Chia tay rồi, đừng đổ lỗi cho duyên phận, em ơi!
Em à, đừng đổ lỗi cho duyên phận vì thực ra đó chỉ là cái cớ của người ta đi, khi yêu thương nhạt nhòa rồi thì người ta sẽ viện ra đủ lí do để buông bỏ dù có làm tổn thương đối phương đi chăng nữa.
Người ta nói rằng gặp được nhau giữa thế giới bảy tỷ người này là một cái duyên nhưng đến được với nhau thì cần cái phận. Phải rồi, người ta luôn vịn vào hai chữ duyên phận để cân đong đo đếm độ dài và độ sâu của tình yêu.
Và đáng buồn là số người tin vào duyên phận lại chiếm số đông, trong đó có cô gái nhỏ của tôi. Đã cùng nhau đi một đoạn đường dài rồi mà bỗng một ngày một trong hai người nói chúng ta có duyên nhưng không phận nên dừng lại ở đây nhé. Ôi, nghe mới đau lòng làm sao!
Bản thân tôi luôn tin rằng trên đời này tồn tại chữ duyên, phải có duyên thì hai người xa lạ mới có thể gặp rồi yêu nhau. Nhưng chữ phận thì tuyệt đối không. Ông Tơ bà Nguyệt se duyên xong xuôi rồi việc còn lại là do người trong cuộc tự dựng xây và định đoạt. Cứ đi cùng nhau đến khi yêu thương nhạt nhòa, hạnh phúc “hết đát” thì lại chép miệng “âu cũng là duyên phận”. Đã hết yêu nhau rồi hà cớ gì phải đổ cho duyên mỏng phận bạc, thế chẳng phải đáng cười lắm hay sao?
Video đang HOT
Khi yêu nào có ai biết trước được ngày sau ra sao nên nhiều người cứ nói với nhau rằng thôi cứ để tự nhiên đi, cứ yêu đi tới đâu thì tới, duyên phận sắp đặt sẵn hết rồi. Buồn cười chưa, yêu thì phải cố gắng mà vun đắp chứ sao lại tới đâu thì tới, thế chẳng phải đang lãng phí cái duyên trời cho hay sao? Cứ hời hợt với tình yêu đi đến khi nó chết yểu rồi lại trách than duyên phận. Có không giữ đến khi mất rồi than trách nọ kia nào có thay đổi được gì đâu em.
Thực ra trong tình yêu có vô vàn lí do để chia tay. Ngoài chuyện hời hợt với tình yêu thì còn có thể không hợp nhau, không hiểu nhau, có thể do thay lòng đổi dạ, có thể do nhiều phía tác động. Có khi em và người ấy không thể đi cùng nhau trên một con đường nữa thay vì tự vấn bản thân em lại đổ lỗi cho duyên phận. Nào có ai biết duyên phận nó hình hài ra sao đâu nên cứ trách thế cho nhẹ lòng và chắc cũng bớt sầu khổ hơn, phải không cô gái?
Em à, đừng đổ lỗi cho duyên phận vì thực ra đó chỉ là cái cớ của người ta đi
Và sau mỗi một chuyện tình kết thúc, vì chữ duyên mà em đến bên một người khác rồi lại nói không có phận mà dứt tình với nhau. Cứ như thế xoay vòng, yêu – chia tay – yêu. Cuộc đời này lắm nỗi lâm ly cũng chỉ vì thế. Một câu nói nhẹ như không “chúng ta có duyên không phận” để rồi ám ảnh và làm đau người ở lại đến cả trăm ngàn lần.
Em à, đừng đổ lỗi cho duyên phận vì thực ra đó chỉ là cái cớ của người ta đi, khi yêu thương nhạt nhòa rồi thì người ta sẽ viện ra đủ lí do để buông bỏ dù có làm tổn thương đối phương đi chăng nữa.
Vậy đấy. Duyên phận là gì mà lại khiến em dựa dẫm đến thế?
Có những người đi cùng nhau tới cuối con đường thì nói chúng ta có duyên phận, thậm chí là duyên nợ nên đã buộc cả hai vào với nhau, số còn lại nói có duyên mà không có phận thì sao mà đi tiếp được.
Cô gái của tôi ơi, xin nhớ cho rằng tiếp tục đồng hành cùng nhau hay không cũng là do mình mà ra, chẳng có chữ “phận” nào quyết định giùm em cả đâu. Vì thế nếu đã yêu thì yêu hết mình đi. Và nếu yêu thương đủ sâu, đủ dài thì dù duyên phận có chặn lối đi chăng nữa chắc chắn em vẫn sẽ tìm được lối rẽ cho tình yêu của mình. Tin tôi đi, hạnh phúc chỉ đến với những người biết cố gắng và trân trọng tình yêu mà thôi.
Theo VNE
Cha mẹ là người giàu nhất
Thuở nhỏ, nhà tôi nghèo lắm, ba tôi làm công nhân, lương chẳng đủ nuôi bốn đứa con. Mẹ phải buôn bán thêm để nuôi chúng tôi ăn học. Dù vậy, mấy chị em tôi đều học giỏi. Đó cũng là điều an ủi lớn nhất của ba mẹ.
ảnh minh họa
Tôi luôn mặc cảm mình nghèo nên chẳng dám rủ bạn về nhà chơi cũng như chẳng dám thừa nhận với bạn bè mẹ tôi chính là người bán hàng ăn nhỏ xíu ở chợ. Cho đến một ngày...
Mẹ chở tôi đi thi bằng xe đạp trên con đường đầy dốc, chiếc xe cũ liên tục tuột xích, tôi sợ trễ nên cứ hối mẹ đạp nhanh mà không mảy may chú ý lưng áo mẹ ướt đẫm mồ hôi. Gần đến trường, sợ bạn thấy người mẹ nghèo lam lũ, tôi hối mẹ về khi mẹ định nán lại. Mẹ không nói được tiếng nào vì vẫn còn thở dốc, rồi quay xe đạp thật nhanh, nhìn vai mẹ rung rung, cái dáng gầy vội vã, trong tôi bỗng trào lên nỗi ân hận khôn cùng. Lần đầu tiên, tôi khóc khi nghĩ về mẹ.
Tôi nay đã là mẹ. Có lần, đón con bằng xe đạp, con có vẻ ái ngại như sợ bạn thấy mẹ mình đi xe đạp làm tôi nhớ lần mẹ chở tôi đi thi. Có điều, khác với ngày xưa, tôi đã hiểu ra rằng: chỉ khi còn trẻ, người ta mới có thể cư xử như thế dù cha mẹ có thể nghèo vật chất nhưng không ai giàu bằng họ về sự yêu thương dành cho con.
Theo VNE
Chồng ki bo với vợ nhưng lại vung tiền cho gái Cuộc sống hôn nhân của tôi làm tôi cảm thấy chán nản, bây giờ tôi không biết phải làm thế nào trong hoàn cảnh này. khi mà chồng vui vẻ mang tiền giúp đỡ người khác, còn với vợ thì anh chi li tính toán từng đồng. ảnh minh họa Chúng tôi lấy nhau đã được gần 4 năm. Khoảng năm 20013 tôi...