Chia tay hơn cả chục năm, vẫn sống chung nhà vì tôi ngại không muốn ai biết mình đã ly hôn
Tôi thường bị chồng đánh đập vô cớ vì ông ấy có quan hệ bên ngoài. Ly hôn rồi, tôi cũng không hoàn toàn thoát được cảnh đó vì khi say xỉn là ông ấy vẫn kiếm chuyện đánh chửi tôi.
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Tôi 56 tuổi, đã làm thủ tục hưu trí, nhưng vẫn tiếp tục làm thêm một năm nữa rồi mới chính thức lùi về với tuổi già. Không phải tôi ham công việc, tự thấy mình cũng đã mệt mỏi, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, tôi thật sự bế tắc.
Vợ chồng tôi đã ly hôn hơn chục năm, tài sản cũng đã chia, nhưng hiện vẫn sống chung nhà, chỉ vì ngại ngùng nên tôi không muốn để mọi người biết chúng tôi đã ly hôn.
Chúng tôi có hai con, con gái lớn đã có gia đình riêng, con gái nhỏ sắp tốt nghiệp đại học. Khi ly hôn, tôi nghĩ mình sẽ không bước thêm bước nữa vì tuổi đã lớn, chuyện hôn nhân cũng làm tôi quá chán nản. Vì con cái, tôi chấp nhận sống cùng chồng cũ dưới một mái nhà. Nay con đã lớn, cuộc sống chung này trở nên quá nặng nề.
Trong thời kỳ hôn nhân, tôi thường bị chồng đánh đập vô cớ vì ông ấy có quan hệ bên ngoài. Ly hôn rồi, tôi cũng không hoàn toàn thoát được cảnh đó vì khi say xỉn là ông ấy vẫn kiếm chuyện đánh chửi tôi, nói năng hồ đồ, xúc phạm.
Căn nhà hiện tại, theo phán quyết tòa, phải chia hai. Giờ tôi muốn bán đi, lấy phần mình để tìm mua một nơi khác làm chỗ ăn ở cho tự do hơn, nhưng khi đề cập đến chuyện bán nhà, chồng tôi lại gây gổ, chỉ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi phải làm thế nào để lấy được phần tài sản của mình? Các con tôi có giận cha mẹ đã lừa dối chúng bao nhiêu năm qua không? Tôi bối rối không biết tính sao.
Thu Lan (TP.HCM)
Ảnh minh họa
Chị Thu Lan thân mến, Thật ra, cuộc hôn nhân của chị đã kết thúc, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Đó còn là một nơi giam lỏng mà chị đã bằng lòng chấp nhận hơn chục năm qua. Chính vì thái độ nhẫn nhục chấp nhận đó mà chồng chị tự cho rằng ông ta vẫn có quyền làm chủ trong nhà. Vẫn có thể đánh chửi, xúc phạm, thậm chí gây áp lực đuổi chị ra khỏi nhà.
Chuyện này thật vô lý, nhưng vì thời gian qua chị đã để nó dần trở thành nếp nghĩ, nếp sống. Vấn đề này, không ai giải quyết được ngoài chị. Việc cần làm là đặt ông chồng cũ của chị lại đúng vị trí của ông ấy, là chủ sở hữu của phần nhà được chia theo phán quyết của tòa án; là người không có bất kỳ quyền gì đối với chị. Chị phải mạnh mẽ và kiên quyết hơn trong việc này.
Một khi đã quyết định phải làm cho ra lẽ, cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận sự ồn ào, vì ít có chuyện đổ vỡ nào có thể giữ yên lặng được. Mình chỉ có thể hạn chế bớt phần nào bằng cách tiến hành từng bước.
Chị sẽ nói chuyện với các con về quyết định của mình. Các con chị đã hiểu tính tình của bố, đã thấy những chịu đựng, hy sinh của mẹ trong hơn mười năm qua. Chắc chắn các cháu sẽ ủng hộ chị.
Video đang HOT
Về căn nhà, chị nên nhờ tư vấn luật để giải quyết dứt điểm. “Nhà chia dọc, thóc chia ngang”, cách tốt nhất vẫn là bán để chia tiền. Nếu chồng chị gây khó dễ, có thể nhờ cơ quan luật pháp can thiệp. Việc tuy không đơn giản nhưng nếu quyết tâm chị hoàn toàn có thể làm được, đừng để “nước tới chân mới nhảy”, hãy làm ngay khi mình đang còn sức khỏe, còn giao tiếp xã hội, còn các điều kiện để làm.
Với tuổi của chị, với chừng ấy năm mệt mỏi chán nản vì cuộc hôn nhân này, tự do chính là hạnh phúc. Hãy dành cho mình một khoảng thời gian để tận hưởng cuộc sống bình yên, không bạo lực thể xác hay tinh thần. Quyết định ly hôn là quyết định khó khăn, mình đã làm được rồi, giờ chỉ còn là nắm lấy những gì mình đáng được hưởng.
Chúc chị mạnh mẽ và gặp thuận lợi trong những việc sắp tới.
Theo Afamily
Bạn gái con trai ôm bụng bầu đến xin cưới bà mẹ vẫn kiên quyết không cho
Ngày xưa bác ép con trai giết chết đứa con của anh ta cũng là cháu nội của bác đó, giờ thì sao chứ. Bác đã mất cả con lẫn cháu rồi đấy, kể ra ông trời cũng thật có mắt bác nhỉ?
Mỗi lại nhớ đến những ngày bị gia đình người con trai mà Linh đã yêu suốt 5 năm hắt hủi ép bỏ đứa con trong bụng lòng cô lại đau đớn. Cô hận họ vì đã quá tàn nhẫn, hận họ vì đã giết chết đứa con vô tội của cô.
Linh và Tuấn yêu nhau từ thời con học đại học, ra trường hai đứa vẫn duy trì mối quan hệ đó và xác định tương lai lâu dài với nhau. Vì tin tưởng Tuấn nên Linh đã trao đời con gái của cô cho anh. Mỗi ngày cô đều cố gắng thật nhiều để làm 1 cô người yêu khiến Tuấn phải tự hào.
Những ngày dài Tuấn thất nghiệp chính Linh là người cưu mang anh, cô cho anh niềm tin động lực, kể cả lúc anh bị tai nạn cũng chính cô là người đã bỏ công chăm sóc anh đêm ngày.
(Ảnh minh họa)
Nhớ ngày đó Tuấn ôm bạn gái vào lòng rồi nói: "Sau này nhất định anh sẽ bù đắp cho em, chưa có cô gái nào tốt anh như em Linh à. Anh yêu em, suốt đời này anh chỉ yêu mình em thôi". Linh hạnh phúc ngây ngất và tôn thờ tình yêu đó hơn bất cứ thứ gì. Cứ ngỡ tình yêu của cả 2 sẽ suôn sẻ, cứ ngỡ những lời thề non hẹn biển sẽ được thực hiện nhưng rồi... vào 1 ngày mọi thứ vỡ tan tành. Đó là khi Linh phát hiện ra mình đang mang thai giọt máu của Tuấn. Ngay lúc đó cô vẫn nghĩ anh và cô sẽ sớm tổ chức đám cưới để chào đón đứa con nhỏ bé, cũng là kết tinh tình yêu của họ.
Nhưng khi Linh nói với anh, anh bối rối vô cùng thậm chí Tuấn còn nói chưa sẵn sàng và bỏ đi uống rượu. Sau hơn 1 tuần khóc lóc thuyết phục Tuấn mới đưa Linh về nhà ra mắt gia đình và xin cưới, lúc ấy cái thai đã được gần 3 tháng. Ngày về nhà người yêu, Linh hồi hộp vô cùng, cả đêm cô không ngủ nổi. Ở đâu đó cô có chút niềm tin rằng gia đình anh rồi cũng sẽ chấp nhận thôi vì dù gì họ cũng đã yêu nhau 5 năm rồi.
Nhưng rồi tất cả vỡ tan tành khi mẹ Tuấn đổ cả ca nước lên đầu Linh rồi hét lên:
- Cô tưởng nhà này ngu lắm à, mà cô bắt con trai tôi đi đổ vỏ cho 1 đứa con gái hư hỏng như cô.
- Kìa mẹ, con và Linh yêu nhau 5 năm rồi, đứa bé đúng là con của con mà mẹ.
- Mày im mồm đi, tao cho mày ăn học bao năm mà mày ngu thế hả con. Đời này con gái thiếu gì mà mày lại định đòi rước 1 đứa như nó về hả?
- Bác ơi, dù gì bọn cháu cũng lỡ dại có con với nhau rồi. Cháu mong bác bỏ qua và chấp nhận cho chúng cháu được nên vợ nên chồng đứa bé này không có tội mà bác.
- Tôi nói cho cô biết nhé, gia đình này dù có tuyệt tự cũng không bao giờ rước 1 đứa con gái nghèo rớt mồng tơi như cô về làm dâu đâu. Cô và bố mẹ cô đừng có mà mơ mộng nữa nhé.
Linh không nhớ rõ bà ấy đã nói nhưng gì với mình nữa nhưng tất cả những lời đó dĩ nhiên là những lời cay nghiệt khó nghe nhất. Linh thất thểu ra về, cô kiệt quệ không còn sức để mà khóc nữa.
Tuấn bị mẹ giữ ở nhà nên cô phải lủi thủi đi bộ sướt 3 cây số để bắt xe lên Hà Nội. Sau hôm đó Linh suy sụp khóc ngất lên ngất xuống, cô thương đứa con bé bỏng thương cả chính mình. Tuấn thì trấn an mọi chuyện cứ để anh ấy lo.
Nhưng rồi sao chứ, 2 tuần sau Tuấn lên Hà Nội. Ánh mắt Linh sáng rực khi thấy anh, cô nhớ anh đến thắt ruột thắt tim. Cô đã sợ hãi biết nhường nào, cô sợ anh ấy sẽ bỏ rơi mình:
- Anh đừng bỏ mẹ con em nhé, em chỉ có mình anh thôi.
- Anh biết rồi, thôi em nghĩ đi để anh đi mua gì cho em ăn nhé, em gầy quá rồi. Người xanh xao thế này không ổn đâu.
Linh nằm lên giường chợp mắt 1 lúc vì cô đã quá mệt mỏi và nhiều ngày không ăn không ngủ. Đến lúc cô dậy Tuấn đưa cho cô 1 ly nước cam rồi bảo cô uống. Linh mỉm cười:
- Vẫn là anh tốt với em nhất.
Tuấn ậm ừ rồi bảo:
- Em uống đi.
Linh uống xong thì 1 tiếng sau bụng cô đau dữ dội, máu chảy ra. Cô nhìn Tuấn cầu cứu:
- Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi. Anh không thể cãi lời mẹ, anh xin lỗi mẹ con em.
- Anh đã cho gì vào cốc nước hả. Sao anh lại tàn nhẫn như thế, sao anh lại giết con mình, tại sao?
Linh ngất lịm tỉnh dậy cô gào thét đau đớn, cô đánh đấm Tuấn trong vô vọng. Và đó cũng là lần cuối cô gặp anh ta, Linh sống như cái xác không hồn trong 1 thời gian dài. Nỗi đau vẫn âm ỉ khiến cô sợ hãi đàn ông, còn Tuấn anh kết hôn sau khi chia tay Linh được gần 1 năm.
Linh chỉ biết cười chua chát, 2 năm sau Linh cũng có tình yêu mới, đó là người đàn ông tuyệt vời. Anh ấy biết hết quá khứ của Linh và chấp nhận nó, thậm chí còn thương cô gấp bội. Sau những tổn thương chồng chất cuối cùng cô cũng tìm được bến đỗ bình yên.
Rồi 1 ngày cô hay tin Tuấn mất vì 1 vụ tai nạn, nghe đâu anh ta mất khi đi đánh ghen vợ với nhân tình. Họ cưới nhau 1 năm nhưng vẫn chưa có con vì cô vợ mải ăn chơi nên chưa muốn có con sớm.
(Ảnh minh họa)
3 tháng sau khi hay tin đó, Linh lại gặp mẹ anh lúc bà ta đi khám phụ khoa ở bệnh viện phụ sản. Lúc đó Linh mang bầu tháng thứ 5, vừa nhìn thấy cô mặt bà ta biến sắc. Linh nhìn người đàn bà đã ép chết con mình năm xưa rồi nhếch mép nói:
- Người ta bảo đời có quả báo là không sai bác nhỉ, giờ nhà bác tuyệt tự thật rồi đấy.
- Cô... cô dám...
- Ngày xưa bác ép con trai giết chết đứa con của anh ta cũng là cháu nội của bác đó, giờ thì sao chứ. Bác đã mất cả con lẫn cháu rồi đấy, nghe đâu cô con dâu của bác cũng đoan trang lắm phải không? Kể ra ông trời cũng thật có mắt bác nhỉ?
- Cô im đi.
Linh nhìn xoáy sâu vào mắt bà ta rồi bảo:
- Chắc bác cũng đi khám thai hả, khổ cái tuổi này rồi mà vẫn phải sinh con vất vả nhỉ. Gần 60 tuổi rồi... bác nhớ cẩn thận nhé, ăn ở có đức nó mới phải vậy đấy.
Nói xong Linh đi vào phòng khám đầy hả hê, còn mẹ Tuấn thì tức điên bỏ đi khỏi đó. Chắc bà ta cũng ân hận lắm vì những việc làm độc ác xưa kia của mình, còn Linh cô nghĩ đã đến lúc mình nên buông bỏ chuyện quá khứ để sống tốt với hiện tại bên người chồng mà cô yêu thương.
An Nhiên/ Theo Thể thao Xã hội
Tôi và bạn gái thường xuyên cãi vã từ khi về sống chung nhà Hai tháng trở lại đây, chúng tôi thường ở chung nhà, ngủ chung (bạn gái ở trọ một mình) nhưng tự nhiên lại cãi vã nhiều hơn, ở cạnh nhau cảm xúc và tình cảm hai đứa mờ nhạt dần. Tôi và bạn gái chính thức quen nhau đến lúc này được nửa năm. Tình cảm chúng tôi ban đầu rất nồng nhiệt,...