Chia tay rồi, anh có tiếc không?
Sau câu buông tay ướp trọn những lạnh lùng, là câu chúc phúc nhẹ tênh, nghe như một cành hoa hồng nhỏ cuối cùng gửi lại, tặng hồi ức tốt đẹp đã qua. Nhưng hoa hồng có gai, gai đâm không sâu nhưng xót xa nhức nhối.
Chia ly là câu nói đau đớn nhất mà chẳng ai muốn nói, càng chẳng muốn được nghe…
Tháng năm hạnh phúc bên cạnh nhau, hai con người cùng một nhịp bước vui. Yêu thương dư giả đủ lấp đầy cả một đại dương. Vậy mà lúc muốn ra đi, một người sẵn sàng làm tất cả để vứt bỏ những ngày cũ, không biết có ai mãn nguyện không, chỉ thấy vết thương dần thành hình rõ rệt trong tim người còn lại.
Người ở lại, dù tích cực đến dường nào, dù mạnh mẽ ra sao, cũng chẳng thể an nhiên bình thản nhìn một-người-đã-từng-thân-thuộc rời tay. Con người một khi đột nhiên mất đi thứ mình vô vàn yêu quý, sẽ rơi vào trạng thái bàng hoàng và bối rối. Chưa biết đã kịp nghĩ đến điều gì tốt đẹp khác chưa, nhưng ngỡ ngàng và đau đớn luôn là điều chắc chắn.
Sau câu buông tay ướp trọn những lạnh lùng, là câu chúc phúc nhẹ tênh, nghe như một cành hoa hồng nhỏ cuối cùng gửi lại, tặng hồi ức tốt đẹp đã qua. Nhưng hoa hồng có gai, gai đâm không sâu nhưng xót xa nhức nhối.
Người chúc đôi khi chỉ nói qua loa chiếu lệ, hoặc chỉ để giảm chút áy náy vì những ngổn ngang đã tạo. Đâu biết rằng người được chúc không thể mỉm cười đáp trả. Câu nói nghe tốt đẹp lại hóa ra con dao cùi cưa lại vết thương vừa có. Lời nói nhẹ nhàng mà như nắm muối xát lên những vết loang lổ trong tim.
Tại sao không cố gắng giữ lấy ngôi nhà mình đã chính tay xây? Tại sao không trân trọng những điều thiêng liêng ngày còn bên nhau? Tại sao không dùng những gì mình có để mang hạnh phúc cho người mình yêu quý? Để giờ khi tim đổi ý, lại chúc người ta hạnh phúc?
Video đang HOT
Chia tay rồi, anh có tiếc không?
Em vốn đã từng hạnh phúc!
Chia xa mới khiến em đớn đau.
Người tước mất hạnh phúc của em lại chúc em hạnh phúc.
Vậy câu chúc phúc đó chẳng phải vô nghĩa lắm sao?
Câu nói đó sao thốt ra nhẹ nhàng quá! Còn tháng ngày hạnh phúc mình từng có? Giờ nó ở đâu?
Nếu đã quyết định ra đi, xin anh cứ bước đi, thế đã đủ khó khăn với em rồi! Em không tài giỏi, nỗi đau của em, em còn chẳng biết cách chữa, thì làm sao hạnh phúc được hả anh?
Và vì hạnh phúc của em vốn chính là anh,
Nên khi anh đi… đừng chúc em hạnh phúc!
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp
Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang.
ảnh minh họa
Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu ấy từ ánh nhìn đầu tiên, không thể nào quên giây phút ấy, ánh mắt ấy. Ngày đó đứa con gái mới bước vào lớp 10 như tôi chỉ biết vỗ má "Đừng có dở hơi như thế", rằng đó chỉ là cơn cảm nắng, bé tí biết yêu đương là cái gì, như lời mẹ hay nói. Vậy mà cậu bạn "vô tình cảm nắng ấy" đã biến tôi thành một con người khác.
Tôi không còn là con bé ham chơi, nhác học, giờ lại lao vào học tập vì trong suy nghĩ trẻ con ngày đó chỉ có học giỏi mới tạo ấn tượng tốt. Tôi yêu cậu ấy, người có đôi mắt sáng, thông minh, học giỏi, hài hước và tinh thần cầu tiến. 3 năm, 2 đứa ngồi đứa bàn trên bàn dưới nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện như một đứa bạn bình thường. Có đôi lần cậu hỏi bài vở, tôi trả lời nhưng mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đã yêu hết sức trẻ con như thế, 3 năm chỉ biết lặng lẽ dõi theo cậu.
Rồi lớp 12 đến, tôi hoang mang, một nỗi sợ mơ hồ trong lòng đứa học trò cuối cấp, đó là nỗi sợ một ngày tôi không còn được lặng lẽ dõi theo bạn. Cậu ấy vào Nam thi và theo đuổi ước mơ của mình, còn tôi đến với Hà Nội với ước mơ được ngồi ở giảng đường Ngoại thương.
4 năm đại học tôi không thể quên mà càng thêm yêu cậu ấy hơn. Tôi chỉ biết cậu qua tin nhắn 2 đứa hay hỏi nhau về cuộc sống, học tập hay tin tức từ bạn bè, thầy cô. Đôi khi giữa phố tôi bắt gặp dáng hình ai quen thuộc lắm rồi tự nhủ làm sao cậu ấy có thể ở đây.
Năm nay tôi bước sang tuổi 27, cũng là năm thứ 4 đến với Sài Gòn làm việc. Không hiểu sao tôi chọn nơi này, vì nó trẻ hay vì tôi vẫn không thể quên cậu ấy. 27 tuổi, tôi chưa mảnh tình vắt vai, bỏ qua tất cả những người đến bên mình vì vẫn ngóng chờ một người. Bố mẹ bắt đầu sốt sắng vì sợ con gái ế, Tết đến lại gọi điện thúc giục ra Bắc sớm để gặp anh, người con trai tên Hoàng, anh chàng bác sĩ mà bố mẹ hết lời ca ngợi. Tôi hiểu lòng cha mẹ khi tuổi này ở quê bạn bè yên bề gia thất, còn tôi hết lần này lần khác dựa cớ xa xôi.
Lại như năm nào, tôi lên sân thượng và ngồi nhìn ra cánh đồng quê như một đứa trẻ, tôi yêu cậu ấy nhưng có chờ trong vô vọng mãi thế không? Tuổi trẻ qua đi nhanh quá, dẫu thế tôi làm sao có thể lấy một người không có tình cảm, khi tình yêu của tôi dành cho cậu ấy đã 11 năm? Giữa lúc ấy tôi gặp lại cậu trong lễ cưới thằng bạn thân, cũng là bạn thân của cậu.
Dáng người cao cao, ánh mắt ấy làm sao tôi quên, 11 năm rồi, cậu chững chạc hơn, khác hơn nhưng trong tôi hình ảnh cậu học sinh thuở nào như trở lại. Dường như không thốt được lên lời. Cậu mỉm cười chào lại tôi, bạn bè lớp cũ bao năm gặp lại giờ còn vài đứa chưa lập gia đình. Chúng tôi hẹn nhau ra ngõ nói chuyện. Tôi chỉ có thể đứng lặng, người con trai mình yêu đơn phương suốt 11 năm qua giờ đây làm trái tim tôi như nghẹn lại, cậu ấy không còn là tưởng tượng mà đã đứng trước mặt tôi.
Cậu trách tôi sao vào Sài Gòn công tác mấy năm rồi mà không liên lạc gì, trêu tôi không còn là con mọt sách ngày xưa nữa rồi, còn hỏi tôi bao giờ lấy chồng. Biết trả lời gì, tôi cố gắng cười tươi "Tớ đợi cậu lấy vợ đã, nhưng chắc ế rồi". Tuổi 27, tôi dành ngày nghỉ cuối tuần dạo bước giữa Sài Gòn đô hội, mỉm cười nhận ra câu trả lời cho những tháng ngày áo trắng ngu ngơ, rằng đó không phải là cảm nắng nhất thời.
Bố mẹ ngày nào cũng gọi điện về vấn đề lấy chồng, đòi chuyển công tác ra Bắc, tôi hiểu lòng bố mẹ, chỉ là bản thân chông chênh quá. Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm một lần đối diện để nói rằng "Tớ yêu cậu", rằng "Mình yêu nhau đi" hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang và có tương lai?
Tôi phải làm sao khi chính mình còn không biết bản thân nên làm gì, Sài Gòn rộng lớn mà lòng người hoang mang quá. Tôi không nghĩ mình lấy ai vì tiền tài danh vọng, điều cần thiết là điểm tựa vững chắc, là hạnh phúc trong cuộc đời phía trước.
Theo VNE
Muốn ngoại tình nhưng lại không muốn bỏ vợ Hôn nhân không có tình yêu, liệu tôi có nên ngoại tình khi tình cảm với vợ không còn? Tôi có nên bước chân vào mối quan hệ ngoài luồng này hay không? (Ảnh minh họa) Phải nói thật một điều rằng, tôi không hề yêu vợ dù với mọi người cô ấy tốt, đáng ngưỡng mộ. Lấy nhau hơn 5 năm nhưng...