‘Chìa khóa hạnh phúc nằm trong túi của người vợ’?
Một cô bạn tôi có lần tung câu ấy lên facebook như một lời tự sự. Thế nào mà rất nhiều bạn bè cô ấy vào bình luận, hầu hết là phụ nữ, tỏ thái độ đồng tình. Việc chị em gật gù và động viên nhau làm cho tốt “thiên chức” người giữ chìa khóa hạnh phúc trong gia đình cứ làm tôi nghĩ mãi.
Ảnh minh họa
Thú thực, tôi lại nghĩ về bình đẳng giới! Đến cánh phụ nữ chúng ta mà còn tán thành khi nghe câu ấy thì chả trách làm sao, bình đẳng giới luôn là chuyện chẳng bao giờ đạt được.
Tôi nghĩ đến việc hạnh phúc đôi lứa đích thực là gì? Chẳng phải tình yêu, hôn nhân xuất phát từ hai con người muốn được sống bên nhau trọn đời và mang đến cho nhau cuộc sống vui vẻ, thoải mái hay sao? Nếu vậy tại sao việc giữ gìn hạnh phúc lại chỉ giao cho một mình người vợ? (Mà cô ấy lại còn cất chiếc chía khóa ấy trong túi nhé, mới kín đáo, âm thầm và khó lấy làm sao!)
Xin đừng nói rằng vì bản tính phụ nữ khéo léo, cẩn thận, chứ giao cho đàn ông thì chẳng mấy chốc mà mất hết đồ. Nói vậy là phủ nhận những người đàn ông vốn rất biết kiến tạo hạnh phúc gia đình, những người đàn ông sẵn sàng chia sẻ với vợ việc nhà, những người đàn ông thực sự tìm được niềm vui trong việc chăm sóc con cái, chăm chút cho gia đình… Họ cũng xứng đáng nhận chiếc chìa khóa của hôn nhân hạnh phúc đấy chứ. Ấy là chưa kể, vẫn còn những người phụ nữ chỉ hứng thú hòa nhập với xã hội bên ngoài chứ không muốn công việc âm thầm của “người giữ chìa khóa” thì sao? Nói như vậy chẳng khác nào ta áp đặt. Thế nên, chiếc chìa khóa của hạnh phúc không nhất thiết phải nằm trong túi người vợ.
Video đang HOT
Lại có ý kiến cho rằng, các bà các cô phải thấy vui, thấy vinh dự khi được tặng câu nói này, đó là một lời khen đấy chứ. Vâng, phụ nữ cứ thế, họ tự ru nhau nên mới tự chuốc khổ vào thân. Họ cứ mải miết cho tròn vai, gồng mình gánh những lời khen xét ra chẳng mang lại giá trị lợi ích nào. Chồng ra ngoài bồ bịch, cứ âm thầm mà nín nhịn cho yên cửa yên nhà, đấy là giữ gìn hạnh phúc. Các chị ra ngoài cũng có công có việc, về nhà lại cặm cụi rửa bát, quét nhà, nấu cơm, giặt giũ, chăm con trong khi chồng còn mải bê tha nhậu nhẹt bên ngoài cũng cho đó là bình thường, có ấm ức thì cũng cố chịu vì đấy là giữ gìn hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc mà các chị đang giữ theo cách đó, thực ra có phải là hạnh phúc không?
Tình yêu, hôn nhân – để có thể xảy ra luôn cần hai phía, phụ nữ hay nam giới đều cần có đối tác. Và nếu họ cùng sở hữu cuộc hôn nhân ấy, mối quan hệ ấy, cùng tận hưởng nó, thì việc gìn giữ nó phải là việc của cả hai người. Chiếc chìa khóa kia chẳng nên nằm riêng trong túi một ai. Tốt nhất hãy treo nó lên cánh cửa hôn nhân, để ai cũng nhìn thấy và ý thức được quyền và nghĩa vụ của mình trong việc sử dụng nó để mở ra hạnh phúc.
Theo DanTri
Sung sướng khi đẻ ở nhà chồng
Nhiều nàng dâu sợ cảm giác phải về nhà chồng đẻ và sống ở đó, nhưng với tôi, đó lại là một điều may mắn.
Tôi lấy chồng, vừa cưới xong hai ngày thì cả hai vợ chồng phải lên thành phố làm ăn. Chúng tôi trước khi cưới nhau đã thuê một căn hộ nhỏ ở thành phố để ở. Cả hai dùng tiền lương hàng tháng để thuê nhà và lo cho gia đình, lo chi phí sinh hoạt. Nói chung, cuộc sống cũng có nhiều khó khăn nên vợ chồng cùng nhau cố gắng, tiết kiệm.
Tôi mang bầu, thời gian thai nghén thật sự quá vất vả. Hai vợ chồng cùng đi làm, lại không có người thân bên cạnh nên tôi khổ sở vô cùng. Ngày có bầu, tôi nghén lên nghén xuống, hơi tí là nôn. Cứ đi làm, ăn được một tí là lại chạy ra nôn, đến khổ sở vật vã. Thời gian đó với tôi quả thật quá khó khăn và vất vả. Tôi đã cố gắng tẩm bổ, chăm sóc bản thân mà vẫn không thể chống lại được cơn ốm nghén. Đúng là, không có người thân bên cạnh, tôi thấy tủi thân vô cùng. Gia đình tôi thì ở xa, mẹ tôi cũng không thể quan tâm tôi được ngoài những cuộc điện thoại. Cuộc sống vợ chồng nói chung là vất vả, phải dựa vào nhau mà thôi.
Mới lấy chồng, chưa được ở nhà chồng ngày nào nên tôi cũng không rõ tính cách của bố mẹ chồng tôi nhiều lắm. Vài lần về ra mắt và chơi, tôi thấy bố mẹ dễ chịu. Nhưng người ta bảo, mới tiếp xúc thì ai chẳng thế, ở với nhau mới sinh ra lắm chuyện. Nên khi có bầu, tôi có ý định về quê chồng để sinh thì bạn bè khuyên tôi đừng dại. Họ bảo cứ về nhà mẹ đẻ, mẹ mình mới là người chăm sóc tận tình. Nhưng nghĩ đến phép tắc làm dâu, tôi không thể làm vậy được khi mà từ ngày cưới, tôi cũng chưa ở nhà chồng ngày nào. Tôi phải thực hiện bổ phận của mình mới đúng...
Ngày ra viện, mẹ cũng là người đón tôi cùng với chồng. Nói chung, chúng tôi rất vui vẻ.(ảnh minh họa)
Tôi về quê chồng sinh con ở bệnh viện huyện. Ban đầu có chút lo lắng về nơi sinh nở nhưng mẹ chồng tôi bảo có người quen làm trong đó nên cứ yên tâm. Bây giờ không về nhà chồng sinh thì còn sinh ở đâu nữa. Bạn bè cứ bảo tôi là về nhà chồng sinh sẽ khổ, ngày ở cữ không có ai chăm bẵm, vất vả lắm. Mẹ chồng thì không bao giờ chăm con dâu. Nghe họ nói tôi cũng thấy ghê ghê nhưng mà tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Ngày tôi sinh trong viện, một tay mẹ chăm sóc hai mẹ con tôi. Thấy cháu chào đời, bà vui lắm. Bà là người đầu tiên bế cháu cùng với chồng tôi, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bà, giọt nước mắt khi cháu chào đời, tôi cảm nhận được đó là tình yêu thương thật sự của một người bà dành cho cháu của mình, giống như khi tôi thấy con tôi chào đời vậy. Cả thời gian tôi nằm trong viện, vì nhà tôi xa không lên thăm tôi được, một mình mẹ chồng tự tay chăm bẵm tôi. Mẹ đi đi về về nấu nướng, mang cơm, trông tôi và cháu. Mẹ thức cả đêm, thậm chí là ngủ gục bên giường vì sợ cháu thức giấc, không có ai chăm nom.
Ngày ra viện, mẹ cũng là người đón tôi cùng với chồng. Nói chung, chúng tôi rất vui vẻ. Về tới nhà, mẹ bố trí phòng ở cho tôi, bảo tôi chịu khó nghỉ ngơi vài tháng, cứ yên tâm, không phải lo lắng gì, mẹ làm hết. Mẹ có kinh nghiệm chăm trẻ nên việc chăm sóc trẻ con, tắm táp cho cháu, mẹ sẽ lo từ đầu tới cuối. Những món gì bổ cho sản phụ mới sinh, mẹ tôi mua về nhà, nấu nướng hàng ngày cho tôi. Nhiều khi thấy mẹ vất vả, tôi cũng thương, cố gắng dậy để đỡ đần mẹ lại bị mẹ mắng cho tới tấp. Mẹ liên tục dặn tôi, không được ăn đồ này, đồ kia, không được dùng đồ lạnh, ảnh hưởng tới mình sau này. Mẹ bảo, không kiêng cữ tốt, sau này hối không kịp.
Thật may, tôi có mẹ chồng tốt nên thời gian ở cữ không vất vả. Nghĩ lại lời chị em nói, tôi thấy ái ngại vô cùng. (ảnh minh họa)
Mấy tháng đầu, tôi cứ ngồi trên giường, chỉ việc đi lại cho khỏe khoắn, còn con cái, việc nhà việc cửa nấu nướng, mẹ chăm tôi toàn bộ. Chồng tôi thì tuần về một lần thăm hai mẹ con. Tôi ở nhà chồng không thiếu thứ gì, thèm cái gì cũng nói với mẹ, mẹ lại mua cho mà ăn thoải mái. Có khi ngại không ăn, mẹ cứ bày ra ép tôi phải ăn cho khỏe. Con tôi thì bà chăm sóc chu đáo lắm, đúng là bà nội, cái gì cũng nhường cho cháu, thương cháu nên ngủ còn không dám ngủ. Đêm đến, chỉ cần con khóc cái là mẹ tôi chạy sang, thậm chí có hôm ngủ trực ở đó, sợ cháu dậy. Bà thức khuya để bế cho tôi ngủ, bảo người mới sinh không nên thức khuya này kia. Bà thức thì hôm sau bà ngủ bù, còn tôi lại bế con. Nói chung, mẹ tôi là người cực kì tuyệt vời. Mẹ chưa bao giờ phàn nà bất cứ thứ gì. Tôi được mẹ chồng chăm sóc như con gái vậy.
Thật may, tôi có mẹ chồng tốt nên thời gian ở cữ không vất vả. Nghĩ lại lời chị em nói, tôi thấy ái ngại vô cùng. Gì mà cứ dọa mẹ chồng con dâu, như mẹ tôi thì ai bảo là mẹ chồng không tốt. Tôi không biết thế nào nhưng mà ở nhà chồng tôi thấy thoải mái như ở nhà tôi vậy. Tôi cũng không sợ cảnh mẹ chồng, nàng dâu. Chúng tôi là một gia đình, con tôi là cháu nội của bà hà cớ gì mà bà không thương cháu? Bây giờ tôi chỉ biết dựa vào chồng, gia đình chồng, tôi cũng chưa từng có ý khó chịu hay sẽ sống dè chừng với gia đình chồng mình. Tôi tin là sự chân thành sẽ được đối đãi lại bằng chính sự chân thành, ai cũng vậy mà thôi...
Theo VNE
Tình yêu vụng trộm với chồng hàng xóm Thường xuyên qua lại với chồng hàng xóm, tôi cảm thấy nhớ anh ấy rất nhiều :" anh giúp tôi rất nhiều, khiến tôi không thể xa anh ấy được". Năm năm trước, vì yêu cầu công việc, vợ chồng tôi khăn gói rời thành phố Đà Nẵng để vào Sài Gòn. Chuyển đến thành phố lạ, tôi từ bỏ công việc văn...