Chia tay chỉ vì không có …lông vùng kín
Tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình khác lạ với mọi người xung quanh. .
ảnh minh họa
Những cô gái cùng phòng trọ với tôi tôi đều biết rằng họ đều có “lông vùng kín”, nhưng tôi thì không có, khác biệt với mọi người khiến tôi xấu hổ, dù thay đồ tôi cũng không dám thay trước mặt mọi người vì tôi rất sợ ai đó sẽ nhìn thấy sự lạ lùng của tôi, và họ sẽ cười tôi.
Tôi rất sợ hãi không biết mình có bị bệnh gì không, tôi đã tới một phòng khám và khám phụ khoa thì họ bảo tôi bình thường không có bị bệnh gì, nhưng họ cũng không nói gì về sự lạ lùng ở vùng kín của tôi. Và rồi khi tôi có bạn trai, anh ấy đã nói lời chia tay chỉ vì tôi không có…”lông vùng kín”. Tôi thật sự thấy đau khổ vô cùng.
Phát hiện sự lạ lùng:
Ảnh minh họa.
Tôi có k.inh n.guyệt bắt đầu từ năm 13 t.uổi, khi đó cơ thể tôi phát triển rất nảy nở giống như các cô gái t.uổi dậy thì khác, lúc đó tôi cũng không có gì thắc mắc, nhưng tới khi năm tôi lên đại học, 19 t.uổi, tôi phải ở trọ vì nhà xa trường quá, tôi sống cùng với 3 người bạn nữ khác.
Và lúc này ăn ở chung, phòng cũng nhỏ nên mọi người không giữ ý cứ thoải mái thay đồ trong phòng, lúc này tôi phát hiện ra mọi người ai cũng có “lông vùng kín” nhưng tôi thì không có. Tôi thủ thỉ với một người bạn cùng phòng thì bị cô ấy cười trêu, và sau đó rêu rao khắp phòng, họ đặt biệt danh cho tôi là “đầu trọc” chỉ vì tôi không có lông vùng kín, sau đó họ cứ gọi tôi như vậy khiến tôi ngại ngùng, tôi cáu nhắc họ thì họ chỉ thỉnh thoảng vẫn trêu thế, nhưng thực sự biết họ trêu nhưng tôi vẫn thấy tủi thân.
Video đang HOT
Tôi không biết mình có bị sao không nữa, đi khám thì người ta bảo không sao, nhưng từ đó tới giờ tôi bắt đầu giấu, không thay đồ trước mặt mọi người nữa, kể cả khi đổi chỗ ở trọ mới tiện gần trường học hơn, tôi vẫn luôn giữ kín chuyện này.
Chia tay chỉ vì không có…”lông vùng kín”:
Ảnh minh họa.
Sang năm thứ 3 tôi có người yêu, anh ấy hơn tôi một t.uổi và học cùng trường với tôi. Anh ấy không giỏi nhà cũng bình thường nhưng rất đẹp trai phong độ, ngọt ngào nữa vì thế chỉ sau vài tháng quen nhau và tán chúng tôi đã thành người yêu của nhau.
Chúng tôi yêu nhau được gần 1 năm nhưng tôi vẫn giữ gìn không để anh đi quá xa mặc kệ cho anh có năn nỉ xin xỏ như thế nào đi nữa. Tuần trước sinh nhật một người bạn, anh đưa tôi đi cùng và anh đã uống hơi quá chén say, tôi đưa anh về phòng trọ của anh, anh đã đòi l.àm c.huyện ấ.y với tôi, nhưng tôi cương quyết không cho, anh đã tức giận và m.ắng n.hiếc tôi, nói không muốn nhìn thấy tôi nữa, lúc đó tôi rất đau khổ, khóc và chạy ra khỏi phòng đi về nhà trọ.
Anh đã không đuổi theo tôi, cả đêm hôm đó tôi đã thức trắng và khóc, tôi không hiểu tôi đã làm gì sai, tại sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy, anh đã hứa là sẽ giữ gìn cho tôi đợi tới khi cả hai ra trường và lấy nhau, lúc đó sẽ trao cho nhau tất cả. Vậy mà chỉ vì vậy anh đã m.ắng n.hiếc tôi và nói lời xúc phạm tôi.
Ngay hôm sau đó anh đã tới và xin lỗi tôi, tôi rất giận nhưng nghĩ anh hơi say và những lời mật ngọt của anh khiến tôi nguôi dần và tha thứ. Anh mua đồ về để cả hai cùng ăn cơm làm hòa, lúc tôi đang nấu cơm anh đã tới gần và ôm tôi, ngọt ngào với tôi và tay anh bắt đầu hoạt động, những hành động kích thích tôi. Rồi sau đó dần dần xuống, lúc đó tôi không thể làm chủ được bản thân và đã trao cho anh cái ngàn vàng
Một phần lúc trước tôi không muốn anh l.àm c.huyện đ.ó là vì tôi xấu hổ ngại ngùng vì sự bất thường của bản thân, nhưng giờ cuối cùng tôi cũng đã không làm chủ được bản thân mình. Nhưng ngay sau khi l.àm c.huyện đ.ó với tôi xong, anh dần thay đổi thái độ với tôi, anh bảo anh không thích phụ nữ không có “lông ở vùng kín”.
Từ hôm đó, anh cũng dần ít nói chuyện với tôi, 2 tuần sau đó tôi bắt gặp anh đi cùng một cô gái khác và có cử chỉ thân mật với nhau, tôi chạy tới hỏi anh đây là ai, thì anh bảo đó là bạn anh, nhưng tôi không tin tôi gắt nhẹ thì anh bắt đầu nổi cáu, bảo “ừ, đây là người yêu mới của tôi đấy, thì sao nào, tôi chán đồ “đầu trọc” như cô rồi, tôi không muốn dây dưa với cô nữa, chúng ta chia tay đi.
Tôi thấy sốc với những lời lẽ của anh ta, thật sự quá bỉ ổi, sao có thể đối xử với tôi như thế chứ, trơ trẽn vô cùng, chỉ tiếc là tôi đã trao mất đời con gái cho một kẻ bội bạc. Tôi cũng chả hiểu mình đã làm gì sai nữa, không có lông ở vùng kín thì sao chứ, đâu có ảnh hưởng gì tới sinh lí đâu, đầy người còn tự cạo đi cơ mà, tại sao anh ta lại đối xử với tôi.
Chia tay chỉ vì không có “lông ở vùng kín”, một lí do hết sức nực cười, thật quá dễ dàng, chả lẽ tình yêu gần 1 năm trời mà có thể chia tay dễ dàng như vậy hay sao? tại sao chứ???
Theo VNE
Vẫn quyết lấy nhau dù chưa một lần nắm tay
Vốn là bạn bè chơi thân, lại vào độ t.uổi bị coi là ế, từ một lời nói tưởng là đùa, chúng tôi cứ thế tính đến việc cưới xin dù chưa một lần nắm tay nhau.
Tôi và anh cùng quê, học cùng nhau từ lớp một cho đến lớp 12. Hết cấp ba, tôi lên thành phố học đại học, còn anh ở quê làm công nhân. Chúng tôi chơi thân với nhau trong một nhóm bạn gồm 6 người. Tuy không ở gần nhau, nhưng luôn giữ liên lạc. Bao năm qua, dù đi làm ăn hay học tập ở đâu, cứ mỗi lần có dịp về quê, cả 6 người lại tụ tập với nhau, tâm sự, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.
Theo thời gian, mỗi lần tụ họp, con số 6 người ngày càng tăng lên, bởi có người đã lập gia đình, có con, có người mang người yêu đến giới thiệu... Tình cảm của chúng tôi vô cùng trong sáng và tốt đẹp.
Những năm trước, mỗi lần về quê, lúc thì tôi ngồi xe người này, lúc thì tôi ngồi xe người kia nhưng từ ngày mọi người có đôi, có cặp, tôi thường xuyên ngồi xe của anh. Do đó, mọi người trong xóm, trong làng luôn đinh ninh rằng, chúng tôi là một đôi.
Năm nay, chúng tôi đã bước sang t.uổi 30. Trong nhóm chỉ còn tôi và anh là chưa lập gia đình. Vì vậy, mọi người luôn cố tình gán ghép anh và tôi lại với nhau. Thậm chí, gia đình tôi và gia đình anh cũng vậy, cứ mỗi lần thấy tôi và anh đều nói: Còn hai đứa mày nữa thôi, lấy nhau đi chứ còn chờ gì nữa.
Khi mọi người trêu, ghán ghép, tôi và anh cũng hưởng ứng hùa vào, gọi nhau là vợ chồng. Tết năm nay, khi bị mọi người trong gia đình giục dã chuyện lập gia đình, anh bảo với tôi: Hay vợ chồng mình chống ế cho nhau đi. Tưởng anh nói đùa, tôi bảo: Anh về báo cáo với bố mẹ đi, chúng ta cưới cho các cụ đỡ kêu ca.
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn t.uổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. (Ảnh minh họa)
Không ngờ anh lại làm thật. Khi anh xin phép bố mẹ tôi cho hai đứa qua lại tìm hiểu, bố mẹ tôi đồng thanh bảo: Bọn mày có phải quen nhau ngày một ngày hai đâu, còn tìm hiểu cái gì. Nếu yêu thương nhau thì tính chuyện cưới xin luôn đi, năm nay cũng đã 30 chứ trẻ trung gì nữa đâu.
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn t.uổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. Vậy là trong mấy ngày nghỉ Tết, từ một câu nói đùa, chuyền chung thân đại sự của tôi và anh cứ thế được quyết định. Mẹ anh xem ngày rồi mang lễ sang nhà tôi dạm ngõ.
Bạn bè nghe tin chúng tôi cưới nhau vào tháng 8 ai cũng bất ngờ. Thậm chí có người còn trách: Chúng mày kín thế, hèn gì thấy suốt ngày đi với nhau, thế mà hỏi lại cứ chối đây đẩy. Nghe vậy, tôi chỉ cười, vì thực tế tôi không biết trả lời mọi người ra sao. Chính bản thân tôi còn bất ngờ nữa là họ.
Sau Tết, anh ở quê còn tôi ra Hà Nội tiếp tục với công việc. Mật độ liên lạc nhiều hơn trước một chút, nhưng những câu chuyện thì cũng không khác gì ngoài những câu hỏi thăm thường ngày, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra quanh mình...
Dịp nghỉ lễ 30/4, tôi về quê. Chúng tôi lần đầu tiên bên nhau trên cương vị mới. Dù vậy, khoảng cách giữa hai đứa vẫn không thay đổi, không một cái ôm, không một lần cầm tay nhau. Có khác chăng so với trước kia chỉ là thời gian chúng tôi ở riêng bên nhau nhiều hơn, không còn là những lần tụ tập tập thể đông đúc như trước kia nữa. Hết kì nghỉ, tôi lại quay trở về thành phố với công việc của mình.
Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền? (ảnh minh họa)
30 t.uổi, nhưng tôi lại chưa từng yêu lần nào. Anh là người tốt, trong nhóm bạn chúng tôi chơi thân, tôi quý anh nhất và cũng chơi thân với anh nhất. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ lấy nhau. Vậy mà, giờ đây, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới. Ở bên anh, tôi thấy an tâm, nhưng lại không có cảm giác bồi hồi, rung động như người ta thường nói khi ở bên người yêu.
Tôi không biết cảm giác của anh với mình thế nào, tôi cũng không đủ can đảm để hỏi. Không giống với tôi, anh đã từng trải qua mấy mối tình, nhưng đều không thành.
Nhiều khi tôi lo lắng tự hỏi, không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai. Chúng tôi hiểu nhau, trân trọng nhau, nhưng có lẽ lại thiếu đi yếu tố quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân, đó là tình yêu. Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền?
Theo VNE
Lương 60 triệu nhưng anh không phải đại gia Nói thế này cho em dễ hiểu nhé, anh là một gã có t.iền, nhưng không phải là gã tiêu t.iền như nước. Anh có thể yêu em, nhưng không muốn dùng đồng t.iền của mình để mua chuộc tình cảm của em. Và nếu, anh biết, em thật sự chẳng có tình cảm với anh, chỉ yêu anh vì cái mác hào...