Mình chia tay anh nhé!
Nếu thực sự chúng mình không thuộc về nhau thì hãy buông tay. Anh à! Chúng mình sinh ra liệu có phải là để dành cho nhau không anh? Câu hỏi này cứ văng vẳng mãi ở trong em kể từ khi em bắt đầu quen anh, bắt đầu yêu anh và cũng bắt đầu thuộc về anh. Cái cảm giác nhớ anh, muốn gặp anh, muốn ở bên anh sao nó cứ quay quắt, hồi hộp và xuyến sang đến thế. Em nhớ anh, nhớ nhiều lắm. Nhưng tại sao khi được gặp anh, được ở bên anh, được anh ôm siết trong lòng em lại cảm thấy anh xa em đến vậy.
Anh ở bên em, ngồi cạnh em và dành cho em cái ôm siết đầy tình yêu nhưng mắt anh đang hướng về nơi nào? Con tim anh, tâm trí anh không ở cạnh em, nó hướng về một nơi xa mà thực sự em vẫn chưa thể hiểu chưa thể biết nơi đó là nơi nào? Người đó là ai mà anh dành tình cảm nhiều đến thế? Cả ngày em mong đợi đến tối về được gặp anh, được nói chuyện và tâm sự với anh những cảm xúc, công việc của em. Và rồi tối về trên mâm cơm ngồi đợi anh, ngồi mong anh về với cảm giác hạnh phúc thì điện thoại em đổ chuông, em nhận được tin nhắn. Em chắc chắn đó là tin nhắn anh gửi, vì với em chiếc điện thoại giờ này không có ai để liên lạc ngoài anh. Em không đọc, em không muốn đọc tin nhắn vì đó có lẽ là nội dung em đoán được thế nào khi anh gửi cho em vào giờ này. Em không trả lời tin nhắn, em cứ ngồi đó với mong ước được đợi anh về ngồi ăn bữa cơm ấm cúng cùng em.
Mười phút, mười lăm phút không thấy anh về lòng em hậm hực, tức giận. Điện thoại em lại kêu, lần này anh gọi, anh không nhắn tin nữa, em mặc kệ em vẫn không nghe để anh nghĩ em đang bận, đang cần anh về mà không phải đợi tin nhắn của anh. Rồi điện thoại cũng không còn đổ chuông. Em mệt mỏi lấy nước uống, em lại ngồi đó đợi chờ với hy vọng anh sẽ về bên em, về bên mâm cơm chiều khi mọi gia đình đang sum họp. Nhưng không được, anh vẫn lạnh lùng trước cảm xúc của em, anh vẫn thờ ơ trước nỗi niềm của em. Anh mặc kệ em với bữa cơm chiều đã nguội đợi anh, đã muộn em cầm điện thoại lên mở tin nhắn ra đọc. Anh nhắn cho em vỏn vẹn mấy từ “anh về muộn em ăn cơm trước”. Đọc xong mà nước mắt em trào ra chẳng biết có nên nhắn tin cho anh nữa không?
Em biết em đang dần mất anh, em đang thấy anh ở xa em nhiều hơn (Ảnh minh họa)
Anh chưa bao giờ phải chờ đợi em? Bao giờ anh về cũng có em ở nhà đợi anh rồi nên có lẽ anh không hiểu cái cảm giác phải chờ đợi thế nào? Chưa bao giờ anh có cảm giác phải lo lắng khi không biết em đi đâu làm gì vì em đi đâu làm gì cũng nói rõ với anh, có khi còn mong anh đi cùng. Nhưng anh thì không bao giờ thế, câu nói của anh bao giờ cũng là anh về muộn, anh có việc mà nhiều khi em hỏi “việc gì?” anh chỉ trả lời em “việc của anh em không cần quan tâm”. Vậy chúng ta là gì của nhau? Anh lặng lẽ suy nghĩ khi ở bên em anh buồn nhiều, suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nào anh về muộn anh có việc là hôm đó anh về nhà em thấy anh vui hơn, quan tâm tới em hơn đôi khi em thấy anh cười một mình, và nói gì đó một mình, em không hiểu?
Video đang HOT
Em cứ lặng lẽ quan sát thái độ tình cảm của anh, mà anh không bao giờ hiểu được cảm giác của em lúc đó thế nào? Em biết em đang dần mất anh, em đang thấy anh ở xa em nhiều hơn. Và câu hỏi đó lại vang lên “C húng mình có thuộc về nhau không anh? Hay em chỉ là chỗ để anh về khi anh không còn nơi để đi? Hay em chỉ là người phục tùng, phục vụ anh để anh vui vẻ nơi khác?” Những khi em muốn nói chuyện thẳng thắn với anh thì anh chỉ im lặng, không nói ra lặng lẽ mặc kệ cho em nói một mình, anh bỏ mặc em với những suy nghĩ và thắc mắc của em không nhận được câu trả lời từ anh? Rồi hôm sau anh lại quan tâm em qua quýt để rồi một hai hôm lại đâu vào đấy.
Em không hiểu anh dành tình cảm cho em thế nào? Em không hiểu với anh em quan trọng ra sao? Nhiều lần em có suy nghĩ và em đã nhắn tin cho anh rằng “ chúng mình không hợp nhau, chúng mình không thuộc về nhau đừng làm khổ nhau nữa chúng mình chia tay nhau đi anh” thì sau đó anh lặng lẽ rồi anh nhắn tin trả lời em “bảo em đừng nghĩ linh tinh, em là người quan trọng với anh“. Quan trọng với anh mà anh đối xử với em như thế? Quan trọng với anh mà đến bữa cơm anh bỏ mặc em không về? Quan trọng với anh mà anh mặc kệ cảm giác của em, mặc kệ em buồn anh cũng chẳng cần vuốt ve an ủi? Quan trọng với anh mà ngay cả lúc em ốm, em buồn anh cũng không hiểu được như thế nào? Em quan trọng với anh đến như thế sao?
Anh à, em không giận cũng không trách anh đâu. Nếu thực sự chúng mình không thuộc về nhau thì hãy buông tay, không phải cố níu kéo chỉ làm cho nhau khổ thêm thôi anh ạ. Em không trách anh cũng sẽ không bao giờ nghĩ anh xấu xa nếu anh đồng ý mình chia tay đâu, vì với em anh mãi là người em yêu nhất. Em không biết khi xa anh em sẽ ra sao? Nhưng thực sự ở gần anh, ở bên anh mà chúng mình không hạnh phúc thì chẳng thà để anh vui vẻ thoải mái, em không phải có cảm giác lo lắng hồi hộp khi anh không ở bên còn hơn khi chúng mình ở bên nhau anh không tự nhiên còn em thì không vui vẻ anh ạ.
Chúng mình chia tay nhau anh nha!
Theo 24h
Em muốn là người tình
Em muốn là người tình của anh, đứng sau anh, đợi anh âm thầm và lặng lẽ.
Anh! Còn hai ngày nữa là đủ bảy ngày mình làm người yêu của nhau trong âm thầm, lén lút như hai kẻ tội đồ. Em từng nói với anh rằng em muốn mãi mãi là người tình của anh cho đến khi em tìm được một người có thể thay thế anh. Nhưng em sợ... Trái tim có những lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể kiểm soát hết được. Cũng giống như ngày em đặt chân mình vào con đường tình cụt lối này, lúc ấy đầu óc em trống rỗng, em chạy xe trên đường mà trong đầu quay cuồng những suy nghĩ về anh, tự hỏi anh sẽ mạo hiểm cùng em hay sẽ trốn tránh em, xem em như một kẻ bệnh hoạn. Nửa muốn được anh chấp nhận thứ tình cảm tội lỗi này, nửa muốn anh đẩy em ra xa để em thức tỉnh lại. Mâu thuẫn đến cùng cực nhưng khi nhận được tin nhắn đồng ý của anh, em cười mà rơi nước mắt, vì em biết bắt đầu từ giây phút đó em đã không thể kiểm soát được bản thân mình. Cũng có nghĩa là em bắt đầu trượt dài trên con đường cùng này, cũng có nghĩa là tình cảm của em đã không còn vẹn nguyên thuộc về người ấy của em nữa...
Em, 4 năm và một cuộc tình với người ấy. Bốn năm không quá ngọt ngào, không nhiều niềm vui, nhưng cũng không ít kỷ niệm. Dẫu biết rằng không có gì là hoàn hảo, nhưng trái tim em cứ mãi kiếm tìm, mãi ngóng chờ những điều nhẹ nhàng, dịu dàng thôi và rất đỗi bình thường như những người đang yêu khác. "Em luôn tỏ ra cứng rắn vì không cần một bờ vai, hay vì không có nổi một bờ vai nên em luôn tỏ ra cứng rắn?" Em buộc mình phải làm quen với cách yêu của người ấy, khô khan nhưng bình yên, thiếu vắng sự quan tâm, sẻ chia nhưng tuyệt đối chung thủy. Em đã làm được điều đó suốt ngần ấy thời gian cho tới một ngày...
Anh, một người dưng bước vào cuộc đời em cũng bình thường như bao người dưng khác. Anh sôi nổi, hoạt bát, luôn hòa nhã, luôn pha trò khiến mọi người vui và cũng rất dễ thương nữa. Với em anh cũng chỉ thế thôi cho đến một ngày...
Một ngày em nhận được tin nhắn chúc em ngủ ngoan từ anh. Chỉ vậy thôi mà khiến trái tim em thổn thức. Rồi bắt đầu lạc lối... Anh từng nói tin nhắn ấy đối với anh là bình thường nhưng anh có biết rằng đối với em nó không hề bình thường chút nào, bởi đó là điều em mỏi mòn chờ đợi suốt bốn năm mà chưa một lần em nhận được từ người ấy. Từ hôm ấy, em biết mình bắt đầu quan tâm và để ý đến anh. Em mong được thấy anh hàng ngày ở cơ quan, lo lắng vô cùng khi biết anh gặp tai nạn. Đôi lúc giật mình, em tự sỉ vả mình, rồi tự tát một cái để thức tỉnh lại. Và em tìm mọi cách để tỏ ra bình thường với anh, cãi nhau với anh, nói xấu anh... anh có biết những ngày ấy đối với em là cả một cực hình không. Nhưng em đã làm được, em che giấu được, vì em luôn tỏ ra cứng rắn, không cho phép mình được yếu lòng trước anh.
Em không còn nghĩ đến tương lai, em muốn sống cho hiện tại mà thôi (Ảnh minh họa)
Cho tới giây phút anh hôn em... thực sự lúc đó em không còn tỉnh táo nữa, em mơ hồ nhận ra hình như anh đang hôn em, nhưng em cũng không còn đủ cứng rắn để đẩy anh ra được nữa. Đến lúc tỉnh dậy, em nghĩ mãi, không dám tin, càng không muốn tin. Nhưng rồi em quyết định nói thật lòng mình với anh. Trốn tránh đối với em mệt mỏi lắm, em chỉ muốn đối diện với sự thật, đối diện với lòng mình để tìm cách quên anh nhanh nhất. Em nghĩ anh biết rồi sẽ tìm cách tránh né em, như vậy em sẽ dễ dàng chấp nhận sự thật hơn. Nhưng anh vẫn ân cần như thế, vẫn dịu dàng như thế, vẫn xuất hiện bên em lúc em cần như thế. Vậy nên mới có ngày hôm nay, mới có cuộc tình bảy ngày này đó anh à.
Nhưng bây giờ, em càng đi càng xa... lênh đênh vô định không xác định được phương hướng hay bến bờ nào nữa. Nếu không thể đưa mọi việc quay lại từ đầu thì chỉ còn cách duy nhất là kết thúc nó thôi đúng không anh. Một khi trái tim em đã không còn vẹn nguyên như ngày nào thì em sẽ không thể trở về bên cạnh người ấy được nữa. Em đã từng ở trong hoàn cảnh bây giờ của người ấy, đã từng được tôn trọng, nên điều em có thể làm được bây giờ là tôn trọng người ấy mà thôi. Em không thể quay về khi mà trong lòng em còn có hình bóng của anh, trong khi người ấy yêu em và chỉ biết có em. Em cũng không thể làm lại từ đầu khi mà những kỷ niệm với anh trong bảy ngày thôi đã nhiều gấp ngàn lần những gì từng có giữa em và người ấy. Em không làm được như vậy. Nhưng đau đớn hơn là em cũng không thể nào bước tiếp được. Anh cũng đã có người ấy của anh, cũng có một cuộc tình đẹp trước và sau khi em xuất hiện, và điều quan trọng là em mãi mãi cũng không thể nào thay thế được vị trí của người ấy trong lòng anh.
Em tự bước vào ngõ cụt rồi phải tự loay hoay tìm lối thoát. Đến cuối cùng, em không còn ai. Có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho em. Em nhớ anh. Nhớ từng giờ, từng phút, nhớ ánh mắt anh, nụ cười của anh, nhớ những lời anh nói với em mặc dù em không cho phép bản thân tin vào những lời nói đó. Em không giải thích được mọi thứ về anh đối với em sao mãnh liệt và sâu sắc đến thế khi mà em đã có một cuộc tình an toàn như hiện tại và hơn hết là anh và sẽ chẳng đi đến đâu ngoài những kỷ niệm... Nhưng nếu mọi thứ rõ ràng thì đã không gọi là tình cảm nữa rồi phải không anh? Nên em không muốn lý giải nữa, không muốn suy nghĩ nữa, em buông xuôi để thứ tình cảm đó cuốn em đến bên anh.
Em không còn nghĩ đến tương lai, em muốn sống cho hiện tại mà thôi. Ngày nào còn có anh bên cạnh là em sẽ trân trọng ngày đó, sống thật tốt ngày đó, làm anh vui ngày đó để sau này có ra sao đi nữa thì em biết chắc một điều là em đã có khoảng thời gian sống chân thành với lòng mình và em sẽ không hối tiếc gì nữa. Em muốn là người tình của anh, đứng sau anh, đợi anh âm thầm và lặng lẽ. Em không hy vọng một ngày anh đến bên em đường đường chính chính, chỉ cầu mong một ngày gần nhất có thể, em quên được anh... Nhưng từ bây giờ cho đến ngày đó, hãy cứ để em yêu anh như thế, bên anh như thế, quan tâm anh như thế và... chỉ như thế mà thôi anh nhé!
Theo 24h
Em nợ anh một cuộc sống Đừng để cuộc tình 8 năm của chúng ta phải kết thúc mà hai người phải ở hai thế giới. Đêm nay trời lạnh và lại mưa anh à! Hơn một tuần nữa là ngày kỉ niệm 8 năm tình yêu của chúng ta anh nhỉ. Đêm nay em ngồi một mình nghe những bài hát chia tay thật buồn và viết những...