Chia tay rồi, có thể hết yêu nhưng không xa lạ được…
Hậu chia tay là cuộc hành trình đầy khó khăn. Nhiều khi nó còn khó khăn hơn cả việc gặp mặt và quen biết, rồi yêu thương nhau. Người yêu cũ đâu phải để quên, hay xem họ chưa từng tồn tại trong cuộc đời chúng ta. Đã gặp dù chỉ một lần cũng là duyên số.Vậy tại sao không trân trọng duyên số gặp gỡ đó?
Một ngày đẹp trời phát hiện facebook mình bị người yêu cũ chặn… Ngày đẹp trời nữa phát hiện zalo cũng bị chặn… chưa nhắn tin, chưa gọi điện thoại nhưng chắc cũng chặn luôn rồi…
Cũng từng có lúc phải chặn một ai đó… Chặn nghĩa là muốn người đó đứng ra xa cuộc sống mình ra, mình có ra sao cũng mặc kệ mình… Nhưng chắc chắn cảm giá của người từng uen thuộc đó, giờ đây bị đẩy ra xa cuộc đời sẽ không dễ chịu chút nào đâu…
Bây giờ tôi 23… không hẳn là đã đủ lớn… nhưng khi đã cho ai đó bước vào cuộc đời mình… và kể khi họ rời xa… tôi vẫn giữ cho họ một vị trí nguyên vẹn như vậy.
Câu chuyện yêu thương thôi viết tiếp… cũng đâu nghĩa là câu chuyện cuộc đời sẽ dừng lại… Đã gặp mặt dù là vô tình hay cố ý thì cũng đã chẳng thế nào xa lạ được.
Video đang HOT
Tôi cũng từng có thời tuổi trẻ đầy trẻ con. Khi chấp dứt một mối quan hệ y rằng số điện thoại, facebook người đó sẽ được vào danh sách chặn. Trốn tránh ngay khi chia tay thì cũng tốt. Cắt đứt, dứt khoát thì cũng tốt. Nhưng suy cho cùng người ấy cũng từng đi qua cuộc đời, cũng từng quan trọng, sao lại phải xóa tên họ ra khỏi cuộc đời mình như những người xa lạ?
Hậu chia tay là cuộc hành trình đầy khó khăn. Nhiều khi nó còn khó khăn hơn cả việc gặp mặt và quen biết, rồi yêu thương nhau. Tôi là một người có trí nhớ khá tệ, nhưng những chuyện cần phải quên tôi lại nhớ như in. Người yêu cũ nằm trong danh sách tôi luôn nhớ.
Một mối quan hệ cũ kỹ, nó chỉ khiến tôi thanh thản khi tôi có thể bình yên gặp lại người cũ không ngại ngùng, không né tránh. Tôi không quen với việc chia tay là phải ghét cay đắng nhau. Đã từng thương thì tình thương đó vẫn sẽ còn đâu đó. Không viết tiếp yêu thương được nữa thì cũng nên mỉm cười chào lấy nhau.
Tôi không biết hình ảnh của tôi trong mắt những người yêu cũ ra sao. Nhưng trong tôi người yêu cũ vẫn là một miền kí ức đẹp.Tôi có vài mối quan hệ với người cũ, sau thời gian né tránh nhau thì mối quan hệ lại đâu vào đấy. Cái mà những người cũ nên dành cho nhau là thời gian để quên và thứ tha. Thỉnh thoảng, tôi vẫn gặp họ.Chúng tôi vẫn cùng nhau đi dạo, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Nói về anh, về tôi và cả người mới của cả hai.Câu chuyện chúng tôi nhiều khi còn vui hơn cả thời còn yêu nhau.
Có vài người trong số những người yêu cũ, giờ còn là những người bạn lớn trong cuộc đời tôi. Họ lắng nghe và chia sẻ. Những điều mà khi làm người yêu của nhau, có lẽ chúng tôi đã chưa lần trọn vẹn.
Người yêu cũ đâu phải để quên, hay xem họ chưa từng tồn tại trong cuộc đời chúng ta. Đã gặp dù chỉ một lần cũng là duyên số.Vậy tại sao không trân trọng duyên số gặp gỡ đó. Không làm người yêu của nhau được, thì vẫn còn có thể làm những người bạn trong đời nhau mà… .
Người yêu cũ! Em đợi anh… ngày bình yên gặp lại em…
Theo Blogtamsu
Hạnh phúc của mình, cũng là do mình quyết định mà thôi...
Em ghét những ngày mây đầy trời, sương mù và nhiều mưa rơi.
Em nhận ra rằng đi qua những ngày mưa mới yêu thêm những ngày nắng, nhưng đôi khi những ngày nắng đẹp cũng có thể đem đến nỗi buồn giống những cơn mưa.
Buồn vui do mình tự tạo, sướng khổ từ tâm nên dù xa nhau rất lâu rồi nhưng em không lựa chọn một người đi cùng mình chỉ để khỏa lấp nỗi cơ đơn.
Bình yên xuất phát từ chính thâm tâm mình, hạnh phúc của cuộc đời mình, mình phải là người quyết định. Nó không phụ thuộc vào số lần ta nói "em yêu anh" hay "anh yêu em" bao nhiêu lần mà tùy thuộc vào những gì hai người đã sống cho nhau.
Em thật sự hiểu rằng có tự mình đi qua một đoạn đường khó khăn nhất, từ mình đứng lên từ chính nơi mình vấp ngã mà không cần dựa vào một bờ vai tậm bợ, đấy mới là mạnh mẽ, chỉ cần tìm được sự bình yên trong chính con tim mình nhiều lần mỏi mệt đã là an yên lắm rồi sao.
Vẫn biết Cái giá của tự do là sự cô độc nhưng chấp nhận sống cùng nó thanh thản hơn rất nhiều. Con diều bay thì thích thật, cảm giác tự do, yên bình và sảng khoái nhưng để diều bay được phải có sợi dây giữ lại, cũng vì thế Cái giá của hạnh phúc chính là sự ràng buộc!
Sẽ đến lúc mình cũng phải nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp, phải biết chập nhận thất bại với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy cố chấp của trẻ thơ.
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần. Góp nhặt những mảnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây - trên con đường đã chọn của ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai thì Ta hãy cho đi bởi một lẽ đơn giản: tất cả chúng ta đều là người ngoài của một ai đó cho dù người đó đã là của riêng ta, cuộc đời ngắn tựa gang tay, ngọt ngào khống hết đắng cay làm gì.
Em vẫn rất ghét những ngày mây đầy trời, sương mù và nhiều mưa rơi vì nó buồn vì tình người đóng băng vì cô đơn xa vắngvì em lại nhớ anh nhưng em cũng muốn làm một người đàn bà thông minh, học cách tự đi một mình vì em không muốn phải lụy tình!
Đôi khi em nghĩ, nếu một ngày em không còn khóc vì anh, không quan tâm đòi hỏi anh dỗ dành, thì là do em trưởng thành hay là vì anh không quan trọng nữa? Nước mắt một người con gái không phải thứ dư thừa, nó không rơi bừa như những mùa mưa trong thành phố. Nước mắt có giá trị của nó, ít nhất là trong em!
Theo Blogtamsu
Rồi thời gian sẽ trả lời, liệu chúng ta có thuộc về nhau... Con gái miền Nam chẳng ngại lắng nghe, nhưng bối rối muốn bộc bạch chia sẻ mà không biết bắt đầu ngõ nào. Một câu chuyện của miền Nam ấm áp gửi cho mùa lạnh xứ Bắc. Thế mà cũng đã 4 năm mới về lại nơi ấy - quê nội, có những ngây ngô đợi chờ. .... Xe lăn bánh và dáng...