Chia tay người yêu sau “chuyện đó”
Sau những nụ hôn, những va chạm, chúng tôi đi rất gần đến quan hệ tình dục
Năm 17 tuổi tôi có người yêu. Anh học trên tôi một lớp, dịu dàng, chỉn chu, yêu thương tôi hết mực. Mọi thứ đến rất tự nhiên, lời tỏ tình, những buổi hẹn hò, cái nắm tay đầu tiên, vòng ôm siết từ phía sau trên những vòng xe, nụ hôn đầu tiên…
Đối với tâm trí tôi lúc ấy, nụ hôn giống như một chứng nhân cho tình yêu vậy. Tôi không biết là nụ hôn ấy có thể dẫn dắt mình đến những khám phá hoàn toàn mới mẻ, những trải nghiệm vượt khỏi tầm hiểu biết của tôi. Dần dần, sau những nụ hôn, những va chạm, chúng tôi đi rất gần đến quan hệ tình dục. Nhưng chưa phải là quan hệ tình dục (sau này tôi mới biết!) ngoài những khám phá cơ thể lẫn nhau.
Cho đến một lần, tôi không có kinh gần ba tháng.
Khi ấy tôi bắt đầu hoang mang. Mặc dù có một số kiến thức về tình dục nhờ tự tìm hiểu qua Internet, tôi vẫn có rất nhiều khúc mắc. Khúc mắc lớn nhất là liệu có phần trăm cơ hội nào tôi có thể mang thai vì những tiếp xúc như vậy không? Tôi không trả lời được, anh vẫn trấn an tôi là không sao cả, nhưng sau gần ba tháng không có kinh, tôi cảm thấy bất an vô cùng. Tôi muốn tìm đến một ai đó để hỏi, để tìm lời lý giải, nhưng không có nơi nào cho tôi tựa vào cả. Tôi không thể hỏi bố mẹ tôi (làm sao họ có thể chấp nhận được một chuyện tày trời như vậy, nhất là khi trước đó họ không thể trả lời khúc mắc cơ bản về tình dục của tôi, và mỗi lần tôi hỏi đến lại bảo tôi chờ thêm… vài năm nữa).
Tôi cũng không thể hỏi cô phụ trách y tế trong trường (làm sao có thể chia sẻ một chuyện riêng tư như vậy với một người không thân thiết, và cô sẽ nghĩ sao về tôi, sẽ đánh giá tôi thế nào?). Tôi đành quay sang người yêu tôi, nói với anh là tôi đã chậm kinh gần ba tháng rồi. Phản ứng khi đó của anh làm tôi hoàn toàn sững sờ. Từ một người chỉn chu, bình tĩnh, anh trở thành một người con trai yếu đuối, hoảng sợ. Mặt anh tái đi, anh chỉ có thể nói: “Anh mệt mỏi lắm rồi, em đừng nói nữa được không?”. Lời anh nói như một gáo nước tạt thẳng vào mặt tôi. Đó là lúc tôi nhận ra dù có yêu thương nhau đến mấy thì cả tôi và anh đều hoàn toàn không sẵn sàng cho cái có thể là hậu quả trước mắt. Và dù anh có tử tế đến thế nào thì khi tình thế xoay chuyển, anh cũng không phải như chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích mà tôi có thể dựa vào.
Tôi cảm thấy mình không còn đủ sức để trải qua nỗi sợ hãi tột cùng đó một lần nữa (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau mấy ngày đau khổ, hoang mang, tôi quyết định thú nhận bí mật của mình với người bạn thân nhất. Cô ấy cũng hoảng sợ y như tôi vậy. Chúng tôi quyết định đi mua que thử thai ở một nhà thuốc gần trường. Cảm giác bước vào nhà thuốc để mua que thử thai với tôi thật kinh khủng. Mặc dù cô bán thuốc không hề soi mói gì cả, tôi vẫn có cảm giác hàng trăm ánh mắt đang cắm vào mình. Và sẽ ra sao nếu que thử có hai vạch màu hồng trên đó? Tôi phải làm gì tiếp theo? Tôi đã đủ tuổi để điphá thai một mình chưa? Tôi không biết. Có quá nhiều điều tôi không biết, có quá nhiều khúc mắc tôi không tìm được câu trả lời. Tôi khao khát có được một người lớn hiểu biết và sẵn lòng giải đáp cho mình, sẵn sàng chỉ bảo, hướng dẫn, đưa mình tới những nơi mình cần tới mà không phán xét. Nhưng không có ai ở đó với tôi ngoài cô bạn của tôi, một người cũng dại khờ, hoang mang và bất lực giống tôi. Hai đứa tôi dắt nhau vào nhà vệ sinh của trường, không nói được với nhau lời nào. Cái khoảnh khắc ngồi chờ cái que ấy lên màu dài như vô tận. Chưa có kết quả mà nước mắt tôi đã rơi lã chã. Tôi chưa bao giờ thấy mình bơ vơ và tủi thân đến như vậy.
Sau vài phút, cái que cũng lên màu. Chỉ một vạch mà thôi. Hai đứa tôi nhìn nhau, rồi òa khóc vì mừng rỡ. Cái gánh nặng như trút khỏi người tôi. Duy cảm giác hoang mang và bơ vơ là còn mãi ở đó.
Sau chuyện đó, tôi chia tay người yêu. Tôi quay trở lại làm cô nữ sinh bình thường, sáng sáng đến trường, chiều đi học thêm rồi về nhà học bài làm bài, chuẩn bị ôn thi tốt nghiệp. Tôi cảm thấy mình không còn đủ sức để trải qua nỗi sợ hãi tột cùng đó một lần nữa, khi mà xung quanh tôi chẳng có một chỗ dựa nào. Người ta cho rằng đối với lứa tuổi của tôi, tình dục đến vì sự thiếu hiểu biết, vì tò mò, tôi thì không nghĩ như vậy. Khi đến với anh, tôi có trang bị cho mình những kiến thức sơ đẳng về tình dục, về nguy cơ mang thai, sự cần thiết của bao cao su. Tuy nhiên, điều đó là chưa đủ, tôi vẫn thấy thiếu thốn, thấy bơ vơ. Điều tôi cần là sự thấu hiểu, chấp nhận, là những bậc cha mẹ, thầy cô sẵn sàng lắng nghe, không chê trách, không phán xét, sẵn sàng giúp tôi tìm ra giải pháp, sẵn sàng ngồi đợi tôi trước cửa phòng vệ sinh, sẵn sàng đưa tôi đến bệnh viện nếu tôi buộc lòng phải đến đó. Tôi không thiếu kiến thức. Nhưng tôi biết đó cũng chỉ là mong muốn của mình mà thôi, còn để tìm được một người lớn như vậy trong môi trường xã hội này quả thật là hi hữu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng coi em là người thay thế!
Chưa bao giờ tình yêu anh dành cho em là trọn vẹn.
Em mở toang cửa sổ, nghiêng đầu nhìn lên phía trời đêm. Từ tầng 8 của tòa chung cư này, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Đường phố nhấp nhoáng ánh đèn của những dòng xe đang mải miết chạy. Bầu trời đêm mùa thu dày đặc những vì sao. Ngay phía dưới nhà, ngọn đèn đường vẫn cần mẫn tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vọt, mơ hồ. Bất giác, em đưa tay lên chống cằm, mắt nhìn xa xăm. Phải chăng em cũng đang cố theo đuổi một thứ tình yêu mơ hồ như thế?
Mới vài tiếng đồng hồ trước thôi, anh đã trao em một nụ hôn nồng nàn ngay dưới chân cột đèn ấy. Có lẽ cô gái nào cũng sẽ hạnh phúc lắm nếu như có được một nụ hôn tình yêu đầy đam mê như thế, nhưng riêng em lại cảm thấy buồn. Buồn lắm, bởi em hiểu rằng cái đắm say, cái cảm xúc dâng trào trong nụ hôn mãnh liệt ấy vốn chẳng phải dành cho em.
Chúng ta yêu nhau được gần một năm rồi anh nhỉ. Mà không, phải nói là: anh đã nhận lời yêu em được gần một năm rồi chứ. Bởi vì em đã yêu anh từ trước đó rất lâu rồi. Lần đầu tiên gặp anh, cũng là lần đầu tiên trái tim em biết thế nào là thổn thức. Là người con gái luôn tôn thờ chủ nghĩa thực thế, em vốn không bao giờ tin vào cái thứ gọi là "tình yêu sét đánh" kia. Nhưng em lại bị chính tiếng sét mang tên anh hạ gục.
Anh và chị ấy đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Lần thứ hai gặp nhau, em nhìn thấy anh tay trong tay cùng chị ấy. Em đã rất ngỡ ngàng, cảm giác giống như mình vừa rơi từ trên cao xuống vực sâu thăm thẳm. Buồn. Nuối tiếc. Thất vọng. Em định từ bỏ, thế nhưng đã chót dành cho anh một tình yêu quá lớn nên cho dù cố gắng đến mấy em vẫn không thể buông lơi. Em chấp nhận nhìn anh từ phía xa bởi không muốn làm cho bất cứ ai phải đau khổ. Anh dừng lại, em cũng dừng. Anh đi, em cũng cất bước theo sau. Em giống như một con rối mà những sợi dây đã bị buộc chặt vào anh. Cho dù anh cố tình tỏ ra không biết, thế nhưng ở phía sau vẫn luôn có một cô bé khờ khạo dõi theo anh.
Rồi dường như ông trời cũng rủ lòng thương với em, đến một ngày hai anh chị bỗng xảy ra lục đục. Em có quá đáng lắm không nhỉ khi lại có những suy nghĩ ấy ở trong đầu? Em biết là em rất xấu xa, rất ích kỷ, thế nhưng thật sự thì hơn một lần em đã cảm thấy vui mừng khi biết hai người chia tay. Nhìn anh khổ sở vì chị ấy, em cũng rất đau lòng. Anh cứ đi theo chị ấy, còn em lại cố bước theo anh.
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng em cũng khiến trái tim anh chếch về phía mình đôi chút. Chỉ là "chếch" thôi, bởi hơn ai hết em hiểu rằng chị ấy vẫn có một vai trò vô cùng đặc biệt đối với anh. Không sao cả, em chấp nhận. Em sẽ cho anh thời gian để quên chị ấy. Em tin với tình cảm chân thành của mình thì đến một ngày nào đó trái tim anh sẽ hướng trọn về em.
Anh trao cho em một tình yêu hời hợt, mơ hồ (Ảnh minh họa)
11 tháng đã trôi qua, vậy mà thứ tình yêu anh dành cho em vẫn còn mơ hồ quá. Em mạnh mẽ lắm, nhưng tại sao đối với tình yêu của mình em lại trở nên yếu đuối thế này? Em vốn ghét những gì không lành lặn, thế nhưng em lại can tâm chấp nhận thứ yêu thương chắp vá ấy của anh. Anh bất công lắm. Em đã trao cho anh tất cả tình yêu chân thật, vậy sao anh lại nỡ chia cắt trái tim mình thành nhiều mảnh, để rồi bắt em phải chia sẻ nó với cái người đã thuộc về dĩ vãng kia?
Tối nay anh lại đến đón em đi chơi như thường lệ. Anh nắm tay em cùng đi dạo phố nhưng đôi mắt anh lại cứ luôn kiếm tìm. Em nhận thấy đôi mắt ấy hôm nay mang nguyên màu hoài niệm. Hình như anh vừa vô tình nhìn thấy một bóng hình nào hao hao giống chị ấy phải không?
Lúc đi dưới những hàng cây, đột nhiên anh nắm tay em rất chặt. Em yên lặng, cố chớp chớp để những giọt nước mắt trôi ngược vào trong. Em biết, mùi hương của cây hoa sữa phía đầu đường lại vừa gợi nhắc anh về chị ấy. Anh vòng tay ôm em chặt lắm, và nụ hôn anh trao cũng nồng nhiệt khác thường. Em nhắm mắt lại, cố gắng để tận hưởng được niềm hạnh phúc ấy. Thế nhưng không hiểu tại sao sống mũi lại cay cay...
Em đã thấm mệt vì phải chạy theo anh (Ảnh minh họa)
Em biết rằng anh đang trong cơn mê, nhưng lại không chắc chắn rằng mình muốn làm anh thức tỉnh. Em sợ những yêu thương, những đam mê kia cũng kết thúc khi anh bất chợt tỉnh ra. Em chẳng biết phải làm gì. Tại sao em lại cứ muốn níu giữ cái cảm xúc chẳng phải dành cho mình như thế? Là em quá ngu ngốc, quá khờ khạo, hay bởi anh đã khiến em ngây dại mất rồi?!
Em đã cho anh bấy nhiêu thời gian, vậy mà anh vẫn chưa quên được chị ấy. Giá mà anh biết được em đang cảm thấy những gì. Vì quá yêu anh nên lòng em chưa khi nào thôi đau đớn. Anh vẫn ở ngay cạnh em thôi, nhưng trái tim anh lại lạc đi đâu mất rồi. Những vì sao đêm nay đẹp quá! Đẹp nhưng cao vời vợi, xa xôi và quá đỗi mơ hồ.
Chưa bao giờ tình yêu anh dành cho em là trọn vẹn, chưa bao giờ anh quên được người ta. Em đã thấm mệt vì phải chạy theo anh. Còn anh, chẳng lẽ anh chưa thấy cuồng chân khi cứ mãi đuổi theo chị ấy? Đến bao giờ anh mới chịu hiểu một điều: em là để yêu chứ không phải để làm người thay thế ai kia.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên rời xa anh? Cô sẽ phải làm thế nào đây? Nên rời xa anh hay là tiếp tục yêu anh và đau khổ? Cô lại rơi nước mắt. Đã từ lâu rồi cô tự dối lòng mình là cô phải quên đi tất cả. Cô viện ra bao nhiêu lý do, tìm bao nhiêu cách để quên anh. Những tưởng rằng cô đã quên được mọi...