Chia tay có đáng sợ không?
Có. Chia tay rất đáng sợ! Vì đó là chuỗi ngày mà dù có lấy tay giữ chặt ngực thì tim vẫn đau, chỉ cần vô ý sờ tay lên mặt là thấy nước mắt rơi…
Bất cứ ai đã từng trải qua quãng thời gian chia ly, đổ vỡ đều không thể nào quên được cảm xúc của mình khi đó. Khi mà bỗng dưng phải buông một bàn tay đã từng nắm rất chặt, bỗng dưng phải đứng yên một chỗ nhìn người mình yêu nhất biến mất tăm giữa biển người xa lạ, bỗng dưng phải tự áp chế mọi nhung nhớ, áp chế mọi phẫn uất và đau thương.
Là chuỗi ngày mà dù có lấy tay giữ chặt ngực thì tim vẫn đau, chỉ cần vô ý sờ tay lên mặt là thấy nước mắt rơi, trong tiềm thức có kêu gào thảm thiết, lặp đi lặp lại một cái tên cũng phải sống chết mà kìm nén nó lại. Vậy thì thử hỏi chia tay có đáng sợ hay không?
Có. Chia tay rất đáng sợ!
Bởi vì chúng ta không phải là thứ vô tri để có thể lãnh đạm trước chia ly, ngoảnh mặt lại là có thể quên sạch bách. Chúng ta vẫn sẽ thiết tha được quay trở lại quá khứ có người chúng ta yêu, nhưng một mặt lại tự ép mình phải quên đi để bắt đầu một con đường khác, với một người khác.
Quả thực, chia tay rất đáng sợ!
Thế nhưng, nếu cứ đắm chìm trong buồn khổ, cứ sống hoài sống phí vì những ngày tuổi trẻ bị vùi lấp bởi nước mắt đau thương, liệu rằng, cái nỗi sợ hãi đấy có dừng lại ở việc đáng sợ hay không? Chia tay đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là con người ta vì thế mà đánh mất bản thân mình. Đánh mất niềm tin vào những cú ngã để bản thân buông thả, để tự mình rơi trôi, để mặc tương lai trượt dài trong nhận thức sai lầm vì ghét bỏ thế giới, ghét bỏ những người xung quanh, ghét bỏ chính mình.
Video đang HOT
Có còn đáng sợ nữa hay không? Không, nó trở thành đáng thương và đáng trách.
Chia tay. Mọi thứ đều sẽ qua, những tàn tro trong quá khứ vốn dĩ không đủ sức sát thương nếu chúng ta học cách đối diện với nó.
Người ta sẽ học dần được cách làm thế nào để tự chữa lành vết thương khi nó luôn rỉ máu vì ai đó đã đi ngang qua quá khứ. Người ta sẽ biết cứng cỏi hơn để làm một người trưởng thành, để rồi có thể vượt qua những nỗi đau còn lớn hơn thế trong cuộc đời.
Người ta sẽ bắt đầu gặp một ai đó khác, và tập yêu người ấy một cách an toàn, nghĩa là không bồng bột như lúc còn trẻ, nghĩa là sau đổ vỡ, bắt đầu học cách lắng nghe đối phương, bắt đầu biết cách tự yêu thương bản thân và đừng coi ai đó là cả thế giới.
Người ta sẽ chín chắn hơn qua vấp váp, đổi lấy sự tròn trịa vẹn toàn trong cuộc sống. Người ta sẽ biết trân trọng những thứ gần cạnh bên thay vì những thứ quá xa vời, người ta sẽ hiểu rằng, thề thốt không bao giờ quan trọng bằng hành động thật sự, người ta sẽ yêu theo cách một người trường thành hơn.
Lúc ấy, không chỉ là đáng sợ, mà còn là bi kịch của đời người. Có thấy có lỗi với bản thân mình không? Có. Rất nhiều!
Kỳ thực, chẳng có ai là hy vọng sẽ có ngày chia ly, sẽ có ngày phải nhìn xuống bàn tay rỗng không mà vốn dĩ có bàn tay thân thuộc đã từng ấm áp nằm đó. Thế nhưng chúng ta vẫn cứ phải sống tiếp cho hiện tại, phải sống tốt hơn cho tương lai nhất định không thể dừng chân.
Hạnh phúc là khi con người ta phải vượt qua tất thảy đau thương mới nhận được, phải chiến thắng mọi nỗi sợ hãi để nó không còn là nỗi sợ, phải vượt qua những lần ngã để biết trân trọng nó chứ không phải cứ đứng im ở đó chờ hết đau.
Chúng ta đều là những người trưởng thành, chúng ta cần sự dũng cảm để đối mặt, chứ không cần sự yếu mềm để chạy trốn. Vậy nên, hãy xem chia tay giống như tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài, dẫu vẫn còn một chút cảm giác bất an, nhưng thay vào đó, người ta sẽ thấy nhẹ nhõm, vì mọi chuyện đã qua hết rồi!
Theo Blogtamsu
Cảm ơn anh đã đến và dạy em biết yêu thương lần nữa
Ngày có anh, em có người để sẻ chia, để than thở và bảo vệ em. Anh là nơi cho em bấu víu tâm hồn giữa cuộc sống xô bồ, tấp nập, nơi dòng đời xô đẩy, bon chen làm em gục ngã, hay cảm thấy mỏi mệt. Anh luôn nhẹ nhàng ôm em vào lòng và bảo:" có anh ở đây rồi". Anh có biết khi nghe câu đó em hạnh phúc như thế nào không, nó còn quí giá hơn cả câu "anh yêu em".
Anh biết không? Trước khi anh đến em như một con ngốc luôn sợ hãi đủ thứ, em đánh mất niềm tin vào thứ gọi là tình yêu, vào người khác giới. Em như con chim bị thương sợ đậu phải cành cong, em khép mình và đóng khép trái tim lại.
Một cô gái mềm yếu dễ vỡ, đa sầu đa cảm như em đã bị tình yêu quay lưng khi mà tim em vẫn trọn vẹn yêu thương giành cho họ. Em vẫn nhớ em đã giam mình trong bốn bức tường và sợ hãi thế giới ngoài kia. Em sống vật vờ như một cái bóng vì một người mà em biết chẳng xứng đáng, chẳng nên nhớ, nên thương nhưng mà sao lòng không thể nguôi ngoai nỗi nhớ. Họ đã đi và để lại trong em một vết lòng sâu khủng khiếp mà bây giờ nhiều khi nghĩ lại em vẫn thấy rùng mình.
Họ đã đi và để lại trong em một vết lòng sâu khủng khiếp mà bây giờ nhiều khi nghĩ lại em vẫn thấy rùng mình. (Ảnh minh họa)
Và khi anh đến, em sợ anh lại như họ nên em luôn cố tình đẩy anh ra xa em, xa thật xa. Em chạy trốn một như con thú chạy trốn kẻ săn, nhưng anh vẫn kiên trì ở bên và cho em hiểu rằng ở trên đời này vẫn còn nhiều người tuyệt vời, chân thành và yêu thương em trọn vẹn.
Anh quá đỗi nhẹ nhàng và nhạy cảm đủ để hiểu em đã đau nhiều như thế nào. Anh chăm em như chăm một cô bé, nhẹ nhàng kéo em ra khỏi màn đêm của sự sợ hãi, của những tổn thuơng vây kín. Anh dạy em biết yêu thương và mỉm cười trở lại.
Anh biết không, ngày anh đi công tác em đã nhận ra hình như mình đang nhớ anh. Em thấy trống trải và ngày đó em khóc. Em khóc không phải vì xa anh mà em khóc vì giờ đây em đã lấy lại được những cảm xúc rất đỗi bình dị mà ai cũng có nhưng em đã đánh mất 3 năm nay. Thì ra em vẫn còn biết yêu thương, biết nhớ nhung, biết hờn giận, đôi khi em thấy mình thật đáng thương. Em ghen tỵ với cô bạn thân khi cô ấy hét lên vì hạnh phúc vì nhớ nhung. Cô âý có thể khóc khi giận nhau với người yêu và vui mừng khi hai người gần gũi. Em tò mò muốn biết cảm giác đó như thế nào. Sau nỗi đau của cuộc tình cũ em như một người bị mất trí nhớ nói đúng hơn là em mất đi cảm giác hay cũng có thể đang trốn chạy nó.
Ngày có anh, em bắt đầu biết cười vui vẻ, hẹn hò và biết quan tâm. Em học yêu thương lại từ đầu như mộ đứa trẻ tập đi vậy. Anh bảo với em rằng :"khi yêu thương đủ lớn em sẽ biết mình cần phải làm gì, nên em không phải buồn phiền hay lo sợ anh buồn vì anh rất kiên nhẫn và vì anh thấu hiểu nỗi đau của em".
Ngày anh đến mang ánh nắng yêu thương ngập tràn trong em (Ảnh minh họa)
Ngày có anh, em có người để sẻ chia, để than thở và bảo vệ em. Anh là nơi cho em bấu víu tâm hồn giữa cuộc sống xô bồ, tấp nập, nơi dòng đời xô đẩy, bon chen làm em gục ngã, hay cảm thấy mỏi mệt. Anh luôn nhẹ nhàng ôm em vào lòng và bảo:" có anh ở đây rồi". Anh có biết khi nghe câu đó em hạnh phúc như thế nào không, nó còn quí giá hơn cả câu "anh yêu em".
Cảm ơn anh đã sưởi ấm con tim em để em lại biết yêu thương và được yêu thương lần nữa. Cảm ơn anh đã làm tim em ấm lại và xoa dịu những tổn thương chồng chất đã mang nơi sâu thẳm tâm hồn. Giờ em sẽ quên đi quá khứ đau thương đó, để yêu anh với môt trái tim ấm áp, chân thành và bằng cả tâm hồn trong sáng của mình.
Anh ah! Mình cũng cố gắng và nắm tay nhau vượt qua tất cả anh nhé.
Theo Blogtamsu
Anh à, nếu chúng mình có cãi nhau hãy bịt miệng em bằng một nụ hôn nhé! Tránh sao được những lúc va vấp, cãi vã trên chặng đường dài của tình yêu và hôn nhân. Hãy bịt miệng em nhẹ nhàng bằng một nụ hôn, anh nhé! Chúng mình làm bạn được với nhau bao nhiêu năm rồi anh nhỉ? Em không nhớ chính xác nữa nhưng 5 năm cũng không phải là ngắn đúng không anh. Còn nhớ,...