗi hoang mang, cùng san sẻ với tôi lỗi lầm đáng tiếc trong đời.
Theo VNE
Chồng ơi, em sắp đi ngoạ.i tìn.h rồi Nếu như anh không thay đổi, em phải đi vào con đường sai lầm mà em chấp nhận dù có hậu quả gì đi chăng nữa. Trước đây, em yêu anh thế nào chỉ có anh là người hiểu rõ nhất. Em đã từng yêu 1-2 người trước anh, nhưng chưa có người đàn ông nào lại khiến em si mê như em...