Chia tay anh, em chông chênh một nhịp lớn!
Hết hẹn hò, hết yêu đương! Hết giận hờn, hết trách móc. Hết luôn những nồng nàn, mê đắm. Hết hi vọng, hết hong hanh! Là hết anh, hết em. Là hết tôi, hết người. Là hết lạ, hết quen. Là hết thân thương, là hết chung đường. Hết luôn những đợi chờ. Hay chỉ đơn giản là hết. Hết vậy thôi!
Đôi khi chúng ta cảm thấy cô đơn trong chính yêu thương mà mình đang có. Đó là lúc yêu đương đã nhạt thếch mà cơ hồ cứ ngỡ vẫn còn bên cạnh. Là lúc tình đã thôi chẳng còn xanh, nồng nàn chỉ là chiếc lá úa chỉ chực chờ con gió đi lạc. Là lúc vòng tay và cái ôm vẫn còn chặt nhưng lại chẳng mang tới cảm giác ấm áp, ngọt ngào. Là những tin nhắn và điện thoại chỉ còn là thói quen chưa kịp bỏ. Là lúc ta cảm thấy mệt mỏi vì yêu thương chỉ còn là nghĩa vụ. Là lúc những vô tâm mang đến chất đầy tâm hồn mà lại khoét thành lỗ sâu, sâu hoắt… Chúng ta thấy mình trong chính lời hát, và lại thấy chính mình trơ trọi và đơn độc với những lo lắng và phiền muộn của riêng mình. Bạn bè, anh chị em, và cả người yêu… Cuối cùng thì ta cũng không tìm được một người có thể san xẻ những ngổn ngang trong lòng. Đó là một buổi chiều như thế – ta gọi nó là buổi chiều không gọi thành tên, chỉ biết lòng buồn tênh, ưu tư và nặng trĩu…
Có phải vậy không?… Có phải buông tay là sẽ hết?
Hết hẹn hò, hết yêu đương! Hết giận hờn, hết trách móc. Hết luôn những nồng nàn, mê đắm. Hết hi vọng, hết hong hanh! Là hết anh, hết em. Là hết tôi, hết người. Là hết lạ, hết quen. Là hết thân thương, là hết chung đường. Hết luôn những đợi chờ. Hay chỉ đơn giản là hết. Hết vậy thôi!
Mà thôi… Dẫu gì thì quán tính của bàn tay vẫn luôn ở trạng thái thả rơi và lơ lửng, buông bỏ nhiều hơn là cầm giữ, nắm chặt. Thực tế con người sinh ra vốn dĩ đã quen với buông hơn là nắm, với bỏ hơn là giữ lấy, với yêu chóng vánh hơn là thương bền lâu… Cứ như thể thói quen mất rồi, trách cứ làm gì nữa đâu. Người ta đã dự cảm được lâu lắm rồi… Vậy mà, vẫn không thể đối diện thật an nhiên. Có những cái chậc lưỡi không thể bỏ qua được mọi chuyện!
Video đang HOT
Người ta buông khi trong tay đã nắm chặt một bàn tay mà không cần biết rồi bàn tay ấy sẽ lạc lõng nơi nào. Người ta buông vì người ta nghĩ cho em, là vì người ta yêu em đấy em ạ ! Người ta buông trong cái im lặng ngẹt thở đến đáng sợ, không giải thích, không phân trần, không trăn trối. Người ta buông trong cái lạnh lùng không kịp gọi thành tên. Nhanh đến mức điều bị buông rơi xuống vỡ tan tành mà người ta vẫn chưa kịp tin đó là sự thật, ngơ ngác và hoài nghi. Để một buổi chiều gió gọi niềm đau về, ru êm trên từng cái nhìn khắc khoải, chạm vào nhau. Buốt! Nghe nước mắt rơi loảng xoảng bên bậc thềm. Là một chiều như thế, em không buồn điểm phấn tô son, bải hoải một cuộc tình nông nông sâu sâu, đủ đau, đủ rát.
Tin nhắn của Anh: “Có đau không cô bé?” – ” Tim vỡ sao mà không đau, anh phải hỏi em đau nhiều không mới đúng”. Đây là đoạn mess anh và em cùng đọc được trong truyện, mang ra an ủi em đấy à? Em không làm được như cô gái trong truyện đâu.
Là một chiều cuối thu, cái không khí ở cái quận ngoại ô này sao mà buồn lạ lùng đến thế? Sài Gòn cũng biết lạnh đấy ư? Tháng mười về rồi mà mưa vẫn cứ rả rích thế à? Nắng ấm đi hoang ở đâu mãi chưa thấy về? Đã mấy lần muốn tìm một nơi ở mới, nhưng lại ngại thay đổi, nói đúng là không có cảm đảm để thay đổi. Sợ cái mới lại tệ hơn cái cũ, rồi lại không đủ dũng khí mà tiếp tục bất cứ việc gì. Thà cứ để như thế này, lì ra, chai đi sẽ không thấy quá đỗi chông chênh!
Là những chiều thứ sáu vội vàng với ca trực chiều, bus số 10 mang theo những nỗi nhớ đầy vơi thổn thức, lẳng lặng một thói quen cũ. Là bến xe miền Tây dãy ghế hành khách số hai, có một cô gái, ánh mắt vẫn chưa thôi dõi theo bên kia đường mong tìm thấy một kì tích. Và là lặng lẽ quay về trong nước mắt.
Là giày đỏ, là áo xanh. Là cười rất duyên, là giọng rất hiền. Là tóc thề đã ngang vai. Là hai lượt đi về không đưa đón… Vì là em đã hết nhớ hay là em vẫn chưa quên? Vì là còn yêu hay là chưa nỡ dứt?
Hôm nay, 20 lẻ 4 tuổi 45 ngày, chính thức chia tay với mối tình đầu hò hẹn được bốn năm với ba lần tan hợp đủ cả nước mắt, nụ cười. Chính thức buông bỏ hay chính chính thức bị buông bỏ. Bình tĩnh đến bất ngờ. Chạm thật sâu vào mắt nâu lần cuối, lắng nghe được cả sự thốn thức của cả hai, đoạn phim tình yêu bốn năm mặn ngọt cay nồng tua về trong nếp nhăn nơi khóe mắt. Gật thật khẽ và cười thật hiền! Quay. Bước. Buông. Hẫng! Có ngờ đâu nhẹ nhàng đến thế mà ai dám chắc có thể mãi sau này, ngay đến bây giờ vẫn không thể quên. Hẫng đi một bước chân, lạc một nhịp tim, đường về siêu vẹo một niềm riêng, “…Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt, lá rút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu…”
Em cô đơn anh ạ! Đời thực không cho em mộng mơ về một chàng trai lãng mạn, đủ tinh tế để làm em bất ngờ trong hạnh phúc. Cuộc sống cũng không cho em đủ dũng khí vẽ cho mình một anh chàng đủ yêu thương để kéo em dậy khỏi những mộng mị cuộc tình cũ… Thế nên em vẫn mãi cô đơn với chính nỗi cô đơn của mình. Ai bảo với em thế hả cô bé? Ai tin được một cô bé như em lại cô đơn? Thế nhưng anh tin. Lại đây nào, anh không làm được nhiều, nhưng anh có thể ôm, ngay cả khi người em lạnh buốt hay ướt sũng. Và thế là Anh ôm tôi, khi tôi bị mắc kẹt dưới mái hiên nhà người ta, trong cơn mưa chiều hôm ấy, sau khi tắt điện thoại của anh và sau khi anh đến. Tưởng niệm đủ rồi cô nhóc à, đã đến lúc cô mở cửa ra mà xem, người ta lên tận cung trăng mà sống rồi kìa. Yêu cũng đã yêu rất chân thành rồi, khóc cũng đã khóc cạn nước mắt rồi, cố gắng thì cũng đã hết mình rồi. Đã đến lúc thôi khóc, thôi nhớ và thôi uống nước mắt của mình. Mở mắt ra mà thấy đời nhập nhem, sáng sáng tối tối. Anh đưa cô về!
Đời đấy, sẽ công bằng, sẽ đáp trả. Hãy cứ lặng yên mà sống, sẽ an nhiên cả thôi. Em ơi, đừng trách, đừng giận, đừng làm gì quá sức của em. Đừng gồng mình lên mà mạnh mẽ, và cũng đừng ủ mình trong những niềm đau. Nước mắt có thể rơi nhưng đừng cạn kiệt em nhé, còn để dành nó đón chào những ngày mới thật yêu. Và em đấy, cũng hãy thôi đau khổ, hãy thôi hạnh hạ con tim, hãy để đời ru em, ru êm trên từng khúc hát. Thời gian sẽ qua nhanh thôi, rất nhanh, sẽ biến những vết thương thành sẹo, một ngày nào đó, sờ vào nó em sẽ không còn thấy bỏng rát hay nhứt nhối. Chỉ là mân mê một tí, tin chắc những gì còn nhớ sẽ chỉ là những điều thật đẹp. Em sẽ thôi ru đời bằng giọng ca thật buồn: “Ngày nào còn mang hơi thở, chắc tôi vẫn còn nhớ người…”. Tình yêu đến từ con tim và sẽ ra đi từ con tim, nhẹ nhàng thôi, không đau lắm đâu. Cười nào, yên bình sẽ về sớm thôi, Cô bé ạ!
Theo PNO
Vì trái tim em không anh, chắc sẽ ngừng đập!
Em ước có thể hoán đổi vị trí cho nhau để một lần anh cảm nhận được trái tim em.
Lạ thế đấy, anh có là gì mà làm trái tim em ngừng đập? Sao thế được, cứ mỗi lúc thế này lại thấy ghét trái tim mình kinh khủng, là trái tim của mình mà sao lại không nghe theo sự điều khiển của mình, lại để kẻ khác tuỳ ý tung hứng.
Là bởi những niềm vui hạnh phúc khi bên anh hay thực chất là những vết thương chằng chịt anh tạo ra đã khắc sâu nơi trái tim của em làm nó không còn lành lặn, không còn biết đâu là chủ nhân thực sự của mình? Anh độc ác thế đấy, tàn nhẫn thế đấy! Anh xuất hiện rồi quan tâm và làm trái tim cô đơn của em rung động, làm nó ấm áp hạnh phúc và biết yêu anh, biến nó thành của anh và rồi dần dần chẳng biết từ khi nào nó chỉ nhìn thấy mỗi anh, rung động mỗi anh, chỉ yêu mỗi anh... Nhưng giờ anh đang làm gì trái tim của em rồi? Có lẽ không thể đếm hết bao nhiêu vết thương anh đã tặng cho nó, không thể biết nó đã đau đến mức nào, nhức nhối ra sao?
Có lẽ vì nó quá đau và dù thời gian trôi qua nó vẫn còn đau nên đêm nào nó cũng làm em khóc, hay nước mắt là thuốc gây tê làm giảm nỗi đau chăng? Anh có biết rằng nước mắt khi buồn khác với nước mắt khi đau, và giọt nước mắt khi ta khóc oà cũng rất khác giọt nước mắt khi khóc thầm kìm nén để cố nuốt vào trong nhưng bất lực, khác nhiều lắm! Nếu anh trải qua anh sẽ cảm nhận được. Anh hay bảo em sao lúc nào cũng kêu buồn kêu chán, sao lúc nào cũng trách anh vậy, anh không xấu đến thế đâu, mỗi lần như thế em lại càng thấy buồn hơn. Em ước có thể hoán đổi vị trí cho nhau để một lần anh cảm nhận trái tim em, trái tim mà anh làm chủ nhưng lại chẳng hiểu gì về nó.
Trước khi yêu anh em cô đơn một mình và giờ em cùng với nỗi đau của mình cô đơn (Ảnh minh họa)
Em đã sai rồi, trái tim em đã sai ngay từ đầu khi mà tin và yêu người không thể thuộc về mình, nó càng sai hơn khi cố chấp yêu cái người đã làm nó đau rất nhiều, phản bội nó rất nhiều, phụ bạc nó cũng rất nhiều mà chẳng muốn xoa dịu nỗi đau trong nó. Lần nào cũng thế nó cứ loay hoay tự băng bó vết thương lòng, tự đứng dậy đối diện với anh, thế mà đến một chút trách móc anh cũng không cho nó nói. Nước mắt em không muốn rơi trước mặt anh, không muốn anh thương hại, càng không muốn anh coi thường vì thế anh đừng hỏi sao lúc nào em cũng kêu buồn kêu chán và từ giờ em sẽ chẳng than thở với anh. Bao nhiêu nỗi đau em sẽ cô đơn một mình đón nhận và lại tự mình băng bó vết thương để đứng dậy, trước khi yêu anh em cô đơn một mình và giờ em cùng với nỗi đau của mình cô đơn.
Trái tim em là thế đấy, nếu anh có thể một lần hiểu nó thì nó có lẽ cũng được an ủi phần nào, Nhưng một người vừa tệ bạc vừa vô tâm như anh thì sao biết đến người khác. Vì thế mà cái điều đơn giản nhất nó mong mỏi là một lần được đi chơi cùng anh theo đúng nghĩa anh cũng không thể làm cho nó, sao nó có thể yêu điên cuồng một người mà đến một chuyến đi chơi đơn giản dành riêng cho nó cũng không làm được? Là anh quá kém cỏi hay là em quá tham lam? Chỉ là được cùng người mình yêu thương dạo phố, cùng chọn những món ăn ngon, cùng ngắm nhìn những nơi thật đẹp, cùng ngủ thật ấm áp, dù chỉ là một ngày như thế. Nhưng anh không quan tâm đối phương mong mỏi điều gì, anh chỉ quan tâm anh muốn gì, anh sẽ chỉ quan tâm khi anh cần họ và lãng quên khi đã sử dụng xong.
Cứ như thế càng ngày anh càng làm tổn thương trái tim em, nó chẳng còn chỗ nào lành lặn để anh dày vò nữa đâu, hay anh muốn khoét sâu hơn những vết thương ấy, tàn nhẫn đến thế sao, kết quả của việc đặt yêu thương sai chỗ lại khiến bản thân không thể thoát khỏi những đau khổ mệt mỏi và uất hận. Đến cuối cùng chỉ huỷ hoại chính mình, đánh mất thời gian quý giá của bản thân vì những điều không xứng đáng. Có lẽ em không thể tha thứ cho anh vì em quá đau khổ, nhưng chính vì không thể tha thứ nên không thể lãng quên và luôn luôn mệt mỏi. Người con gái như thế liệu có thể lại bắt đầu lại hay không? Có thể tin và yêu một người đàn ông khác được không, mà nếu có thì thời gian và tuổi xuân có thể chờ đợi được đến lúc đó hay không, có muộn không để khi trái tim bớt đau cũng là khi ta muốn thì ta có thể bắt đầu lại mọi thứ với người thực sự dành cho ta- không phải là anh!
Theo VNE
"Ăn vạ" con dâu, mẹ chồng động tí là ngất xỉu Hễ lúc nào muốn dằn mặt con dâu là mẹ chồng em lại lăn đùng ra ngất xỉu, thế là mọi người trong nhà lại nhìn em như nhìn quái vật. Ngày đầu tiên về nhà chồng, mọi người đã lưu ý em rằng, mẹ có bệnh tim, mẹ lại rất dễ xúc động, vì vậy đừng có mà làm bà giận dữ,...