Chia sẻ đầy hãnh diện của một phụ nữ có chồng đích thực!
Người chồng đích thực yêu tôi bằng hành động. Anh chăm sóc tôi từng chút một. Nếu có nguy hiểm chắc chắn anh lấy thân mình ra che chở cho tôi. Từ chuyện tôi ngã, bị chó lạ chạy ra cắn, xe máy qua đường lao thẳng vào tôi…
Tôi không tiếc bất cứ điều gì với nhà chồng từ tiền bạc đến công sức vì thế ông trời cũng cho tôi một người chồng tuyệt vời.
Thân chào bạn đọc mục Tâm sự và anh Đình Phong, tác giả bài viết: “ Muốn vợ biết điều, phải làm đàn ông đích thực để vợ nể!. “.
Đọc bài viết của anh lúc đầu tôi còn cứ ngỡ anh nói đúng. Nhưng càng đọc tôi lại càng thấy không phải chỉ vợ anh có lỗi mà bản thân anh cũng nên phải xem xét lại mình. Trong diễn đàn này tôi là người nhỏ tuổi hơn so với rất nhiều người (năm nay tôi mới ngoài 30 tuổi). Vì vậy câu chuyện sau đây về chồng đích thực của tôi chỉ mang tính chất quan điểm cá nhân của tôi. Tôi hi vọng sẽ giúp anh có cái nhìn khách quan hơn.
Tôi và chồng tôi yêu nhau được 4 năm rồi mới lấy nhau. Tính đến nay gia đình nhỏ của tôi mới được 5 năm tuổi. So với đa phần mọi người thì 5 năm làm dâu chưa phải là dài. Nhưng với tôi nó là sự vun vén từng ngày. Đó không phải là những ngày bắt đầu và càng không phải là những ngày kết thúc.
Anh Phong à, anh không nên nghĩ, chỉ cần vợ sai thì cứ cho vài bạt tai hay đánh đập để tỉnh người ra. Bởi vì anh cũng hiểu cảm giác nếu bị người mình yêu thương đánh thì sẽ thế nào mà.
Phụ nữ thiệt thòi lắm anh ạ. Làm vợ, làm mẹ, làm dâu, trăm sự nhà chồng họ đều phải lo nghĩ. Nếu người chồng không hiểu, không cảm thông thì người vợ đó quả thật rất thiệt thòi. Và có thể từ đó, họ trở nên đành hanh và bất cần với chồng, với gia đình nhà chồng và với chính mình đấy.
Nhân thấy anh nhắc tới vấn đề “đàn ông đích thực để vợ nể”, tôi xin kể một chút về gia đình tôi cho anh hiểu hơn sự đáng nể của một người đàn ông theo cách nhìn của phụ nữ chúng tôi là gì nhé.
Tôi là con gái út trong gia đình có hai chị em. Còn chồng tôi là con trai duy nhất. Gia đình tôi tuy không phải giàu có, đại gia gì nhưng cũng có thể coi là khá giả.
Nhà chồng tôi thì không có điều kiện kinh tế. Lúc chuẩn bị lấy anh, anh còn bảo tôi hãy suy nghĩ thật kỹ vì lấy anh, tôi sẽ vất vả. Tôi yêu anh và tôi chấp nhận tất cả. Tôi đã từng bảo với anh chỉ cần anh yêu tôi, hiểu những điều tôi thiệt thòi thì những thiệt thòi đó đều xứng đáng.
Thời còn ở nhà, tôi được cưng chiều. Mọi thứ quanh tôi toàn mầu hồng với gấu bông và chăn ấm. Tôi chẳng thiếu thứ gì, chẳng phải làm gì (trừ việc nấu ăn và chăm sóc cún là việc tôi yêu thích).
Video đang HOT
Ngay cả khi tôi đi du học thì những vật dụng trong nhà cũng đầy đủ hết. Tuần nào bố tôi cũng phải gọi điện mấy lần hỏi thăm tình hình của tôi.
Khi tôi lấy chồng thì cuộc sống của nhà chồng khác rất nhiều cuộc sống nhà bố mẹ đẻ. Tôi nấu cơm bằng những chiếc nồi từ thời xa xưa giờ méo cả quai cầm, hết cả chống dính. Điện bình nóng lạnh mà bật thì chỉ đúng mười phút phải tắt. Giặt quần áo thì phải giặt bằng tay kể cả mùa hè hay mùa đông. Chỗ phơi quần áo cũng khó khăn, bật quạt thì phải cẩn thận không nó gẫy cổ.
Tôi có sắm thêm đồ mới về cho gia đình chồng nhưng bố mẹ vẫn cất đi… Tôi tập làm quen với rất nhiều nếp sinh hoạt mới nhưng tôi không than phiền với chồng một câu nào. Tôi cũng không kể chuyện nhà chồng với bố mẹ đẻ vì sợ bố mẹ xót tôi.
Tôi và bố mẹ chồng là 2 thế hệ khác nhau, sống ở 2 môi trường khác nhau nên khi về ở chung không tránh khỏi bất đồng. Có thể những lúc đó tôi đúng hoặc cũng có thể bố mẹ đúng, nhưng dù sao tôi vẫn chỉ im lặng, nghe bố mẹ nói chứ không cãi lại.
Nguyên tắc cơ bản của tôi là: bố mẹ chồng là người mà chồng tôi kính yêu. Tôi yêu chồng tôi nên tôi cũng yêu những gì mà anh ấy gắn bó, tốt nhất là không nên gây khó xử cho anh ấy. Gia đình bên chồng, ai cũng yêu quý tôi. Bạn bè chồng cũng hay khen chồng tôi vì có tôi làm vợ.
Anh biết vì sao tôi có thể trở thành người vợ như thế không? Tất cả là nhờ chồng tôi hết đó. Chồng tôi không phải là người lãng mạn. Sinh nhật vợ thay vì tặng hoa, anh tặng tôi mũ bảo hiểm có kính chắn để tôi đi đường khỏi bụi. Ngày quốc tế Phụ nữ hay ngày kỷ niệm khác mà anh quên không có quà là chuyện bình thường.
Chồng yêu tôi không bằng lời hay ý đẹp, cũng chẳng có những món quà bất ngờ như những người đàn ông khác theo đuổi tôi. Anh yêu tôi bằng hành động. Anh chăm sóc tôi từng chút một. Nếu có nguy hiểm chắc chắn anh lấy thân mình ra che chở cho tôi. Từ chuyện tôi ngã, bị chó lạ chạy ra cắn, xe máy qua đường lao thẳng vào tôi…
Tôi giặt quần áo thì anh phơi giúp. Tôi gấp màn thì anh phụ tôi gấp chăn bởi sợ chăn nặng với tôi. Anh luôn chăm con cùng tôi, có lẽ vì thế mà con tôi rất quấn bố.
Cứ chủ nhật hàng tuần là nhà nội chồng tôi lại tụ họp. Mọi người sát vách giờ đến ăn rồi ăn xong lại ra về. Tôi là dâu trưởng nên mọi người mặc nhiên rằng tôi phải tự dọn hết.
Chồng tôi rất xót vợ, những lúc như thế anh lại ra phụ hoặc ngồi nói chuyện động viên tôi. Vừa ngồi rửa chồng bát của mấy mâm cỗ vừa nghe chồng bênh vợ, làu bàu phê bình ý thức của em họ, cháu họ… mà tôi thấy chồng bát đó chẳng mấy chốc đã xong.
Nhiều lúc anh tức, anh nói thẳng với các “tiền bối” nhưng tôi toàn phải gạt sang vấn đề khác cho đỡ mất hoà khí. Thấy anh hiểu sự cố gắng của tôi, xót tôi như thế thì với tôi, mọi vất vả đều tan biến.
Anh biết tôi luôn nhớ về nhà ngoại (vì hai chị em gái đi lấy chồng còn lại mỗi bố mẹ ở nhà) nên thứ Sáu, nào anh cũng cho cả nhà lên ngoại chơi đến chiều Chủ nhật mới về nhà nội để kịp làm cỗ.
Ở nhà ngoại anh chẳng nề hà việc gì. Anh để ý những thứ hỏng hóc nhỏ nhất trong nhà để sửa cho bố mẹ vợ. Tôi không dặn anh nhưng anh luôn tự ý thức chăm sóc bố mẹ vợ. Anh khiến tôi yên tâm hơn về bố mẹ đẻ, vì vậy tôi càng có thời gian lo mọi chuyện nhà chồng.
Anh càng chăm sóc, nghĩ cho nhà vợ bao nhiêu thì tôi lại càng thương anh, muốn giữ mãi lửa ấm cho gia đình mình. Giữa vợ chồng tôi không nói ra nhưng anh luôn ưu tiên cho bố mẹ vợ và tôi luôn ưu tiên cho bố mẹ chồng.
Đường đời còn dài, không ai nói trước được tương lai, chúng tôi còn phải cố gắng nhiều cho cuộc sống của mình. Nhưng chúng tôi luôn tâm niệm: hạnh phúc là vợ và chồng cùng vun đắp. Và trong mắt tôi, chồng luôn là người chồng đích thực và đáng nể.
Anh Hải thân mến, trước khi anh “dạy” lại vợ về cách ứng xử với nhà nội, với chồng thì hãy để vợ anh nể, vợ anh cảm ơn anh về cách chăm sóc nhà ngoại. Vợ anh sẽ không hi sinh nhiều thứ cho nhà nội chừng nào anh còn suy nghĩ phụ nữ lấy chồng nghiễm nhiên là phải hi sinh cho nhà chồng.
Anh phải hiểu và đừng tính toán với vợ thì vợ anh sẽ không tính toán lại. Cô ấy cũng muốn chăm sóc bố mẹ cô ấy như anh muốn chăm sóc bố mẹ anh vậy. Tiền anh kiếm được bao nhiêu đi chăng nữa nhưng chung quy lại, tiền anh hay tiền cô ấy đều là một, đều là tiền của gia đình nhỏ của anh.
Do tính chất công việc nên tiền tôi kiếm được nhiều hơn chồng tôi. Nếu tôi cũng nghĩ tiền của mình làm nên mình được quyền đòi cho nhà ngoại mình thì tôi sẽ không có được hạnh phúc như bây giờ. Tôi không tiếc bất cứ điều gì với nhà chồng từ tiền bạc đến công sức vì thế ông trời cũng cho tôi một người chồng tuyệt vời.
Hãy hiểu vợ anh hơn để vợ anh đỡ thiệt thòi nhé! Chúc gia đình anh hạnh phúc và anh là người chồng đích thực và đáng nể trong mắt vợ thời gian tới theo đúng nghĩa nhé!
Theo VNE
Nuôi em, em bỏ lấy người!
Hai tháng trước khi về nước, tôi chới với như người sắp chết đuối khi biết My, người yêu, người tôi nuôi ăn học mấy năm qua đã kết hôn.
Tôi và My ở cùng quê, học chung cấp 3 với nhau. Hoàn cảnh gia đình tôi và My đều rất nghèo. Cả hai hiểu và đồng cảm với hoàn cảnh nên rất hay tâm sự với nhau. Trái với tôi, một kẻ lười nhác học hành, chỉ mong mau tốt nghiệp để đi kiếm tiền lo cho gia đình bớt khó khăn, My học rất giỏi và muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khó bằng con đường học hành.
Tuy có tình cảm với My nhưng tôi không có đủ can đảm để bày tỏ vì mặc cảm không thể mang lại hạnh phúc cho My. Sau ngày tốt nghiệp, tôi quyết định đi xuất khẩu lao động với mong muốn gia đình thoát khỏi cuộc sống nghèo khó. Tôi cũng nói với My và cô ấy còn động viên tôi, mỗi người đều có con đường riêng của mình, chúc cậu may mắn và thành công với con đường mà mình đã chọn.
Trước khi đi nước ngoài, điều tôi băn khoăn nhất là, nếu không nói tình cảm của mình dành cho My, có thể sau này tôi sẽ rất ân hận. Nhưng tôi lại băn khoăn hơn gấp bội, một cô gái như My có thể chập nhận yêu một kẻ nghèo rớt, tương lai mù mịt như tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, trước ngày đi, tôi quyết tâm bày tỏ tình cảm của mình dành cho cô ấy với tâm thế sẽ bị từ chối. Vậy mà thật chẳng ngờ, My không có chút băn khoăn khi chấp nhận tình cảm của tôi. Lúc đó, tôi như kẻ sắp chết đuối với được cọc, những ngày sau đó, tôi luôn sống trong cảm giác lâng lâng vì quá hạnh phúc.
Trước khi đi nước ngoài, điều tôi băn khoăn nhất là, nếu không nói tình cảm của mình dành cho My, có thể sau này tôi sẽ rất ân hận. (Ảnh minh họa)
Ngày tiễn tôi đi, My buồn buồn nói: "Em sẽ chờ đến khi anh về. Anh sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe". Chính tình yêu của My là động lực giúp tôi phấn đấu và vượt qua những khó khăn trong thời gian ba năm lao động nơi xứ người. Dù xa nhau nhưng chúng tôi vẫn hàng ngày trò chuyện với nhau qua yahoo, facebook. Đó là cầu nối giúp tôi và My bày tỏ và nuôi dưỡng tình yêu của hai đứa.
Công việc của tôi cũng khá thuận lợi, thu nhập cũng khá, nên chẳng mấy chốc nhà tôi trả hết nợ và cuộc sống của gia đình bớt khó khăn hơn. Còn My, sau khi tốt nghiệp, cô ấy thi đỗ vào đại học sư phạm gần nhà nhưng không có tiền ăn học.
Vẫn biết gia đình cô ấy khó khăn, lại xác định sau này nhất định cưới My nên tôi đã chủ động nói với My sẽ gửi tiền về lo cho cô ấy ăn học. Ban đầu, My cũng cương quyết từ chối vì ngại gia đình tôi biết, nhưng sau khi nghe tôi nói: "Sau này anh về kiểu gì chúng ta chẳng kết hôn, rồi sẽ thành vợ chồng, có gì mà ngại đâu em. Cứ coi như, anh và em đang cùng nhau lo cho tương lai của hai đứa". Và My đã đồng ý dùng tiền của tôi trang trải chuyện học hành.
Vậy là gần 3 năm, cứ đều đặn hàng tháng, tôi gửi tiền cho My, khi có việc gì cần nhiều tiền hơn, cô ấy cũng bảo tôi, tôi cũng chẳng hề tính toán lập tức gửi cho My ngay. Tình yêu của tôi dành cho My ngày một lớn theo thời gian, thậm chí tôi còn đếm từng ngày về để được gặp My cho thỏa nỗi nhớ nhung. Nhiều lúc nghĩ tôi lại thương My vì có người yêu đi xa nên thiệt thòi, không được quan tâm, chăm sóc.
Vậy là gần 3 năm, cứ đều đặn hàng tháng, tôi gửi tiền cho My, khi có việc gì cần nhiều tiền hơn, cô ấy cũng bảo tôi, tôi cũng chẳng hề tính toán lập tức gửi cho My ngay. (Ảnh minh họa)
Thời gian lao động ở nước ngoài sắp hết, tôi tính sau này về có chút vốn liếng sẽ mở cửa hàng kinh doanh gì đó. Lúc tôi về thì My cũng sắp ra trường, sẽ xin đi dạy ở đâu đó gần nhà, sau khi ổn định công việc thì hai đứa sẽ kết hôn. Cứ nghĩ đến viễn cảnh đó là lòng tôi lại ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng thật không ngờ, người mà tôi hết mực thương yêu, dành trọn niềm tin và tình yêu bao năm qua lại phũ phàng với tôi đến thế. Hai tháng trước khi về nước, tôi chới với như người sắp chết đuối khi biết My, người yêu, người tôi nuôi ăn học mấy năm qua đã phụ bạc tôi để kết hôn. Đắng lòng hơn, My còn chẳng thông báo với tôi một tiếng là mình kết hôn, tôi biết chuyện khi My khoe ảnh cưới của mình ngập tràn trên hạnh phúc với chồng trên facebook.
Nghe nói, chồng My hơn tôi về mọi mặt từ ngoại hình, gia cảnh tới học vấn. Lấy anh ta My sẽ chẳng phải lo về công việc và hạnh phúc tương lai, còn nếu lấy tôi, cuộc sống chắc chắn sẽ có vô vàn khó khăn vì hai đứa đều gánh nặng gia đình. Quá đau đớn nhưng tôi chẳng thể làm gì. Bây giờ có oán hận, trách móc My thì liệu thay đổi được gì? Có trách thì tôi nên trách mình vì quá nghèo nên không giữ được người yêu.
Bao nhiêu dự định cho tương lai của hai đứa đã tan như bóng bóng xà phòng. Dù bị phụ bạc nhưng vẫn còn yêu My nên không ngừng tự hỏi: Không biết giờ này, My có hạnh phúc không?
Theo VNE
Đàn ông yêu vợ như thế nào? Không biết mình có được chồng yêu không là vấn đề không ít bà vợ rất băn khoăn, nhưng làm thế nào để biết được sự thật là việc chẳng hề đơn giản... Có chị hay hỏi chồng: "Anh có yêu em không?". Cách này đơn giản nhất nhưng độ tin cậy cũng thấp nhất. Đàn ông khối người nói dối như cuội....