Chia tay rồi, chúng ta là gì của nhau?
Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không.
Điều đáng buồn nhất trong tình yêu, đó là một người luôn cố gắng, còn một người đã buông tay mất rồi. (Ảnh minh họa)
Điều đáng buồn nhất trong tình yêu, đó là một người luôn cố gắng, còn một người đã buông tay mất rồi. Là khi một người vẫn ở đó, chờ đợi trong vô vọng, còn người kia, đi xa đến mức không hẹn ngày về, chẳng cần biết phía này là mây mù hay mưa trắng…
Mùi vị của chờ đợi là như thế nào?
Chờ đợi, vốn dĩ là một chuỗi liên hoàn của những chữ “vọng”: hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng… Người may mắn, sẽ nhận được niềm hạnh phúc của chờ đợi. Nhưng, có chắc ai đó sẽ về không? Một khi đã buông tay, mấy ai quay đầu lại? Phải chăng, chữ “vọng” kia, là ảo vọng, là vọng tưởng, là những thứ không thể thực hiện, không có khả năng xảy ra?
Anh này,
Video đang HOT
Chúng ta là bạn cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng thể mừng vui và đủ thân thiết để bước đến tay bắt mặt mừng, chuyện trò rôm rả, hồi tưởng về những chuyện của ngày cũ? Có thể, người ta làm được, còn chúng ta thì không. Vì người ta chỉ là bạn, đơn thuần, trong sáng, không tạp niệm, không trộn lẫn thêm bất cứ tình cảm nào khác vào trong đó. Còn chúng ta, phải đong đủ bao nhiêu tình bạn, đổ đầy vào chỗ tình cảm chưa vơi, chưa đầy, để có thể chào nhau hân hoan như thế?
Chúng ta là người yêu cũ sao?
Vậy sao chúng ta chẳng đủ xa cách và đủ bình yên trong lòng để bình thản bước đến trước mặt nhau? Nở một nụ cười như thể không có nhau trong cuộc đời, vẫn sống rất tốt đấy thôi. Đâu có khó khăn gì? Người ta có thể làm được, nhưng chúng ta thì không. Vì người ta đã chia tay nhau một cách gọn gàng trong quá khứ. Còn chúng ta, có một đoạn chia ly mãi vẫn chưa xếp gọn vào một góc trong quá khứ được, thì làm sao có thể xem như hư không mà bình thản như thế?
Vậy sao chúng ta chẳng đủ xa cách và đủ bình yên trong lòng để bình thản bước đến trước mặt nhau? (Ảnh minh họa)
Chúng ta là người cũ còn yêu sao?
Không, điều này càng chẳng đúng. Chúng ta có đủ yêu nhau và đủ đau thương để cố kìm lòng, cố giữ cảm xúc, cố gượng cười, cố vui tươi nếu lỡ vô tình gặp lại nhau. Người ta làm được còn chúng ta thì không. Vì người ta yêu nhau đến mức chỉ có thể giữ nhau trong lòng chứ không phải trong cuộc sống này. Có nhiều người ta như thế đấy. Không muốn buông tay, rời xa nhau một giây phút nào nhưng đến cuối cùng vẫn là hai người ở hai đầu nỗi nhớ. Còn chúng ta, chỉ mình anh buông tay, một mình anh rời xa, một mình anh làm tất cả.
Không. Chúng ta chẳng là gì cả. Phải rồi, vì anh là người vứt bỏ em ra khỏi cuộc đời, thì hà cớ gì anh phải sống trong đau thương và đầy uất ức như em chứ? Đoạn sau của cuộc tình chúng ta, chẳng có gì bất ngờ nếu anh sống trong phần bình yên và đau khổ để phần riêng em.Vì đến tận giờ phút này đây, khi chỉ còn một mình em đối diện với nỗi nhớ anh thì em mới nhận ra rằng, em đã chờ đợi anh nhiều đến thế nào. Thứ mùi vị ấy cứ theo em từ lâu trong quá khứ đến tận bây giờ. Một thứ mùi vị khó nuốt nhưng em vẫn nếm mỗi ngày. Hà cớ gì phải tự hành hạ mình như thế? Đơn giản bởi, vì với anh, vứt bỏ em là điều không thể…
Chia tay rồi, chúng ta là gì của nhau hả anh?
Theo blogtamsu
Lạc mất nhau, nhân duyên và định mệnh
Bạn có tin vào nhân duyên không? Nhưng tôi có thật đấy, tuy không hoàn toàn, nhưng những sự gặp gỡ nhau, dù là phút chốc hay lâu dài tôi nghĩ đó cũng là cái duyên.
Hãy đợi mối nhân duyên khác đến với bạn, sẽ nhanh ấy mà.
Bạn có tin vào định mệnh không? Có đấy nhưng cũng không hoàn toàn, thình lình ai đó xuất hiện và bạn tin người đó là 1 nửa của đời mình. Có chắc như vậy không? Không hẳn. Vì bạn còn có rất nhiều mối nhân duyên trong tương lai chưa nói trước được.
Bạn có thích câu "Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi " không?
Cơ bản thì không có gì là mãi mãi cả... Vạn vật trong vũ trụ này luôn chuyển động, không có gì đứng yên tuyệt đối cả. Đừng đau lòng khi người đó rời xa bạn dù hôm qua còn nói yêu bạn. Chỉ là vì bạn chưa phải là nhân duyên cuối cùng của họ, hai người không phải định mệnh tuyệt đối của nhau thôi...
Hãy mạnh mẽ chia tay nhau nếu đôi bên không thể dung hòa được nữa vì bất kì lí do gì làm cả hai cảm thấy nghẹt thở đến chết đi được. Sẽ không thể nào trọn vẹn khi người ta ở lại với bạn vì lòng thương hại, và sẽ không thể có nụ cười nào gọi là hạnh phúc khi có những đổi thay đang len lỏi vào. Tình yêu là không miễn cưỡng.
Cứ để mọi thứ tự nhiên thôi bạn nhé, đừng bi kịch hóa vấn đề để rồi hành hạ bản thân mình, nỗi đau không vơi mà chỉ làm lòng thêm nhói. Đừng làm vết thương rỉ máu và lớn dần lên trong nước mắt. Hãy yên lặng đón ánh bình minh mỗi ngày. Một ngày nào đó vết thương sẽ lành, dù có để lại sẹo thì cũng là rất nhỏ và mờ. Hãy cứ tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Tình yêu là điều gì đó kì diệu nhưng cuộc sống này còn nhiều thứ mà chúng ta phải vượt qua nữa để tồn tại, để sống, để cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, và vì thân thể này của mẹ cha cho...
Và dù thế nào đi nữa, hãy chỉ nhớ đến những kỉ niệm đẹp về nhau thôi bạn nhé, đừng mãi day dứt, dằn vặt nhau, trách cứ nhau. Đi qua đời nhau, nhưng không thuộc về nhau thì sẽ lạc mất nhau. Và nếu là của nhau thì sẽ tìm lại được nhau.
Bạn cứ chờ, vì ngày mai nhân duyên khác của bạn sẽ xuất hiện, và biết đâu đó mới là định mệnh của đời bạn.
Hãy cứ chờ và cứ tin đi nhé vì tôi nghĩ mọi người xứng đáng được hạnh phúc.
Theo VNE
Anh không xứng đáng để được yêu em Anh không đủ trưởng thành để hiểu, người ta có thể yêu và sẵn sàng dâng hiến nhưng cũng có thể dứt áo ra đi khi tình yêu đó không xứng đáng. Em cưới! Vậy là cuối cùng cái ngày khiến anh phải hối hận cũng đã tới. Anh đã cố giữ cho mình có vẻ mặt bình thản nhất để tới chúc...