Chia tay không hẳn là sự kết thúc
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không quên cảm giác hồi hộp khi anh đưa tôi về ra mắt gia đình khi đang học năm cuối đại học. Dù đã được anh “củng cố” tinh thần rằng mẹ anh hơi cổ, anh có nhiều người chị khó tính nhưng tôi vẫn thật sự bị khớp khi bị cả nhà anh “soi”.
Ảnh minh họa
Và, đúng như sự lo lắng của tôi, gia đình anh chê tôi nhiều, nếu không muốn nói là họ kịch liệt phản đối.
Mẹ anh cho rằng tôi nhỏ con (tôi chỉ cao 1m50, lại hơi gầy). Một cách cay nghiệt, bà nói, dù tỏ vẻ thân tình nhưng thật sự làm tôi bị choáng: “Thằng H. con bác chưa tính chuyện cưới vợ đâu, phải trên dưới ba mươi tuổi, mà phải lấy gái thành phố mới phù hợp với nhà bác. Gia đình bác trí thức, cháu cũng biết đấy…”.
Video đang HOT
Khỏi phải nói tôi đã tủi thân và buồn khổ biết chừng nào. Thế nhưng, buông tay thì anh không thể, vì chúng tôi khá hợp nhau, tôi cũng không phải là cô gái quá kém cỏi. Đôi lúc tôi trân mình chịu đựng thái độ ghẻ lạnh của gia đình anh. Nhiều lần nhìn thiện ý của mình bị đạp đổ, tôi đã muốn bỏ cuộc. Càng nản lòng hơn khi anh chẳng tỏ rõ chút quyết tâm nào, cứ mãi lừng khừng… Cuối cùng, tôi đành đề nghị chia tay, dù anh không ngừng nắm níu, thậm chí là van xin.
Tôi đã chênh vênh thật nhiều trong những ngày tháng đó. Lòng ít nhiều oán trách ba mẹ anh khó khăn, thiếu thông cảm, không biết nghĩ đến con. Tôi nung nấu ý nghĩ sẽ để họ phải nuối tiếc. Tôi ra trường, kiếm được việc làm tốt, sự nghiệp suôn sẻ. Rồi người đàn ông thật sự dành cho tôi cũng xuất hiện. Tôi hạnh phúc bên chồng con, và mừng vì ngày xưa mình đã không “cố đấm ăn xôi”.
Cảm giác oán trách ba mẹ anh trước đây cũng không còn nữa, khi tôi trở thành mẹ của một cậu con trai bụ bẫm. Tôi hiểu rằng cha mẹ nào cũng chỉ mong cho con mình hạnh phúc. Khác chăng, mỗi người thể hiện tình yêu thương của mình theo mỗi cách, và cứ nghĩ như thế là đang muốn tốt cho con mình.
Ít lâu sau anh lập gia đình với một cô gái mà mẹ anh cho rằng môn đăng hộ đối. Một lần tình cờ gặp lại anh cùng với vợ con, tôi nhẹ nhõm khi biết anh đang hạnh phúc. Thay vì hả hê như đã từng tưởng tượng, tôi chỉ thấy lòng mình tràn ngập niềm thương cảm.
Tôi chợt nghĩ, nếu như ngày đó tôi và anh bất chấp gia đình, miễn cưỡng để đi đến hôn nhân với nhau, có lẽ chúng tôi đã không được như bây giờ. Giờ bình tâm nghĩ lại, mẹ anh nói cũng phải, tôi quả thật không phù hợp với gia đình anh. Cưới nhau về trong sự phản đối của mọi người, áp lực thật nhiều, chắc gì chúng tôi vững vàng để cùng nhau đi mãi?
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...