Chia tay: Anh đồng ý!
Ngày hôm nay em nói chia tay, thay vì dỗ dành em như mọi lần: Anh đồng ý!
Yêu nhau, làm sao tránh được những lúc hờn, lúc dỗi. Những giận hờn làm ta thêm hiểu nhau nhiều hơn chứ không phải là để mình nói lời chia tay. Tìm được nhau trong đời đã khó biết bao nhiêu, vậy tại sao không giữ gìn mà vội vã nói câu giã biệt chỉ vì những hiểu lầm? Như thế có đáng không em?
Anh đã từng nói với em rằng, khi giận dỗi, em có thể trách cứ, mắng mỏ anh, thậm chí vài ngày không thèm nhìn mặt nhưng đừng bao giờ, đừng bao giờ nói chia tay nếu như trong lòng em còn một chút tình cảm dành cho anh. Anh không phải là người chấp nhận được điều đó dù có thể nó là chuyện mà nhiều đôi vẫn làm. Với anh, tình yêu thiêng liêng lắm nên đừng bào mòn nó bằng những câu chia tay lạnh ngắt và đáng sợ. Đó là điều tối kị khi anh yêu em.
Vậy mà em đã nói chia tay. Lúc em nóng giận, em để cho cảm xúc lấn át lí trí, không còn phân biệt được đâu là điều đúng, sai. Em chỉ nói để thỏa mãn cơn tức tối trong lòng em mà không nhận ra rằng em vừa sát muối vào lòng anh, vừa làm cho tình yêu gần 5 năm qua của chúng ta bỗng chốc trở nên vô nghĩa lí. Nếu yêu nhau mà chỉ vì một chuyện hờn giận nho nhỏ như thế để rồi buông tay nhau, thì tình yêu đó có đáng gì, phải không em?
Nếu yêu nhau mà chỉ vì một chuyện hờn giận nho nhỏ như thế để rồi buông tay nhau, thì tình yêu đó có đáng gì, phải không em? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em nói điều đó như một câu cửa miệng của mình. Mỗi lần nóng giận là em đem hai từ “chia tay” ra để dọa anh. Anh biết, em cũng không muốn để mất tình yêu này, vậy tại sao em lại đối xử với điều em coi trọng như thế? Hạnh phúc là điều cần bồi đắp mỗi ngày, tình yêu đến đấy, rồi đi đấy nếu em không biết trân trọng nó. Anh cũng vậy thôi, có thể một ngày nào đó anh sẽ ra đi, khi em nói câu chia tay dù anh biết lòng em không hề muốn như vậy.
Anh đã quá nhiều lần chịu đựng tính khí trẻ con của em. Đừng nói rằng vì quá yêu mà em giận quá mất khôn. Nếu yêu, em sẽ cần phải biết cách để bao bọc tình yêu đó khỏi những hiểu lầm và nghi hoặc. Nhưng mỗi lần có điều gì đó không bằng lòng, em lại muốn chia tay. Vì anh yêu em, vì anh thương cô gái nhỏ đã gắn bó với anh 5 năm qua nên anh gằn lòng mình lại. Anh tự nhủ rằng, chỉ là em đang hờn giận mà thôi, dù lòng anh, như có ai xát muối.
Tìm được nhau trong đời đã khó biết bao nhiêu, vậy tại sao không giữ gìn mà vội vã nói câu giã biệt chỉ vì những hiểu lầm? Như thế có đáng không em? (Ảnh minh họa)
Nhưng ngày hôm nay là giới hạn cuối cùng. Có lẽ anh đã nhầm. Nếu em yêu anh thật, em đã không dễ dàng nói lời chia tay ra đầu môi như thế. Với một thứ mình trân trọng, mình đâu có thể vất bỏ nhẹ tênh như vậy. Em đang muốn biến anh trở thành một người ngoan ngoãn trong tình yêu mà em muốn thống trị. Em nghĩ rằng anh sẽ không dám rời xa em nên dùng chính sự chia xa đó để đe dọa anh. Vậy có thực là em yêu anh…?
Anh không còn muốn đi tìm câu trả lời sau những lần em nói câu chia tay ráo hoảnh. Với anh như vậy đã là quá đủ. Anh đã cố gắng để em hiểu rằng tình yêu thiêng liêng và quan trọng với anh biết nhường nào nhưng em thì cố tình không chịu hiểu cho điều đó. Một cô gái không biết giá trị của tình yêu như em có lẽ không hợp với nhau. Vì thế, ngày hôm nay em nói chia tay, thay vì dỗ dành em như mọi lần: Anh đồng ý!
Theo VNE
"Đơn giản là chồng đã chán vợ rồi!"
"Vợ chẳng làm gì sai? Đơn giản là chồng đã chán vợ rồi". Chẳng cần giấu giếm thêm, anh lạnh nhạt đuổi mẹ con Quyên ra khỏi nhà với lý do "hết tình thì hết tiền". Thêm vào đó, nhà này là của bố mẹ anh.
Từ trước đến giờ, Quyên luôn tự nhủ: " Chỉ cần mình ngoan ngoãn, nghe lời chồng, đảm đang công việc, tề gia nội trợ, chăm con khéo, chồng sẽ thương yêu, sống có trách nhiệm hơn".
Thế nhưng, chị suy sụp hoàn toàn khi biết tin anh Huấn phản bội mình. Chị trống trải, cô đơn, thất vọng với cái gọi là tình yêu mà anh dành cho chị. Nhớ ngày nào, anh thề sống thề chết đòi gia đình phải cưới chị bằng được. Vậy mà giờ đây...
Nhà anh thuộc diện khá giả ở thị trấn, trong khi chị sinh ra ở vùng "chó ăn đá, gà ăn sỏi". Có lẽ Quyên xinh đẹp lại ngọt ngào, là đối tượng của nhiều chàng trai, trong đó có Huấn nên ngay từ lần đầu gặp gỡ, trái tim anh đã thổn thức loạn nhịp vì chị.
Ngày ra mắt, bố mẹ anh không mấy thiện cảm với Quyên vì gốc gác, quê quán của chị khác biệt. Nhưng vì con trai, họ đành chấp nhận để hai người đến với nhau.
Nếu được tự nhận, có lẽ chị thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới vỏn vẹn trong 3 tuần đầu tiên sau khi làm vợ Huấn. Còn sau đó, hai vợ chồng chị sống riêng trong một căn hộ được bố mẹ chồng mua cho ngay giữa trung tâm thủ đô. Ngày ngày đúng giờ tan sở, chị lại chạy vội chạy vàng đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, quét dọn nhà cửa rồi mòn mỏi chờ chồng về ăn cơm.
Nhiều người bạn của chị thắc mắc: " Tại sao Quyên làm trong một công ty nước ngoài mà về sớm hơn cả cái lão làm công ăn lương trong nhà nước nhỉ?". Chị lại cười xòa: " Ôi đàn ông mà, họ có tới cả trăm công nghìn việc ấy chứ!".
Trăm công nghìn việc của chồng chị chính là bia bọt, chém gió, chơi tenis, bơi lội... Chị biết và chị tôn trọng chồng. Đêm nào chị cũng chờ chồng. Sớm thì 11 giờ anh về, muộn thì có khi tới 2 giờ sáng.
Càng ngày, chị càng thấy mình cô đơn, vò võ trong căn nhà 70m2 này. Đôi lần, chị lại gợi ý chồng cho chị đi cùng tới những nơi anh tới. Nhưng anh lại gạt đi: " Đàn bà thì biết gì. Không phải vợ định quản chồng đấy chứ?".
Đã có giai đoạn chị suy sụp hoàn toàn khi biết tin anh Huấn phản bội mình (Ảnh minh họa).
Chị chấp nhận, bởi ngay từ khi đồng ý yêu và cưới anh, chị đã nhận ra anh là một con ngựa bất kham. Anh đã thích gì, sẽ làm cho bằng được. Và ngược lại, nếu cố giữ anh, anh sẵn sàng tung hê hết. Càng ngày, chị càng nằm lòng câu nói của chồng: " Chỉ cần vợ ngoan, chồng sẽ tốt lại".
Từ khi Quyên có thai, anh ít về nhà hơn. Có lúc 2, 3 hôm anh vẫn chưa về. Gọi điện thì lúc anh bảo đang đi công tác, lúc ở Vũng Tàu, lúc trên Tuyên Quang.
Cô bạn thân bảo chị: " Chồng Quyên có vấn đề rồi". Chị lại cười xòa: "Bà không hiểu gì về anh ấy thì đừng nên nói gì. Vợ chồng tôi mới lấy nhau được vài tháng, anh ấy yêu tôi lắm".
Đã có lúc chị thấy sức chịu đựng của chị thật phi thường. Bụng mang dạ chửa mà lầm lũi đi làm rồi về nhà một mình chờ đợi. Chị chờ thôi chứ không dám gọi, gọi chắc chắn sẽ bị anh mắng cho "cái tội gọi nhiều".
Chị vui sướng như bắt được vàng khi có lần anh về sớm và dẫn theo một đám bạn về nhà dùng cơm. Chị lại nai lưng ra làm đồ ăn rồi dọn dẹp chẳng khác nào ôsin. Có chị đồng nghiệp của anh Huấn ái ngại vào giúp Quyên một tay nhưng anh lại sĩ diện bảo: "Em cứ để cho nó làm một thể, đụng vào bẩn tay".
Trái tim Quyên như có ai bóp nghẹt. Chị tủi thân lắm, quay nhanh đi vào bếp giấu những giọt nước mắt lăn dài.
Người ngoài nhìn vào, chẳng phải kể họ cũng sẽ thấy đấy là một gia đình bất thường. Vợ chồng gì mà mỗi người một nơi. Chồng đi tối ngày, vợ lúc nào cũng tha thẩn như cái bóng trong nhà, hết đứng dậy ngồi xuống lại chạy ra ngõ chờ đợi, trong tay lăm lăm cái điện thoại. Mọi thứ dần trôi qua với sức chịu đựng, tính kiên nhẫn của Quyên.
Những tưởng sau khi bé Bi chào đời thì anh sẽ yêu mẹ con chị hơn. Thế nhưng tần suất đi chơi của anh lại càng tăng lên.
Một mình chị vất vả chăm con, giặt giũ, quét dọn và... chờ chồng. Nhưng chị chỉ nhận được ánh mắt khó chịu của anh. Nhìn thấy vợ, anh chẳng buồn chào hỏi, lặng lẳng ôm máy tính sang phòng bên chat chit cả đêm.
Chị mà có sang mở cửa phòng, anh sẽ gắt um lên: " Trông con đi chứ, còn mò sang đây làm gì?".
Tính ra "chuyện ấy" của vợ chồng chị có vấn đề thật. Từ khi cưới tới khi sinh con xong, số lần yêu đếm trên đầu ngón tay. Chị cảm thấy vợ chồng chị lệch pha nhau rõ rệt. Chị muốn có điều gì đó êm ái, nhẹ nhàng còn anh muốn dữ dội, đôi khi thô lỗ. Có lẽ vì không gặp nhau tại cùng một điểm nên vợ chồng lại càng xa nhau hơn chăng, chị nghĩ vậy?
Một ngày, chị đứng tim khi nhìn thấy chồng mình đang tay trong tay với một người đàn bà khác ngoài đường. Họ đang đi vào một khách sạn ở phố cổ. Người đó chẳng phải ai xa lạ, đó chính là cô gái đã định giúp chị rửa bát mới đây.
Lúc này, sức chịu đựng của chị dường như đã chạm ngưỡng. Chị không muốn buông xuôi, nhưng chị muốn rõ ràng và níu kéo anh.
" Tại sao anh nỡ đối xử với mẹ con em như thế? Em đã làm gì sai?" - Chị thổn thức.
" Vợ chẳng làm gì sai? Đơn giản là chồng đã chán vợ rồi". Chẳng cần giấu giếm thêm, anh lạnh nhạt đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà với lý do " hết tình thì hết tiền". Thêm vào đó, nhà này là của bố mẹ anh.
Tay bế con, tay cầm túi lôi thôi lếch thếch bước đi, chị ước giá như chị chưa có con, chắc chắn chị sẽ đi xa lắm. Chị muốn để cơn mưa ngoài trời gột rửa hết những ê chề đang ngập tràn trong chị. Nhưng nếu dầm mưa như vậy, Bi nhà chị sẽ ốm mất.
Gạt nước mắt, chị thuê một phòng trọ ở ngoại thành ở tạm. Nghĩ lại, chị thấy mình may mắn, ngoài đứa con bé bỏng, chị vẫn còn công việc, bạn bè.
Dần dần, Bi cứng cáp hơn. Nhờ trời thương bé khỏe, chị gửi đi học, công việc của chị càng ngày càng thuận lợi. Chị tính sẽ không "dây dưa" với đàn ông nữa, Huấn đã là một bài học quá đủ với chị.
Nhưng sau khi gặp Long, một chàng trai cùng công ty, chị nghĩ khác. Long đã khiến trái tim chị rộn ràng trở lại. Điều tuyệt vời nhất là anh rất yêu Bi, Bi cũng rất quý anh. Cuộc sống của chị dường như bước sang một trang mới, hoàn toàn vui vẻ, đầy ắp tiếng cười.
Ngày Long ngỏ lời với chị cũng là ngày Huấn đột nhiên quay lại, van xin chị tha thứ. Nghe anh đổ tội cho người thứ 3, nghe tiếng anh khóc nức nở, chị chẳng còn thấy đau đớn, xót xa như trước đây.
" Đơn giản, vợ đã chán chồng rồi!" - Nói xong, chị từ biệt anh để hòa vào dòng người tấp nập.
Theo Ngoisao
Mệt mỏi vì thông gia "đại chiến" giành quyền chăm cháu Mặc cho những đứa trẻ còn ngô nghê trước sự tranh giành của người lớn, mặc cho các nàng dâu phải rơi nước mắt vì khó xử, công cuộc tranh giành quyền chăm cháu của ông bà nội, ngoại vẫn diễn ra trong nhiều gia đình. Với khuôn mặt tiều tụy, chị Lan (Hà Đông, Hà Nội) vừa trút bầu tâm sự với...