Chia tay chẳng phải hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để đi đến tận cùng giới hạn
Con đường nhìn từ quán cà phê quen thuộc đã lên đèn, phố dịu êm, còn quán cà phê thì ngập tràn trong hương quế và sách. Mỗi lần muốn chạy trốn khỏi thế giới đầy hỗn loạn ngoài kia, mình lại tìm đến đây.
Ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, bông đùa vài cục đá trong ly cà phê đắng nghét và đọc sách.
Mình tìm thấy bình yên trong sách và trong cái cách ngắm nhìn đời qua cửa sổ. Quán vắng, hương quế rất nồng và dòng người vẫn rất đông. Chẳng có gì thay đổi cả, nếu có chăng, chỉ là lòng người chẳng thể nào vượt nỗi những đường biên. Ừ thì, thế giới này vốn tồn tại những đường biên.
Bất chợt, mình nhớ về tuổi hai mươi, của mình và anh…
Chàng trai tuổi hai mươi cần một người con gái để hiểu anh ta và rồi anh ta ngộ nhận đó là tình yêu. Còn một cô gái tuổi hai mươi thì khác, cô chỉ cần một chàng trai mà mỗi khi cô bảo: “Em mệt” – anh chạy vèo đến với ly matcha – hoặc chở cô đi đâu đó, hoặc lặng, cho cô dựa vào bờ vai. Chỉ thế cũng đủ đầy.
Chàng trai tuổi hai mươi, không hẳn là chưa kịp lớn, còn cô gái tuổi hai mươi cũng không thể nói là đã trưởng thành. Nhưng, giữa hai người vẫn luôn tồn tại một giới hạn chẳng thể nào đo đếm được.
Những ngày hai mươi, mình và anh yêu nhau trong sự dày vò. Dày vò vì sợ mình yêu nhiều hơn, dày vò vì sợ tổn thương hơn, dày vò vì những giấc mơ quá khác… Tình yêu mong manh quá, nên chưa đến cuối con đường đã nới tay buông bỏ, đã đành chấp nhận rời xa. Đôi lúc, chia tay chẳng phải vì hết yêu, mà vì tình yêu không đủ lớn để cùng đi đến điểm tận cùng của giới hạn. Thế nên, mình chẳng hề nuối tiếc, chỉ là phút chốc bình yên lại khiến lòng mình dậy sóng.
Thả thêm vài viên đường vào ly cà phê đắng nghét. Chẳng biết từ khi nào, mình làm bạn với cà phê. Ra là mọi thứ đã trôi nhanh như vậy đó. Bất chợt, mình muốn lao ra phố, hòa vào dòng người hỗn loạn đang chen lấn nhau từng nhịp thở ngoài kia. Mình muốn vi vu phố, đến tận đêm như cái thời hai mươi tưởng gần mà xa lắc.
Tuổi hai mươi – những ngày hẹn hò yêu đương sớm tối, những ngày phố xinh tròn trĩnh trong hai chữ tình yêu.
“Phố của ta
Phố nghèo của ta
Video đang HOT
Những giọt nước sa
Trên cành thánh thót
Lũ trẻ lên gác thượng
Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng.
Em chờ anh trước cổng…”
Xa rồi, cái thời đủ điên để lao vào những mối tình chẳng cần điểm đến, cái thời thừa bứa thời gian để ngập ngừng cho một tiếng yêu, nhưng rồi chẳng kịp đợi chờ cho một lời nói chia tay trong một mùa màng nào cả.
Xa rồi, cái thời ánh mắt trong vắt thơ ngây, xa rồi những ngày mải mê và yếu đuối.
Xa rồi, buổi chiều hẹn cuối, mất bao dũng khí gặp nhau chỉ để nói vỏn vẹn câu: “Tình yêu chỉ là điểm vàng trong đôi mắt”.
Năm tháng trôi đi, những suy nghĩ lớn dần lên, và tình yêu bỗng chốc trở nên nhỏ bé vô cùng. Ấy vậy mà, mình vẫn tin vào tình yêu, cho dù cái niềm tin ấy đôi khi cũng mong manh lắm. Nhưng, nếu tình yêu chỉ là những hình ảnh đẹp in hình trên đôi mắt, thì tại sao những kẻ mù lòa vẫn cứ yêu nhau?
“Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế?
Con chim sẻ tóc xù ơi
Bác thợ mộc nói sai rồi…”
Theo Lạc An/Phununews
Trái đắng ly hôn của người mẹ đơn thân
Anh và chị đều nóng tính, mỗi khi có bất đồng, hay cãi vã chẳng ai chịu nhường ai. Anh nóng, chị càng nóng thêm, đến nỗi đứa con 4 tuổi phải khóc than gào thét.
Chị là con duy nhất trong gia đình. Tuy gia đình không thuộc diện giàu có, khá giả nhưng do yếu ớt từ nhỏ nên chị được bố mẹ khá cưng chiều. Lớn lên ngày càng xinh đẹp, dáng người mảnh mai, nước da trắng ngần, chị trở thành "tâm điểm" chú ý và được nhiều chàng trai săn đón.
Vào đại học, chị gặp anh chàng trai cùng quê. Anh hiền lành, chịu khó rất mực thương chị. Do đó, khi anh vừa ngỏ lời chị liền đồng ý làm người yêu của anh. Thời gian trôi đi, những kỷ niệm êm đềm của tình đầu khiến chị cảm thấy anh là chàng trai lý tưởng, tâm đầu ý hợp. Và thế là khi chị ra trường được một năm, anh chị vội vã kết hôn trong sự chúc phúc của mọi người.
Thế nhưng, mối tình đẹp như mơ ấy chẳng mấy chốc "tàn lụi". Sau 5 năm yêu nhau, về sống cùng nhau anh chị bắt đầu có những mâu thuẫn khó hòa giải. Chị phát hiện anh có vô vàn những tật xấu: ăn ở bừa bãi, lười biếng, hay nói tục, anh dễ dãi trong chi tiêu với bạn bè..., anh chẳng còn quan tâm chị như trước nữa.
Anh và chị đều nóng tính, mỗi khi có bất đồng, hay cãi vã chẳng ai chịu nhường ai. Anh nóng, chị càng nóng thêm, đến nỗi đứa con 4 tuổi phải khóc than gào thét "Bố im đi", "Con xin mẹ đấy",... Nói không được nó nằm lăn ra khóc, rồi ngủ li bì. Chị thương con, nhưng chị không chịu nổi tính anh nữa.
Ảnh minh họa.
Chị làm trong lĩnh vực truyền hình, đồng lương cũng khá khẩm. Còn anh đồng lương 3 cọc 3 đồng, mỗi tháng đưa cho vợ không nổi 5 triệu. Anh chi tiêu hoang phí, luôn khoác lên mình những bộ đồ đắt tiền. Được bao nhiêu của hồi môn từ cha mẹ, anh tậu xe, sắm iPhone...
Ra ngoài chẳng ai nói anh là người không có điều kiện. Thậm chí tiền của mẹ chị gửi để mua nhà, anh cũng lấy ra đầu tư kinh doanh hết. Không chấp nhận những điểm xấu của anh trong cuộc sống hằng ngày, không chịu được sự cay nghiệt dò xét của mẹ chồng mỗi khi hai người có mâu thuẫn, chị quyết định ly hôn. Cứ nghĩ rồi chị sẽ có một cuộc sống êm ấm hạnh phúc hơn, nào ngờ chị bước vào một địa ngục mới chính chị cũng không ngờ được.
Sau những tháng ngày ly hôn chồng, sống cùng con nhỏ, chị mới hay đó là một lựa chọn sai lầm. Không có chồng bên cạnh, chị mới cảm nhận sự cô đơn trống rỗng, con trai không thấy bố suốt ngày hỏi mẹ "Bố đâu rồi mẹ ơi! Bố chưa về ăn cơm nhỉ", "Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với bố",...
Nhìn thấy khuôn mặt con mếu máo, rồi lủi thủi lên giường nằm chị không khỏi xót xa. Nghĩ lại lời mẹ chị dạy "Cuộc đời này nào ai hợp ai, bát đũa có lúc còn xô lệch huống chi tình cảm vợ chồng hả con. Tính con ương bướng, nếu không nín nhịn rồi sẽ có lúc phải hối hận con à".
Chưa kể, từ ngày biết chị ly hôn cả đám đàn ông đổ xô gạ tình một cách thô thiển. Khi bị chị từ chối bẽ bàng họ quay sang móc máy, nói chị không ra gì. Nhiều người còn cho rằng chị khó tính, khó ưa nên bị chồng bỏ là đúng.
Ảnh minh họa.
"Như cô thì chồng nó bỏ cũng phải thôi, một đời chồng rồi còn bày đặt làm cao làm cành"- người đàn ông 40 tuổi nói với chị.
"Tính ương bướng của cô thì không sống được với ai"- đồng nghiệp 32 tuổi nói với chị.
Chị nghe người ta nói mà nước mắt tuôn trào. Chị cảm nhận cuộc sống quá phũ phàng. Chẳng nhẽ, một bà mẹ đơn thân sống bằng sức lao động của chính mình lại bị khinh bỉ như thế? Mẹ đơn thân thì thèm thuồng khát khao tình cảm đến thế sao?
Chị muốn đi bước nữa, nhưng chị chỉ mong người ta đến với chị bằng tình yêu, tình cảm chân thành chứ không vì lòng thương hại, hay sự tư lợi cá nhân nào khác. Chị cứ nghĩ cuộc sống độc thân sẽ giúp chị trút đi một gánh nặng, nhưng nào ngờ chị rơi vào "hố đen" khó tìm lối ra như vậy.
Những lời dị nghị bàn tán của anh em họ hàng, những lời gạ tình thô thiển quá sức chịu đựng khiến chị bao đêm rơi nước mắt. Đó là chưa kể những đêm phòng không, gối chiếc, chị thèm có anh biết chừng nào. Trước đây, dù vợ chồng có cãi, có giận nhau, tối nào đi ngủ anh chẳng ôm vợ, hay bày trò để làm hòa.
Chồng chị hiện tại vẫn chưa có ai, anh vẫn thường xuyên lui tới chăm con nhưng tình yêu với chị đã lạnh nhạt đi nhiều. Có lẽ, anh cảm thấy thất vọng vì cuộc hôn nhân đổ vỡ với chị. Trong phút chốc chị thấy ân hận vô cùng. Nhiều khi chị rất muốn được quay lại với anh nhưng có lẽ đã quá muộn mất rồi.
Theo Lam Hà/Phununews
Cô dâu 'rụng rời' vì người yêu cũ của chú rể đến đòi tiền 'nuôi ong tay áo' giữa lễ cưới Trong lễ cưới của mình, Thu lại phải đứng sóng đôi cùng người yêu cũ của chồng, trước con mắt của cả hội trường đông khách... Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời Thu, ngày cô và Nghĩa chính thức thành vợ chồng sau gần 1 năm hẹn hò. Công việc của hai người đã ổn định, tình cảm cũng chín muồi,...