Chia tay: Anh đồng ý!
Ngày hôm nay em nói chia tay, thay vì dỗ dành em như mọi lần: Anh đồng ý!
Yêu nhau, làm sao tránh được những lúc hờn, lúc dỗi. Những giận hờn làm ta thêm hiểu nhau nhiều hơn chứ không phải là để mình nói lời chia tay. Tìm được nhau trong đời đã khó biết bao nhiêu, vậy tại sao không giữ gìn mà vội vã nói câu giã biệt chỉ vì những hiểu lầm? Như thế có đáng không em?
Anh đã từng nói với em rằng, khi giận dỗi, em có thể trách cứ, mắng mỏ anh, thậm chí vài ngày không thèm nhìn mặt nhưng đừng bao giờ, đừng bao giờ nói chia tay nếu như trong lòng em còn một chút tình cảm dành cho anh. Anh không phải là người chấp nhận được điều đó dù có thể nó là chuyện mà nhiều đôi vẫn làm. Với anh, tình yêu thiêng liêng lắm nên đừng bào mòn nó bằng những câu chia tay lạnh ngắt và đáng sợ. Đó là điều tối kị khi anh yêu em.
Vậy mà em đã nói chia tay. Lúc em nóng giận, em để cho cảm xúc lấn át lí trí, không còn phân biệt được đâu là điều đúng, sai. Em chỉ nói để thỏa mãn cơn tức tối trong lòng em mà không nhận ra rằng em vừa sát muối vào lòng anh, vừa làm cho tình yêu gần 5 năm qua của chúng ta bỗng chốc trở nên vô nghĩa lí. Nếu yêu nhau mà chỉ vì một chuyện hờn giận nho nhỏ như thế để rồi buông tay nhau, thì tình yêu đó có đáng gì, phải không em?
Video đang HOT
Nếu yêu nhau mà chỉ vì một chuyện hờn giận nho nhỏ như thế để rồi buông tay nhau, thì tình yêu đó có đáng gì, phải không em? (Ảnh minh họa)
Em nói điều đó như một câu cửa miệng của mình. Mỗi lần nóng giận là em đem hai từ “chia tay” ra để dọa anh. Anh biết, em cũng không muốn để mất tình yêu này, vậy tại sao em lại đối xử với điều em coi trọng như thế? Hạnh phúc là điều cần bồi đắp mỗi ngày, tình yêu đến đấy, rồi đi đấy nếu em không biết trân trọng nó. Anh cũng vậy thôi, có thể một ngày nào đó anh sẽ ra đi, khi em nói câu chia tay dù anh biết lòng em không hề muốn như vậy.
Anh đã quá nhiều lần chịu đựng tính khí trẻ con của em. Đừng nói rằng vì quá yêu mà em giận quá mất khôn. Nếu yêu, em sẽ cần phải biết cách để bao bọc tình yêu đó khỏi những hiểu lầm và nghi hoặc. Nhưng mỗi lần có điều gì đó không bằng lòng, em lại muốn chia tay. Vì anh yêu em, vì anh thương cô gái nhỏ đã gắn bó với anh 5 năm qua nên anh gằn lòng mình lại. Anh tự nhủ rằng, chỉ là em đang hờn giận mà thôi, dù lòng anh, như có ai xát muối.
Tìm được nhau trong đời đã khó biết bao nhiêu, vậy tại sao không giữ gìn mà vội vã nói câu giã biệt chỉ vì những hiểu lầm? Như thế có đáng không em? (Ảnh minh họa)
Nhưng ngày hôm nay là giới hạn cuối cùng. Có lẽ anh đã nhầm. Nếu em yêu anh thật, em đã không dễ dàng nói lời chia tay ra đầu môi như thế. Với một thứ mình trân trọng, mình đâu có thể vất bỏ nhẹ tênh như vậy. Em đang muốn biến anh trở thành một người ngoan ngoãn trong tình yêu mà em muốn thống trị. Em nghĩ rằng anh sẽ không dám rời xa em nên dùng chính sự chia xa đó để đ.e dọ.a anh. Vậy có thực là em yêu anh…?
Anh không còn muốn đi tìm câu trả lời sau những lần em nói câu chia tay ráo hoảnh. Với anh như vậy đã là quá đủ. Anh đã cố gắng để em hiểu rằng tình yêu thiêng liêng và quan trọng với anh biết nhường nào nhưng em thì cố tình không chịu hiểu cho điều đó. Một cô gái không biết giá trị của tình yêu như em có lẽ không hợp với nhau. Vì thế, ngày hôm nay em nói chia tay, thay vì dỗ dành em như mọi lần: Anh đồng ý!
Theo VNE
Mệt mỏi vì thông gia "đại chiến" giành quyền chăm cháu
Mặc cho những đứ.a tr.ẻ còn ngô nghê trước sự tranh giành của người lớn, mặc cho các nàng dâu phải rơi nước mắt vì khó xử, công cuộc tranh giành quyền chăm cháu của ông bà nội, ngoại vẫn diễn ra trong nhiều gia đình.
Với khuôn mặt tiều tụy, chị Lan (Hà Đông, Hà Nội) vừa trút bầu tâm sự với người bạn thân vừa nén tiếng thở dài. Vợ chồng chị sinh được hai bé, đứa lớn 3 tuổ.i, đứa nhỏ cũng mới đầy năm.
Những tưởng sinh con đủ nếp đủ tẻ sẽ khiến chị có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng oái oăm thay, vợ chồng chị Lan lại phải đau đầu đối mặt với chuyện phân chia con cho hai bên nội, ngoại.
Ông bà nội nhất quyết giành quyền chăm cháu nội. Bà nội lý lẽ: "Cháu bà nội, không dám tội bà ngoại. Cháu là cháu đằng nội, nhà nội hoàn toàn có quyền chăm cháu".
Dẫu biết nhà nội có cái lý của họ, song chẳng lẽ cháu của riêng đằng nội, ông bà ngoại không có cháu chắt gì? Hơn nữa, quanh năm suốt tháng, ông bà nội thay nhau "nhốt" cháu ở trong nhà. Thậm chí, hai đứ.a b.é vừa bước chân ra ngoài, ông bà cũng cuống cuồng lôi vào vì "sợ lây văn hóa xấu của lũ trẻ cùng xóm" khiến chị rất phiền lòng.
Đã nhiều lần chị Lan xin phép bố mẹ chồng đưa con về thăm nhà ngoại, nhưng ông bà nội đều không chấp thuận. Mẹ chồng chị Lan thỉnh thoảng nói nhỏ với chồng rằng: "Vất vả thì vẫn phải gắng chăm cháu thôi ông ạ! Để nó về nhà ngoại, nó quên hết ông bà nội ngay".
Ông bà nội còn lôi chồng chị Lan vào công cuộc giữ con, giữ cháu ở nhà mình. Chính vì thế, không ít lần vợ chồng chị Lan đã to tiếng cãi vã cũng chỉ vì chuyện này.
Trong khi đó, mẹ đẻ chị Lan không ngừng trách móc con gái cả năm không thèm đưa con về thăm ông bà ngoại. Bà cho rằng: "Con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi. Đến mặt cháu ngoại cũng chẳng được nhìn". Chị Lan ngậm đắng nuốt cay, chẳng dám kể thật sự tình bố chồng đã từng dọa dẫm: "Dám đưa con ra khỏi nhà thì cuốn xéo đi luôn".
Còn bố đẻ chị Lan thì tức giận quy kết lỗi cho nhà thông gia: "Lúc con dâu mang bầu, sinh con thì giữ chặt túi chẳng bỏ ra lấy một đồng. Bây giờ có cháu rồi thì ôm lấy cháu để tính công".
Thỉnh thoảng bố mẹ đẻ chị Lan nhớ cháu ngoại quá đành muối mặt tới nhà thông gia thăm cháu. Lời qua tiếng lại đòi giành quyền trông cháu. Nhiều lần, hai bên nội ngoại còn chẳng muốn nhìn mặt nhau.
Ông bà nội thì nhất quyết đòi chăm cháu trong khi ông bà ngoại không ngừng trách cứ chị cả năm không thèm đưa cháu về chơi (Ảnh minh họa).
Gia đình chị Huyền (Đông Anh, Hà Nội) cũng rơi vào tình cảnh bị ông bà nội kiểm soát cháu gắt gao. Theo chị Huyền thì ông bà nội không có lương hưu nên muốn giành quyền chăm cháu để nhận tiề.n chu cấp của các con cho hợp tình hợp lý.
Nhưng tệ nhất, hai ông bà thường xuyên sang nhà hàng xóm than vãn rằng già yếu, ốm mệt mà vẫn phải "hầu" cháu nội. Không một ngày nào đi làm về, vợ chồng chị không phải nghe bài ca kể khổ của ông bà nội.
Trong khi đó, bố mẹ chị Huyền đều mới nghỉ hưu, nhàn rỗi và có điều kiện kinh tế. Ông bà ngoại cũng đã nhiều lần trực tiếp đề nghị được san sẻ công việc chăm cháu với nhà nội.
Phải đến năm lần bảy lượt đưa hết điều kiện này, lý do khác, ông bà ngoại mới đón được cháu về chăm. Có điều kiện lại rảnh rỗi thời gian nên cả hai ông bà đều cưng cháu ngoại nhất mực, chăm chút đến từng miếng ăn, giấc ngủ của cháu.
Bên cạnh đó, do lo sợ ông bà nội sẽ đòi lại quyền nuôi cháu nên thỉnh thoảng bố mẹ đẻ chị Huyền còn cho chị tiề.n, mua quà về biếu bố mẹ chồng với mục đích sẽ làm yên lòng ông bà thông gia.
Đồng thời, ông bà ngoại nhất quyết không cho cháu về thăm đằng nội vì sợ mỗi lần về, cháu sẽ bám lấy ông bà nội mà không chịu về nhà mình nữa. Mẹ chị Huyền còn tuyên bố thẳng: "Ông bà ấy mà nhớ cháu nội thì đạp xe sang đây mà thăm".
Bố mẹ chồng chị Huyền lỡ giao cháu nội cho nhà thông gia rồi nên "há miệng mắc quai". Những lúc nhớ cháu nội, bố mẹ chồng chị Huyền chỉ còn cách kiếm cớ trách cứ vợ chồng chị không biết đường ăn ở, để con "bám chặt" lấy đằng ngoại, không còn biết mặt mũi nhà nội là gì.
Chị Huyền tâm sự: "Hai bên nội, ngoại thương cháu thì đều quý cả. Song vợ chồng mình đứng giữa khó xử vô cùng. Con mình liên tục bị ông bà lấy cớ đưa ra để dèm pha thông gia. Cháu còn quá nhỏ, làm sao nó hiểu được điều gì to tát mà phải hứng đạn trong cuộc chiến của người lớn, thật tội nghiệp!".
Theo Afamily
Bi hài vợ quản chồng như... quản con Vì quá ghen, chị Hoa quản chồng chặt đến mức anh Tùng có cảm giác anh là con chứ không phải là chồng của chị. Quá ghen tuông, vợ quản chặt chồng Không đẹp trai nhưng anh Tùng (Quán Thánh, Hà Nội) "ché.m gió" giỏi, nói chuyện có duyên nên rất được lòng chị em trong cơ quan. Mỗi lần thấy các cô...