Chia tay rồi có nhớ nhung vạn lần, có xanh xao hao gầy thêm nữa người cũng không quay về…
Cứ yếu đuối đi em ạ, sau bão giông sẽ là cầu vồng… ngày mai rồi lại ngày mai nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi… Để một lần nào đó có gặp lại vết thương lòng như vậy, ta vẫn can đảm đương đầu.
Em ạ, người con gái trong một cuộc tình luôn là người yếu đuối vì họ luôn là người yêu thật sự, dành hết cho người mình yêu. Phụ nữ không chỉ yêu đâu, họ lúc nào cũng đi kèm chữ thương, thương để lo lắng, thương để hy sinh, thương để cam chịu….Họ như cây liễu mong manh nhưng dai dẳng, sẵn sàng đương đầu với sương gió, mãi mãi một màu xanh tươi với đời… dù cơn gió kia có mơn man thoáng qua hay mạnh như vũ bão, thì liễu vẫn vương mình gánh chịu, mặc cơn gió kia đến và đi lúc nào không hay, liễu vẫn đón nhận với một thần thái xinh đẹp nhất.
Phụ nữ có lẽ không chỉ đẹp nhất khi yêu… mà khi tình yêu không còn nữa họ vẫn rất đẹp, đẹp trong nỗi đau ở lại. Yếu đuối là đặc quyền của phụ nữ, tại sao ta phải chống lại tự nhiên để làm gì, đau thì cứ nói là đau, buồn thì cứ buồn không cần phải gồng mình… Tình yêu như sinh mạng vậy, yêu một người như máu thịt, như hơi thở, như thói quen… lẽ nào không đau…
Người mà ta tưởng rằng sẽ bên ta mãi mãi, cùng nắm tay đi cùng trời cuối đất, cùng bước qua giông bão cuộc đời, hay chỉ đơn giản chỉ nắm tay mỗi khi chiều về để ta biết rằng ta không cô đơn ở thế giới này… bỗng nhiên biến mất như chưa hề để lại một vết tích nào… người thì không còn nữa nhưng từng kỉ niệm cứ hiện về len lỏi đến trong từng giấc mơ, ta không sao sống yên ổn được, mọi lời ta nói, mọi việc ta làm, đến cả trong câu hát, hình ảnh người ấy vẫn cứ hiện diện không sao xua tan được… lại thấy tim mình thắt lại, thấy nhớ rất nhớ, thấy đau rất đau, và muốn khóc rất muốn…
Video đang HOT
Chợt nhớ đến câu nói “bạn yếu đuối cho ai xem”… nuốt dòng lệ vào trong, uh thì ta khóc để làm gì, có khóc hết nước mắt người ấy cũng không biết, có nhớ nhung thêm vạn lần nữa thì người ấy cũng không trở lại, có xanh xao hao gầy thêm nữa thì cũng chả ai thương xót, có níu kéo bao nhiêu nữa thì giấc mơ cũng không thể quay về… vậy yếu đuối cho ai xem?
Vậy em có biết, cách tốt nhất để quên đi nỗi đau là đối diện với nó không? kiên cường lên một chút, mạnh mẽ thêm một chút, nhẫn nại thêm một chút… nhưng không phải vì thế mà kiềm nén niềm đau khổ vào trong. Em có thể khóc khi thấy mình quá cô đơn, em có thể buồn khi nghĩ về một kỉ niệm cũ, em có thể đau khi nhận ra mình hoàn toàn bị bỏ rơi, có thể tự do hét lên khi thấy mệt mỏi… cứ làm những gì em muốn, giải tỏa hết những xót xa vây quanh lấy em… Mạnh mẽ đương đầu với nỗi đau chứ không phải mạnh mẽ để gồng mình gánh chịu, không phải mạnh mẽ để chạy trốn hiện tại khắc nghiệt.
Một ngày, hai ngày hay một tháng, một năm cũng được… khi đã thực sự bình tĩnh, khi nghĩ về lòng không còn đau nữa, anh sẽ không còn là người ở trong tim em nữa nhưng em sẽ trở về là em, lại xinh tươi, vui vẻ, háo hức với đời lần nữa.
Cuộc đời không chỉ có duy nhất một hướng đến, em có thể đi nhầm hướng, mà không chỉ một lần đâu nhé, có thể là đôi ba lần… khi nhận ra mình đã nhầm, quay trở lại là cách duy nhất dù em có muốn hay không. Chẳng có ai mà không tổn thương khi một người đã đi qua đời mình, dù cuộc tình đó chỉ là thoáng qua hay sâu nặng đi nữa, thì mất đi một người mà ta yêu thương gửi gắm đều đau như nhau. Cuộc đời rộng lớn như vậy, khó khăn lắm mới nắm tay nhau một lần… ngoảnh mặt một chút sao lại thành người dưng…
Cứ yếu đuối đi em ạ, sau bão giông sẽ là cầu vồng… ngày mai rồi lại ngày mai nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi… Để một lần nào đó có gặp lại vết thương lòng như vậy, ta vẫn can đảm đương đầu với những yếu đuối vốn dĩ là của chúng ta.
Phương Nguyễn
Ngày biết mình có bầu, tôi đau đớn đến thắt ruột thắt gan cũng chỉ vì...
Tôi thật sự không biết nên làm thế nào với cái thai trong bụng nữa, để không ổn, mà cũng không thể bỏ được...
Vợ chồng tôi cưới nhau hơn 3 năm rồi nhưng không sinh được con. Tôi cũng không biết nguyên nhân vì sao nữa, hai đứa sức khỏe bình thường, chuyện ấy cũng rất hòa hợp. Ngày xưa lúc yêu nhau, chúng tôi cũng vượt quá giới hạn rồi, nhưng lúc đó lại kế hoạch vì không muốn có bầu.
Tôi đi khám, kết quả hoàn toàn bình thường. Mấy lần định gợi ý chồng đi khám nhưng sợ anh giận, động vào lòng tự trọng của anh nên không dám.
Ở nhà, tôi cũng chịu nhiều áp lực lắm, chồng cũng cho rằng vấn đề là do tôi nên ngày càng lạnh nhạt, vợ chồng lục đục. Tôi hiểu nỗi khổ tâm của anh nên vừa buồn, vừa giận lại vừa thương. Đã từ lâu, tôi sống như cái gai trong mắt bố mẹ chồng, không sinh được con, mẹ chồng luôn coi tôi là cây độc không trái, bà ra vào xỉa xói...
Cho đến ngày, tôi quyết tâm lấy mẫu của chồng đi xét nghiệm thì phát hiện ra nguyên nhân là do anh, chính anh là người không có khả năng sinh con. Tôi khóc nhiều, buồn ghê gớm và tự giày vò mình, nhưng lại chẳng dám hé răng với chồng sợ anh suy sụp...
Thế rồi trong thời điểm tâm trạng tồi tệ nhất, tôi gặp lại Minh, người yêu cũ cách đây nhiều năm. Trong lúc chán nản nhất, tôi ngã vào vòng tay Minh, sau đó không bao lâu thì phát hiện mình có bầu. Thật sự lúc nhìn que thử hai vạch, tôi hoảng hốt, đau đớn xen lẫn vui mừng... Tôi đã mong mỏi đứa trẻ này bao nhiêu năm nay rồi, nhưng có một điều chắc chắn, đứa trẻ không phải con của chồng. Tôi phải làm sao đây, giờ nếu báo tin có bầu, nhà chồng tôi sẽ rất vui, tôi sẽ được sống yên thân, sung sướng, nhưng nhỡ có ngày mọi chuyện sáng tỏ thì tôi phải làm sao... Giờ tôi hoang mang vô cùng, mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên với!
Theo Phununews
Chồng muốn cặp bồ để "đổi gió" và cái kết không thể đắng hơn Làm sao có hạnh phúc, làm sao gắn bó với nhau suốt đời nếu hai vợ chồng anh mỗi người sống theo một hướng như thế. Cả hai vợ chồng cùng "hướng ngoại" thì đâu còn là một gia đình và chuyện ngoại tình, bồ bịch này kia chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Ảnh minh hoạ: Internet Sự việc...