Chia tay rồi chỉ là một người dưng
Là người dưng, có thể nhìn thấy rất quen, nhưng chẳng hề đáp lại một nụ cười. Là người dưng, có thể rất đau lòng, nhưng giả vờ như chẳng thấy nhau…
Đôi khi, tôi cảm thấy cuộc sống thật đáng sợ. Ngày còn thơ bé, tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống này màu hồng lắm, rằng chỉ có niềm vui và nụ cười. Nhưng khi lớn lên, tôi mới biết cười không có nghĩa là vui, khóc không có nghĩa là buồn. Đã có nhiều lần tôi tự hỏi mình rằng điều gì khiến cuộc sống trở nên đa sắc đến như thế. Và khi ấy, câu trả lời bỗng dưng xuất hiện không nói thành lời, rằng đó chính là thời gian…
Thời gian làm cho con người ta lớn lên. Thời gian khiến một cô bé nhóc con tinh nghịch của ngày nào thành một cô gái xinh đẹp vạn người đeo đuổi. Thời gian làm cho góc phố thân quen xa xưa bất giác trở nên xa lạ. Và thời gian, khiến một mối quan hệ sâu sắc bỗng chốc hóa nhạt nhòa…
Có những người đến rồi đi, có những cuộc tình đến rồi đi, nhưng vết thương một khi đã xuất hiện thì vẫn còn để lại sẹo. Thời gian có thể khiến sẹo mờ đi, nhưng không thể làm biến mất hoàn toàn, hoặc chí ít thì cũng khiến ta không thể nào quên được.
Có người nói với tôi rằng, mối tình đầu là thứ đeo bám con người ta dai dẳng nhất. Rằng khi cô ấy lấy chồng, rằng khi anh ta lấy vợ, thì mối tình đầu vẫn luôn là điều đẹp nhất và chẳng thể quên, dù cho lúc ấy, ta đã phải trải qua đau đớn như thế nào. Bởi khi đi trên đường, có những bài thơ, có những giai điệu, có những khuôn mặt, có những nụ cười ta bất chợt vô tình nhìn thấy và chỉ muốn nhìn ngắm họ mãi thôi, chỉ bởi vì họ sở hữu những thứ mà thuở xa xưa nào đó mà ta đã từng bắt gặp. Để rồi khi tất cả biến mất, chỉ còn lại ta với những dư âm nhạt nhòa…
Ấy vậy mà, khi bất chợt gặp yêu thương ngày xưa vào một ngày lặng gió nào đó, ta chẳng thể nói nên lời, chẳng thể nở một nụ cười. Chỉ dám ghé mắt thoáng nhìn, chỉ biết dậm chân tại chỗ, ta hi vọng người ấy sẽ mở lời, nhưng đáp lại chỉ là những khoảng không lạnh tanh và trống hoác.
Video đang HOT
Và khi người ấy quay đi, ta biết… ta chỉ là người dưng, không hơn không kém.
Là người dưng, có thể nhìn thấy rất quen, nhưng chẳng hề đáp lại một nụ cười.
Là người dưng, có thể rất đau lòng, nhưng giả vờ như chẳng thấy nhau…
Là người dưng, có thể nói “xin chào”, nhưng chẳng hề mong rằng ta đã từng quen biết…
Có những mối quan hệ không thể níu kéo, và có những thứ đã lạc mất không thể nào tìm lại…
Bởi vì đôi khi là người dưng, bởi vì đôi khi cất yêu dấu đi, bởi vì đôi khi nhìn người ta đã từng yêu thương được hạnh phúc bên người họ muốn, điều đó sẽ tốt hơn là cố gắng giành lại những yêu thương cũ kĩ đã quá hạn sử dụng.
Bởi vì đôi khi là người dưng, ta mới thấu hiểu tình yêu đẹp đẽ và đau đớn đến thế nào…
Theo Guu
Người lạ, Người thương rồi trở thành Người dưng...
Chúng ta lặng lẽ bước đi chung trên một con đường, có những đoạn ngồi cạnh nhau kể cho nhau nghe chuyện yêu thương, có những đoạn hờ hững bước qua nhau như người lạ, không hơn không kém.
Chúng ta đã từng nắm tay nhau đi chung một đoạn đường, từng hạnh phúc như những đôi tình nhân thực sự. Nhưng chúng ta cũng đã phải trải qua rất nhiều biến cố, dằn vặt, thương tổn vì một câu chuyện tình chưa bao giờ được gọi thành tên...
Chúng ta đã từng là người lạ bước ngang qua nhau phải không anh? Vì là người lạ nên trong cuộc sống của người này chưa bao giờ tồn tại người kia. Như hai con đường thẳng song song, nhìn thấy nhau nhưng không cắt nhau ở một điểm nào hết.
Nhưng chúng ta đã từng là người thương, là thương nhau chứ không phải yêu nhau. Thương nhau, bên nhau nhưng chưa bao giờ nói lời yêu. Vì là thương nên chúng ta được phép nhớ về nhau nhưng không nhất thiết người kia phải biết điều đó. Thương nhau cũng thật lạ, thật khó, thật khổ và thật buồn. Không phải tình cảm quá ít để có thể yêu nhau, chỉ là nó quá nhiều để không thể yêu nhau, vì sợ yêu nhau rồi chia ly, rồi mất nhau. Ai cũng sợ một mai thức dậy, người ta chỉ còn là ảo ảnh trở về trong mỗi giấc mơ.
Anh không can đảm để bên em một quãng đường thật dài và thật lâu còn em không can đảm nắm lấy bàn tay ấy, vì sợ rồi sẽ phải buông.
Chúng ta lặng lẽ bước đi chung trên một con đường, có những đoạn ngồi cạnh nhau kể cho nhau nghe chuyện yêu thương, có những đoạn hờ hững bước qua nhau như người lạ, không hơn không kém.
Thương nhau, chẳng ai nhớ nổi những giấc mơ có người đó trong cuộc đời. Thương nhau, thu về nhuộm vàng một bầu trời nhung nhớ, để dành trong tim. Thương nhau, hạnh phúc dù nhỏ, dù ngắn, dù ít cũng đã quá đủ cho những kẻ không can đảm để yêu.
Nhưng, có phải chỉ vì thương nhau thôi mà chúng ta thành người dưng như bây giờ không anh. Là người dưng chứ không phải là người lạ, người dưng là từng quen, còn người lạ là chưa từng gặp.
Trở thành người dưng có chăng cũng chỉ vì thương, vì sợ, vì một chuyện tình dành riêng cho một người. Vì vốn dĩ chuyện tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người mà thôi.
Trải qua bao nhiêu chuyện, thương nhau đủ nhiều nhưng không đủ lâu đã khiến chúng ta trở thành những kẻ thừa trong cuộc đời nhau về sau. Là người dưng...
Có lẽ khi đi hết một con đường chúng ta mới nhận ra cuộc sống của mình từng tồn tại một người. Dù là người lạ, người thương hay người dưng thì họ đều là một. Là những mảnh vỡ của kí ức không nên nhặt lại để thương tổn mà là để trân trọng và mỉm cười.
Người lạ, người thương hay người dưng thì cuộc đời mình đã từng có nhau phải không anh? Là gì cũng được, chỉ mong đoạn đường về sau cả hai đều bình an mà bước tiếp...
Theo Guu
Liệu có đủ dũng cảm để buông tay? "Chúng mình là gì của nhau hả anh?" - Đã bao lần em tự hỏi mình như thế, rồi tự cười cho chính mình khi lại hỏi câu ngốc nghếch đến như vậy. Thật ra, khi chấp nhận yêu anh em đã nghĩ đến kết cục của mình, nhưng trái tim bướng bỉnh của em không chịu bớt yêu anh dù chỉ là...