Chia tay lần nữa
Chị đến tìm tôi với khuôn mặt đầy lo lắng. Vẻ mặt này khiến tôi nhớ cách đây 10 năm chị đã đến tìm tôi trong bộ dạng tiều tụy, nét mặt buồn bã, có phần u ám.
ảnh minh họa
Khi đó, chị đang trong thời gian chờ li dị với anh. Mâu thuẫn giữa họ kéo dài cũng khá lâu mới đi đến quyết định cuối cùng. Lần đó, chị kể với tôi nhiều chuyện với giọng điệu cay đắng và chua chát của người thua cuộc, bị thiệt thòi về mặt tình cảm lẫn t.iền bạc (bởi khi ấy anh là người làm kinh tế chính trong gia đình). Tôi còn chưa quên giọng quyết tâm của chị khi nói về tương lai: “Chị sẽ làm lại, chị sẽ lo cho con chị chu đáo không để ai khinh khi!”.
Và chị đã làm được. Mười năm sau, từ số vốn ít ỏi chia được sau ly hôn, chị kinh doanh, gặp thời, thêm tính kỹ càng, thận trọng, biết tính toán chị gầy lại đủ đầy: nhà cửa, xe cộ, con cái có điều kiện tốt để học hành. Cái được nhất về mặt tinh thần là hai con chị học rất giỏi. Con gái đầu của chị vừa tốt nghiệp đại học đã có nơi mời đi làm ngay. Cháu trai thứ hai mới học lớp 10, nhưng đã nhận được cùng lúc đến hai học bổng đi học nước ngoài. Và đó cũng chính là nỗi lo lắng của chị hôm nay.
Chị tâm sự, nhờ tôi “tư vấn”: “Nếu học ở Singapore thì cháu được học bổng toàn phần nhưng phải học lại hai năm trung học nữa, vị chi cháu sẽ mất đến 9 năm mới xong đại học, còn nếu học ở Mỹ thì học tiếp lớp 10 nhưng chỉ là học bổng bán phần, “tiềm lực” của chị chưa đủ mạnh để lo cho cháu hai năm trung học và năm năm đại học. Việc làm ăn nay thế này, mai thế khác biết đâu mà lần. Giờ thì mình có, mai mình mất, thương trường chẳng dễ chịu chút nào. Làm người phụ nữ đơn thân khổ lắm em, chuyện gì chị cũng phải quyết định một mình, mà đâu phải lúc nào mình cũng tính đúng”. Rồi chị chép miệng: “Phải chi gia đình đủ đầy, có ông bố bên cạnh thì mẹ con đâu đến nỗi lo lắng quá như vầy!”.
Chị kể, hai năm rồi anh không một lần gọi điện thăm hỏi các cháu. Nghe nói mấy năm nay anh làm ăn thua lỗ liên tiếp, bán nhà lớn, mua nhà nhỏ rồi bán cả nhà nhỏ. Gia đình mới của anh hình như không hạnh phúc bởi người phụ nữ ấy không cam chịu cảnh lên bờ xuống ruộng theo anh. Cách đây 6 tháng chị gọi điện cho anh báo là con gái được một công ty nước ngoài nhận vào làm việc, con trai đang thi lấy học bổng, anh chỉ im lặng, không có ý kiến gì, kể cả lời chúc mừng. Chị thở ra với câu nói buồn: “Thì hồi đó ổng chọn như vậy, chị cũng cay đắng quá chừng. Chuyện quá khứ nói ra chỉ thấy buồn, thấy toàn nước mắt! Giờ hoàn cảnh vậy, chắc ổng mặc cảm! Mọi chuyện qua rồi, mình cũng nguôi ngoai dần, không dám lên mặt tài giỏi hơn ổng. Vậy mà buồn em ạ, buồn vì con có cha mà chẳng ai chỉ lối. Chị thật đâu muốn như vầy!”.
Chơi với nhau nhiều năm tôi biết chị là người giàu lòng vị tha và khoan dung, độ lượng. Chưa bao giờ kể từ sau khi chia tay với anh tôi nghe chị nói xấu về anh. Và giờ đây tôi hiểu, trong cái được của một người mẹ, chị lại bị hẫng vì tiếc nuối đã không cố gắng giữ cho trọn vẹn một gia đình. Chị nói với tôi : “Phải xác định làm người phụ nữ là khổ, là thiệt thòi. Cố gắng mà giữ lấy và nếu bỏ qua được thì bỏ”.
Tôi chẳng biết “tư vấn” chị điều gì, chỉ gợi ý liệu con gái lớn của chị đã đi làm rồi có thể phụ chị nuôi em mấy năm học ở Mỹ không? Chị im lặng trầm ngâm suy nghĩ.
Video đang HOT
Cuối cùng thì con trai chị đi học ở Singapore. Cái lý của chị đưa ra cũng hết sức thuyết phục: mỗi người có một đời riêng, con gái chị không thể vì em mà hy sinh những năm tháng đẹp nhất và sung sướng của đời nó. Chị thì không biết khi nào được, khi nào mất. Thôi thì cứ chọn phương án dễ thở nhất, có thể đứa con trai sẽ bị thiệt thòi, nhưng ai biết trước được phương án nào là phương án tối ưu!
Tôi gặp lại anh ngày đưa cháu ra phi trường. Không còn một thời hào hoa, phong độ của người thành đạt. Có lẽ cái mặc cảm không tròn trách nhiệm với con khiến anh có vẻ bọc ngoài vừa xa cách vừa hờ hững. Lúc cháu chia tay gia đình vào khu cách ly. Tôi thấy anh bước đến bắt tay cháu như hai người đàn ông đã từng là bạn của nhau. Tôi thấy chị quay đi, nước mắt lưng tròng. Nhìn kỹ gương mặt anh, tôi thấy hai mắt anh đỏ hoe, buồn bã.
Tôi hiểu, họ chia tay nhau một lần nữa trong tâm trạng ngổn ngang của sự chia ly và mất mát với ít nhiều nuối tiếc!
Theo VNE
“người thứ 3” Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Nhiều chị em chẳng may gặp phải "người thứ 3" trơ tráo và ghê gớm. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhờ bản lĩnh cao cường của mình, các chị đã "tống cổ" được kẻ phá hoại ấy ra khỏi cuộc sống của mình.
"Mình nói thẳng luôn, mình không sợ người thứ 3. Nhiều bà vợ nghe thấy chữ &'người thứ 3' là run như cầy sấy. Mình là vợ, được đứng trên lẽ phải và xã hội ủng hộ, sao phải sợ! Bệnh nào thuốc đấy, phải bình tĩnh, hiên ngang mới có thể nghĩ cách trị cho người thứ 3 chỉ có nước khóc thét mà xách dép chạy cho nhanh mà thôi!" - chị N. (Nghĩa Đô, Cầu Giấy, HN) không ngần ngại nói.
"Khi biết chồng có bồ, mình đau đớn tưởng như c.hết đi được vậy. Nhưng có lẽ do bản tính mạnh mẽ, độc lập nên mình đã nhanh chóng tự vực mình dậy và nghĩ cách đối phó với bồ của chồng. Con cái mình, bố mẹ mình còn cần mình chăm sóc. Chồng mình ra ngoài với cô ta như thế nào mình không biết nhưng về nhà với vợ con thì vẫn như xưa. Mình với chồng yêu nhau thật lòng và ở với nhau đến có 2 mặt con rồi, mình đã quá hiểu chồng mình. Anh sẽ không bao giờ đ.ánh đổi gia đình đâu. Vì thế phương án li dị chỉ được mình nghĩ đến trừ phi bần cùng mà thôi" - chị nói tiếp.
Nhiêu lân bị bồ chông ghen ngươc, chị đã co cach để dằn mặt cô nàng và khiến cô ta phát sợ mà phải tự xách dép chạy (Ảnh minh họa)
"Em người thứ 3 nhà mình cũng đáo để và hiếu thắng lắm, cho dù t.uổi không còn trẻ. Từ khi qua lại với chồng mình là liên tục gọi điện đến khiêu chiến với mình. Nhưng lúc ấy mình đã qua giai đoạn sốc rồi, trở nên tỉnh hơn nhiều. Mình không bao giờ thèm tranh cãi với cô ta khi cô ta trêu tức mà bình thản đối mặt và thậm chí còn làm cô ta tức điên lên ấy chứ!" - chị chia sẻ.
Sau đây là vài đoạn đối thoại của chị với bồ của chồng do chị kể lại khi cô ta gọi tới ghen ngược:
Cô ta: "Chị biết tôi là ai không?".
Chị: "Không!" (Mặc dù chị biết thừa cô ta chính là kẻ đã gây ra nỗi đau trong lòng chị. Cái số điện thoại này chị còn thuộc làu làu rồi cơ).
Cô ta: "Tôi là người anh H. (tên chồng chị) yêu nhất mực đây!".
Chị: "Thế à? Thì sao? Có việc gì không?".
Cô ta: "Còn sao nữa? Chị liệu mà thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo khỏi cái nhà ấy đi, tôi sắp trở thành chủ nhân của căn nhà ấy và là người phụ nữ ở bên cạnh anh H. rồi!".
Chị: "Ừ! Kiếp sau nhé!".
Cô ta (có lẽ không chịu nổi nữa phải hét lên): "Tôi chưa thấy ai mặt dầy như chị! Bị chồng chán chồng chê rồi còn tưởng ngon lành lắm! Nên biết thân biết phận đi kẻo có ngày bị đá ra khỏi nhà như đá một cục ...phân đấy ...".
Chị: "Chó sủa ở đâu ấy nhỉ ?"(Chị vừa nói vào điện thoại và ngắt máy luôn, mặc kệ cô nàng đang thao thao bất tuyệt).
Rồi chị N. tường thuật lại quá trình trị bồ của chồng:"Để cô ta biến mất trong cuộc sống của mình thì phải dằn mặt cô nàng và khiến cô ta phát sợ mà phải tự xách dép chạy. Mình nhờ cậu em họ giúp thuê 2 cậu trai đi theo cô ta mọi lúc mọi nơi. Đêm hôm cô nàng ở nhà trọ cũng vẫn đứng canh ở cổng đến tận khuya. Chỉ đi theo sau thế thôi, luôn duy trì ở một khoảng cách sao cho cô nàng nhìn thấy và chẳng làm gì hết nên cô nàng có muốn tri hô hay tố cáo cũng chẳng có cớ.
Cảm giác của một cô gái trẻ khi có 2 gã đàn ông đi theo cả ngày lẫn đêm chắc là không dễ chịu chút nào đâu, hoang mang, lo sợ và hãi hùng là đằng khác. Chính vì thế mà cô nàng càng ngày càng ít khi ra khỏi nhà, đi đâu toàn phải đi taxi. Đến khi được 3 tuần thì có lẽ đã gần phát điên, cô ta gọi điện đến cầu xin mình: &'Nếu là chị làm thì hãy dừng lại đi! Em xin chị. Em sai rồi...'. Vậy là cách làm tưởng chừng như đơn giản nhưng cuối cùng lại mang đến cho mình hiệu quả không ngờ!".
Cũng gặp phải người thứ 3 trơ tráo và ghê gớm là chị L.T (Cát Linh, Đống Đa, HN). Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhờ bản lĩnh cao cường của mình, chị đã tống cổ được cô ả ra khỏi cuộc sống của mình va cô ta cũng chẳng dám quay lại quấy nhiễu nữa.
"Mình chẳng dùng dao kiếm, nắm đ.ấm gì cả, thậm chí còn chẳng thèm đôi co với cô ta làm gì cho mất thời gian. Khi biết chồng mình mèo mỡ vụng trộm với cô ta, mình sốc, đau đớn, vật vã lắm. Nhưng giải quyết được gì khi mà con mình, bố mẹ mình còn cần mình quan tâm. Xác định chồng mình vẫn còn có thể cứu vãn được nên mình cảnh cáo ngắn gọn cho cô ta biết. Nhưng cô ta mặt trơ trán bóng thách thức mình. Ừ thì qua lại với chồng mình vừa được t.iền vừa được tình mà.
Mình ăn mặc trang điểm thật đẹp, đường hoàng đến tận nhà gặp chồng cô ta, gửi anh chàng bị cắm sừng ấy ít t.iền mà mình bảo là của em ấy ra ngoài &'kiếm thêm' ở chồng chị nhưng anh ấy chưa kịp trả nên mình đến trả thay. À tất nhiên là kèm bằng chứng nữa chứ. Mình bảo rõ ràng là mình tính xông xênh bằng các em đứng đường rồi nên không phải lăn tăn. Chồng cô nàng tím xanh mặt lại. Mình chẳng nói gì thêm, ra về. Sau đó cô ta bị chồng bỏ, cũng chả được nuôi con".
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhờ bản lĩnh cao cường của mình, chị đã tống cổ được cô ả ra khỏi cuộc sống của mình va cô ta cũng chẳng dám quay lại quấy nhiễu nữa (Ảnh minh họa)
Chị L.T kể, sau khi li dị cô ta quay ra hờn trách chồng chị, đòi được bồi thường bằng cách tiếp tục mối quan hệ với cô ta. Chồng chị thấy khổ thân cô ta nên lại mềm lòng.
"Mình chẳng thèm phí lời với cô ta mà đến tận nhà bố mẹ đẻ cô ta tiếp tục trả t.iền cho ông bà. Mình còn đến nhà bác tổ trưởng dân phố chỗ cô nàng ở trình bày rõ sự tình và nhờ bác ấy đến chứng kiến mình sòng phẳng thế nào. Bố mẹ cô ta không nhận, mình vẫn nhất quyết nhét vào tay, ép nhận bằng được. Mình còn nước mắt ngắn dài: &'Chồng cháu đi chơi gái, là con gái các bác đấy ạ, thế mà cháu là vợ lại phải đi trả t.iền cho, cháu nào có sung sướng gì. Thôi thì 2 bác nhận đi cho cháu vui!'.
Bố mẹ cô ta vẫn nhất định không cầm, còn lớn tiếng đuổi mình về. Mình sôi m.áu, đã thế mình đứng giữa cổng hô hoán, cao giọng một hồi, hàng xóm xung quanh và người đi đường đều xúm lại xem. Sau hôm đó, cô nàng lặn mất tăm. Nhà họ chắc hẳn là chẳng còn chỗ nào giấu mặt chứ đừng nói tiếp tục cái việc đi mồi chài chồng người khác" - chị L.T cười nhạt nói.
Theo VNE
“Nhìn em nát lắm, chẳng ai dám lấy đâu” Dành trọn cho anh tình yêu suốt 3 năm, cuối cùng tôi lại nhận được câu nói đầy xúc phạm của anh. Tôi luôn nghĩ, tình yêu dành cho anh rất lớn nhưng tôi cũng phải từ bỏ anh thôi, cũng phải đi con đường của riêng mình. Tôi muốn tìm cho mình một lối đi mới, muốn có một mái ấm hạnh...