Chia sẻ của bà mẹ không bao giờ đánh con
Khi con ‘ăn vạ’, ném chiếc giày vào mặt tôi, tôi chỉ muốn lao tới mắng, đánh cho nó một trận ‘ nhớ đời’ nhưng rồi tôi lặng lẽ cầm chiếc giày và đi ra cửa.
Tôi là một người mẹ của hai bé con sinh đôi nghịch ngợm và bướng bỉnh như tất thảy những đứa trẻ 3-4 tuổi khác. Chúng có lúc khiến tôi bực bội đến phát khóc nhưng tôi chưa phải dùng đòn roi với chúng và có lẽ chẳng bao giờ tôi có ý định này. Những đứa con của tôi không hoàn hảo nhưng chúng đều là đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu.
Hàng ngày, khi nhìn những người hàng xóm dùng roi vọt để dạy con của họ, tôi lại tự hỏi: “Sẽ thế nào nếu tôi cũng áp dụng cách này? Các con của tôi sẽ ra sao nếu chúng phải ăn sáng cùng những ‘con lươn’? “… Ngay cả khi đứa trẻ đã nhận thức được về nhân – quả (khoảng 3 tuổi trở lên) thì vũ lực có lẽ cũng không giải quyết được vấn đề vì đòn đau rồi cũng hết nhanh thôi và điều cần thiết là dạy cho con nhiều bài học cuộc sống.
Tôi liệt kê ra đây những tình huống nghịch ngợm của bé mà hầu hết bà mẹ nào cũng gặp phải và cách giải quyết để cùng mọi người chia sẻ.
Tôi không đánh con khi con làm ngã em bé mới sinh
Tôi sinh đôi một trai, một gái sau khi đã có một cô con gái. Hai bé sinh đôi của tôi khá nhỏ và phải ở trong lồng kính một tuần trước khi xuất viện về nhà. Con gái lớn của tôi, bây giờ đã 4 tuổi rất hào hứng với sự kiện này và bé yêu hai em của mình nhiều lắm. Nhưng có lẽ bé còn quá nhỏ để hiểu rằng cần phải “nhẹ tay” với các em của mình.
Một hôm, khi tôi đang ngồi hút sữa, bé chạy lại chỗ hai em đang nằm và bất ngờ kéo tay em đi chơi. Bé buông tay em khi tôi hét lên thất thanh: “Không”. Tôi sợ hãi đến “kinh hồn bạt vía” khi chứng kiến cảnh đó và lo lắng không biết có điều gì xảy ra với em bé không. Tôi đã muốn gào mắng con gái lớn của mình vì bé đã làm một điều kinh khủng, tôi đã muốn đánh phạt bé thật đau cho “nhớ đời”. Nhưng thật may, tôi đã không làm thế (dù trong lòng thực sự muốn).
Video đang HOT
Ảnh minh họa: SGK.
Tôi không đánh con khi con tự ý chạy xuống lòng đường
Cũng giống như bao bà mẹ khác, tôi luôn tìm mọi cách để bảo vệ con mình. Con chỉ cần sứt chân, sứt tay là tôi đã lo quýnh lên rồi. Tôi sợ cảm giác bất lực khi không thể làm gì để bảo vệ con. Vì thế, khi con giật tay ra khỏi tay tôi và chạy xuống lòng đường, trước đầu xe ô tô đang lao đi vùn vụt, trái tim tôi như ngừng đập. Có lẽ chỉ ông trời mới cứu được chúng tôi trong tình huống đó và đáng lẽ tôi đã phải vụt cho con bé mấy roi để lần sau bé không làm như vậy nữa (giống như một vài bà mẹ vẫn làm) nhưng tôi chỉ biết ôm con rồi khóc. Tôi đã thề sẽ không để chuyện này xảy đến lần thứ 2.
Tôi không đánh con khi con ném giày vào mặt tôi trước nơi đông người
Chuyện này xảy ra một lần khi con gái lớn của tôi đang ở “tuổi ăn vạ”. Khi tôi không cho bé nghịch một món đồ trong cửa hàng, bé đã tức giận và cầm chiếc giày ném thẳng về phía tôi. Chiếc giày trúng vào mặt tôi và làm tôi đau tới phát khóc. Lúc đó, tôi chỉ muốn lao tới và mắng cho bé một trận vì hành vi hỗn hào đó nhưng tôi lại dằn lòng, cầm chiếc giày và lẳng lặng đi ra cửa. Mọi người có thể nói tôi làm vậy là dung túng cho bé hư hơn nhưng tôi lại muốn bé cảm nhận được rằng tôi yêu thương bé trong mọi hoàn cảnh và sẽ có lúc thích hợp hơn để tôi giải thích cho bé.
Tôi không đánh con khi con ‘ăn vạ’ lúc 22h đêm vì bị tôi bắt đi ngủ
Đó là lần tôi bị cảm cúm. Tôi thực sự rất mệt mỏi và cần nghỉ ngơi, trong khi con gái của tôi vẫn mải chơi, không chịu lên giường đi ngủ. Con bé càng gào khóc thì tôi càng cảm thấy kiệt sức. Tôi tưởng mình không thể kiên nhẫn nổi nhưng tôi ngồi phịch xuống sàn, hít thở sâu và bỏ ra phòng khách một chút trước khi quay lại cho con bé đi ngủ.
Theo Ngoisao
Hoảng hốt nhìn em chồng liên tục đánh con tôi
Về nhà thấy em đánh con, tôi hỏi thì em bảo: Chị không biết dạy con thì để tôi dạy. Tôi hỏi có chuyện gì, em bảo "Nói mãi nó chẳng chịu ăn, lì quá thể".
Vợ chồng tôi kết hôn được hơn bảy năm, chúng tôi đều là dân ngoại tỉnh lên Hà nội học tập rồi lập nghiệp. Hiện tôi 32 tuổi, là trưởng phòng nhân sự cho một công ty nước ngoài, lương cũng ổn, chồng hơn tôi bốn tuổi, công chức nhà nước. Sau thời gian dài tích lũy vợ chồng tôi cũng mua được căn nhà ở Hà Nội mà không phải nhờ vả chút gì từ hai bên nội ngoại.
Khi em gái anh đậu đại học, anh có bàn với tôi đón bố mẹ và em gái lên Hà Nội ở cùng vì ông bà cũng lớn tuổi rồi. Vợ chồng tôi có hai con, bé gái 6 tuổi và một bé trai 3 tuổi, cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc, anh biết quan tâm yêu thương vợ con. Đặc biệt anh chủ động giúp đỡ vợ việc nhà khi tôi bận công việc. Chúng tôi luôn quan niệm gia đình là số một, dù vợ hay chồng đều phải có trách nhiệm chăm lo con cái và san sẻ việc nhà cùng nhau.
Bố mẹ anh là giáo viên đã nghỉ hưu, anh lại là con một nên trách nhiệm cho gia đình cũng rất nặng nề. Tôi hiểu điều đó nên luôn muốn làm đẹp mặt chồng từ việc quà cáp mỗi lần về quê hay tiền biếu bố mẹ chồng (ngày bố mẹ anh còn ở quê) tôi đều lo chu toàn. Anh luôn nói với tôi "Anh thật may mắn khi cưới được em làm vợ". Bố mẹ chồng tôi rất hiền và yêu thương cháu, vì một vài lý do mà mãi mẹ tôi mới sinh thêm được một người con nữa (là em gái anh bây giờ) cũng vì thế em nhỏ hơn chồng tôi tới 17 tuổi.
Sau khi ở chung, cuộc sống vợ chồng tôi bắt đầu đảo lộn. Sáng ra, bố mẹ chồng dậy rất sớm, khoảng 5 giờ sáng, lọc cọc cơm nước dù đó là ngày nghỉ. Thời gian đầu tôi còn cố gắng dậy sớm phụ mẹ nhưng sau đó không thể vì quá mệt. Tôi thường làm thêm tới khuya nên sáng khó dậy sớm. Trước đây tôi thường thoải mái về mặt thời gian vì công ty bắt đầu làm việc lúc 8h, tôi có thể cho con cái ăn uống rồi đi học.
Vài lần thấy tôi không dậy sớm cùng mẹ, đôi khi vợ chồng còn không ăn cơm do mẹ nấu mà ra ngoài ăn nên bà không vừa lòng dù tối hôm trước tôi có nói mẹ là sáng xin phép không ăn sáng ở nhà. Bà lại quay sang trách móc chồng tôi. Nhiều hôm trễ giờ làm (vì cơ quan làm lúc 7h) nhưng vì muốn mẹ vui lòng anh cũng phải cố ăn rồi mới đi. Tôi khá thẳng tính nhưng cũng chẳng bao giờ để bụng, tôi nói mẹ nên để chúng tôi thoải mái hơn trong chuyện ăn uống. Bà lại giận dỗi bằng cách đòi về quê làm vợ chồng tôi lúc nào cũng phải căng mình ra, cứ sợ bà phật ý lại đòi về.
Thêm một chuyện nữa làm tôi buồn lòng và khó nghĩ lúc này đó là em chồng. Cứ tới bữa ăn là em hét hò, nào là "ăn đi", "ăn nhanh lên" "ăn gì chậm như rùa" làm con tôi toàn ăn cơm với nước mắt. Nhiều lần tôi nhắc nhở rằng em cứ lo ăn đi, đừng quát cháu như thế, y như rằng em lầm bầm khó chịu. Trước giờ hai đứa nhỏ nhà tôi rất lười ăn nhưng đã là trẻ con thì đứa nào cũng ưa ngọt, chỉ cần khen bé "Chà! con gái mẹ giỏi thế" là con sẽ ăn rất ngoan. Ngoài chuyện lười ăn ra thì con tôi thường ngày rất ngoan và lễ phép, gọi dạ bảo vâng, vì thế bình thường vợ chồng tôi dạy con chưa bao giờ phải đánh. Gần đây tôi thấy con hay nói "Con ghét cô Linh (tên em gái chồng tôi)". Tôi có hỏi cháu vì sao, cháu bảo chiều về bị cô đánh vì con ăn chậm. Tôi có hỏi em chồng thì em nói không có.
Cách đây bốn ngày, lúc đó khoảng sáu giờ, tôi đi làm về tới cổng thấy tiếng con gái khóc rất to. Tôi mở khóa vào nhà thì thấy em chồng đang vụt con mình (lúc đó chồng tôi đưa bố mẹ chồng và con trai đi thăm nhà bà con chưa về). Tôi ngăn lại thì em trừng mắt nhìn tôi: Chị không biết dạy con thì để tôi dạy. Tôi hỏi có chuyện gì thì em bảo "Nói mãi mà nó chẳng chịu ăn, lì quá thể", rồi nói với tôi nhiều câu rất tục tĩu khó nghe mà tôi không tiện kể ra đây.
Nhìn con tôi với biết bao dấu roi còn lằn đỏ cả chân và tay tôi tức sôi ruột, cầm điện thoại gọi chồng về, vợ chồng cho con đi bác sĩ vì thấy chỗ nào cũng hằn vết roi, lại đỏ một phần lưng nữa. Về bôi thuốc cho con mà hai vợ chồng cùng khóc. Xuống nhà, anh hỏi em: Con trẻ có làm gì sai thì em từ từ nói sao lại đánh nó như vậy? Em trừng mắt nhìn vợ chồng rồi kêu anh chị không biết dạy con à? Không ăn gầy là phải, gặp tôi đừng có mà nhõng nhẽo.
Trời, một cô bé mới 19 tuổi, chưa lập gia đình mà nói hùng hồn như thế. Rồi em chẳng thèm nói thêm gì, sắp quần áo bỏ sang nhà bạn ở nhờ. Bố mẹ chồng tôi về làm lớn chuyện, nói vợ chồng tôi chẳng ra gì. Còn cô em chồng thì ra yêu sách là vợ chồng tôi phải xin lỗi mới chịu về nhà. Tôi tính với chồng là thuê nhà cho em gái anh ở, tôi sẽ lo mọi chi phí chứ ở chung thế này thì quá mệt mỏi. Tôi cũng không đời nào chịu xin lỗi em, em muốn về đây thì phải xin lỗi tôi và hứa không bao giờ được đánh cháu. Vì chồng, tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng có lẽ thật khó để dung hòa mối quan hệ trong gia đình.
Theo Blogtamsu
Mẹ đánh con vì tham gia bạo động tại Baltimore Một người mẹ đã đến tận hiện trường vụ bạo động ngày 27.4 tại thành phố Baltimore (bang Maryland, Mỹ) để bắt con trai về sau khi thấy cậu này tham gia ném đá về phía cảnh sát. Người mẹ la mắng và đánh cậu con tại vụ bạo động ở thành phố Baltimore, Mỹ hôm 27.4 - Ảnh chụp màn hình ABC...