Chia tay rồi, anh có nhớ em một chút nào không?
Trước đây, khi mình mới quen nhau, em rất hay gọi “Anh ơi” – chẳng để làm gì cả, đơn giản chỉ để được nghe anh nói “Anh đây” – vậy thôi. Em đã từng nói với anh là em rất thích nghe câu nói đó. vậy nên sau này, trong bất cứ hoàn cảnh nào, khi em gọi, anh hãy cứ thưa như vậy nhé! Để em luôn cảm thấy an tâm, luôn cảm thấy anh đang thật gần bên em.
Nhưng hôm nay, một lần nữa, em lại gọi “Anh ơi”, chỉ là theo thói quen thường ngày thôi, đáp lại em, anh lạnh lùng: “Gì em?”. Em ngẩn người ra vài giây. Và cũng chính từ giây phút đó, em đã hiểu rằng, em chẳng còn tư cách gì để mà gọi anh một cách vu vơ như thế nữa cả, chẳng còn được bám theo anh mà nhõng nhẽo nữa rồi. Anh hôm nay, không còn kiên nhẫn để yêu em nữa.
Khi chúng ta cãi nhau, chị bạn em nói rằng: “Tại sao em cứ luôn nhận lỗi về mình thế? Đầu đuôi thế nào em kể cho chị nghe xem ai sai, ai đúng nào? Mình là con gái mà, kể cả mình sai thì cũng không nên nhận lỗi”. Em im lặng, chuyện của chúng ta chưa khi nào em có thể rành rọt để suy xét, lại càng không thể kể cho người khác nghe, để mổ xẻ ai đúng ai sai. Em cũng thừa hiểu rằng, chuyện tình cảm vốn không tồn tại sai và đúng, đã thật lòng yêu nhau, thì tính toán hơn thua với nhau làm gì, phải không anh? Thế nhưng, không hiểu sao em luôn cảm thấy mình sai, mình chưa đúng, chưa tốt. Có lẽ là thế thật, em kém cỏi quá anh nhỉ.
Trước đây, em mạnh miệng nói chân lí nọ kia, rằng: “Đã yêu là phải dung hòa nhau, chứ không phải chuyện không hợp là nói bỏ. Người ta, những người sớm yêu rồi chia tay ấy mà, cứ lí do lí trấu nọ kia, thật ra chẳng hết lòng yêu thương nhau chút nào”. Để rồi hôm nay, khi em đứng trước đổ vỡ của chính mình, quanh đi quẩn lại tại vì nọ, tại vì kia, cuối cùng chung quy lại vẫn là: Em thấy chúng mình không hợp. Nói ra câu đó, trong lòng em rối như tơ vò. Vốn dĩ em không thông minh, trong những lúc quan trọng thế này thì lại càng ngốc nghếch. Em chẳng biết nói sao cho tim mình đỡ đau và cho anh bớt buồn.
Khi chúng ta yêu nhau, có nhiều người lâu lâu lại hỏi đùa nhau: “Sao mãi mà chúng nó chưa chia tay nhỉ?”. Nghe thế, lúc đó, em dương dương tự đắc lắm, cứ gân cổ lên cãi: “Còn lâu”. Rồi đến bây giờ em cũng chẳng biết phải nói sao, về anh, về em và về họ. Dẫu biết ta không nên bận tâm đến việc họ nói gì, nghĩ gì, nhưng trong mắt họ em vẫn là kẻ thất bại, thất bại thảm hại.
Có những cuộc chia tay vì hết yêu, cũng có khi chia tay vì yêu quá nhiều. Vậy chúng ta chia tay vì gì anh nhỉ? Em không biết, anh cũng không biết, chỉ là hình như ta không còn cần nhau trong cuộc sống này. Nó giống như việc một món đồ có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng khi mất thì vẫn rất buồn, đúng hơn là tiếc. Em chẳng tiếc gì cả, thời gian, tình cảm, hạnh phúc… tất cả với em là xứng đáng.
Anh còn nhớ phim Bên nhau trọn đời không? Có nói một câu này: Em có thấy ai nói chia tay một lần mà có thể triệt để chia tay không?”. Em cảm thấy rằng, chúng ta sẽ là ngoại lệ. Câu chia tay, vốn dĩ là câu nói tối kị mà kể cả khi cãi nhau, giận nhau lắm ta cũng chưa bao giờ nói. Nhưng bây giờ lời đã nói ra rồi, thì không rút lại được. Hơn nữa, em không giận quá mà nói ra, em đã suy nghĩ rất kĩ. Còn anh, có lẽ cũng đã nghĩ thông, nên khi nghe em nói, anh không một chút bất ngờ hay thất vọng. Anh bình thản, im lặng, đồng ý. Em ngẩn ngơ, hối hận, vụn vỡ.
Anh vẫn ân cần với em như thế, vẫn mặc áo, đội mũ cho em thật cẩn thận, nhưng đôi mắt anh nhìn xa xăm quá rồi. Giây phút đó em đã cố không để nước mắt rơi. Em ngồi sau lưng anh, không còn dám vòng tay lên ôm anh nữa, mà cố tỏ ra lạnh lùng xa cách. Gió xuân Hà Nội không quá lạnh, nhưng sao hôm nay, trên đường về em thấy cái lạnh buốt vào tới tận tim.
Trước đây, biết bao lần ta tạm biệt nhau, em luôn cố quay đi và bước thật nhanh, tuyệt nhiên không ngoảnh lại nhìn anh đến một lần. Anh có bao giờ từng thắc mắc tại sao không? Vì em đã từng đọc đâu đó, rằng khi chia xa, người nào đứng nhìn đối phương quay lưng bước đi, sẽ là người nhớ nhiều hơn cả. Vậy nên em sợ lắm, sợ sẽ phải nhớ anh quá nhiều, sợ anh sẽ không nhớ em. Ấy thế mà hôm nay, em đã không làm được. Em đã đứng ngay đó, nhìn anh lần cuối, nhìn mãi không thôi, nhìn cho tới khi bóng anh khuất dần rồi biến mất. Anh đi rồi, và anh cũng không hề quay đầu nhìn lại đến một lần. Em thấy môi mình mặn đắng, chắc sau hôm nay em sẽ nhớ anh, rất rất rất nhiều. Còn anh, anh có nhớ em một chút nào không?
Theo Guu
Video đang HOT
Chồng ơi... nhẹ một chút, em thấy chân giường lung lay rồi
Mình vừa đặt lưng xuống đã mơ màng. Thỉnh thoảng lại giật bắn mình vì tiếng đập đập, vỗ vỗ của chồng: "Chồng ơi... nhẹ một chút, em thấy chân giường lung lay rồi đấy".
Chồng ơi... nhẹ một chút, em thấy chân giường lung lay rồi đấy. (Ảnh minh họa)
Cưới được 1 tuần, hai vợ chồng mình chuyển đến nhà mới. Hôm ấy bố mẹ mở tiệc khao của hồi môn cho hai con tại đó, ai cũng bảo vợ chồng mình là sướng nhất. Đúng là như vậy thật vì có mấy cặp vợ chồng trẻ vừa mới cưới đã có nhà riêng như bọn mình đâu. Mà để hai đứa tự phấn đấu chắc cũng phải dăm, bảy năm nữa.
Hôm ấy chồng mình vui lắm nên tiếp rượu mọi người rất nhiệt tình. Mình cũng lăng xăng chạy ra, chạy vào tiếp đồ ăn cho khách. Vui vẻ đến mức chẳng thiết ăn uống gì nữa. Tàn tiệc hai vợ chồng dọn dẹp thì cũng 11 giờ đêm, mệt ra rời.
Mình cũng lăng xăng chạy ra, chạy vào tiếp đồ ăn cho khách. Vui vẻ đến mức chẳng thiết ăn uống gì nữa. (Ảnh minh họa)
Mình đi tắm trước, lúc quay ra thì chồng đã nằm trên giường gáy o o.
- Chồng... dậy, dậy đi.
- Sao đấy vợ?
- Tắm đã rồi mới ngủ chứ, người toàn mùi bia thế này mà lên giường được à.
Sau khi bị mình giục nhiều quá chồng cũng phải dậy đi tắm. Mình lúc này bụng bắt đầu có kiến bò, cái tội lúc tối vui quá quên cả ăn đây mà. Vậy là lại lúi húi xuống bếp kiếm xem còn gì ăn không.
Loay hoay một lúc mình cũng nấu được hai bát súp gà bưng lên. Anh chồng từ nhà tắm bước ra ngửi thấy mùi súp thơm phức thì chạy ào ngay ra.
- Òa, vợ khéo tay thế này mà giờ mới thể hiện. Từ giờ thì chồng tha hồ được ăn ngon rồi.
- Chồng cứ ngoan thì ngày nào cũng được ăn ngon.
Chồng do quá đói, nhoắng một cái bát súp gà đã hết veo. Có vẻ vẫn thòm thèm, thủ thỉ tai vợ:
- Còn không vợ.
- Hết rồi chồng à. Thôi ngủ đi, sáng mai dậy vợ nấu tiếp cho chồng ăn, ăn no quá đi ngủ cũng không tốt.
- Cho ăn mà không được no, bắt thòm thèm đi ngủ ai mà chịu được. Hết súp gà thì vợ phải cho chồng cái ấy...
- Không được, đang kế hoạch mà.
Mình nhất định không chịu, còn chồng thì cố nài nỉ. Vậy là hai đứa giằng co đuổi nhau trên giường. Đúng lúc chồng tóm được mình vật ra giường thì mình nhìn thấy có con gián bò dưới gầm giường thì kêu lên thất thanh: "Chồng ơi, con gián kìa..."
Mình thì vốn sợ gián từ nhỏ, cứ ngỡ lúc ấy chồng sẽ là người hùng cứu mĩ nhân giệt gián cho vợ, ai ngờ anh đang đứng dưới đất thì nhảy tót lên giường.
- Vợ ơi chồng cũng dị ứng với con này.
- Kệ chồng tự xử, vợ ngủ trước đây.
Mình vừa đặt lưng xuống đã mơ mơ, màng màng. Thỉnh thoảng lại giật bắn mình vì tiếng đập đập, vỗ vỗ của chồng:
- Chồng ơi... nhẹ một chút, em thấy chân giường lung lay rồi đấy.
- Nhưng không đuổi nó đi, đêm nó bò vào người vợ đấy.
Sau một hồi hì hục gõ giường cuối cùng chồng mình cũng tống khứ được con gián ấy ra khỏi phòng. Lúc ấy thì cũng đã 2 giờ sáng, quay vào thì mình đã gáy o o.
Sáng hôm sau chàng ngủ đến 8 giờ vẫn chưa chịu bình minh. Mình mang cháo gà lên phòng để đánh thức chồng.
- Chồng ơi dậy ăn cháo gà lấy sức rồi còn...
- Không làm dũng sĩ diệt gián nữa đâu. Nếu vợ không cho cái ấy thì mang cháo gà xuống đi, chồng không tẩm bổ để rồi lại phải tấm tức như tối qua đâu.
- Được rồi, mình vẫn còn 5 ngày trăng mật tại gia mới phải đi làm mà, chồng vội gì chứ. Nhưng đừng có làm giường nó rung lên như tối qua đấy nhá.
Nghe đến đây chồng mình bật dậy lao vào nhà tắm ngay lập tức. Cháo gà có tác dụng mạnh thật đấy. Cái vụ đuổi gián suốt đêm đầu tiên ở nhà mới của chồng là kỉ niệm khó quên của bọn mình. Giờ khi làm bố trẻ con rồi thì anh bản lĩnh hơn nhiều, không sợ sệt gì nữa, nhưng thỉnh thoảng mình vẫn lôi chuyện cũ ra trêu chồng khiến anh bực mà không làm gì được.
Theo Một Thế Giới
Lần lượt làm tang cho mẹ, vợ và con chỉ vì một chút hiểu lầm Anh biết anh sai, anh hận vợ gây ra cái chết của mẹ nên chỉ muốn bỏ vợ dù rất còn yêu; và đến giờ anh mất cả mẹ, vợ và con. Chị và anh cưới nhau được hơn 1 năm nhưng anh chờ chị thi vào biên chế nên họ chưa quyết định có con. Tài sản của hai vợ chồng, họ...