Chỉ vì “trót dại”
Vì dại dột trao cho anh tất cả đời con gái nên bây giờ, tôi phải vật vã để thoát khỏi nỗi đau.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Lúc đầu gặp anh ở sân trường đầy lá rụng, tôi đã nghĩ, tôi và anh cũng chỉ quen biết nhau theo kiểu chị em. Nhưng đêm hôm đó, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến anh và mạnh dạn nhắn tin cho anh. Tin nhắn đầu tiên tôi gửi đến anh rằng: “ Có biết chị là ai không?” và anh đã nhanh chóng trả lời: “Dạ, em biết ạ! Thế chị đang làm gì đó?”.
Thời gian cứ dần trôi qua như thế, chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm nhau, quan tâm đến nhau trên tinh thần là những người bạn. Nhưng chỉ 5 ngày sau, tôi bỗng nhận được tin nhắn: “ Tối nay hẹn em tại ghế đá sân trường nhé!”. Tôi không tin vào mắt mình khi đọc những dòng tin nhắn đó, tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần dòng chữ anh gửi và xem đó có phải là số của anh không?
Đúng như lời hẹn, tối hôm đó tôi đã có mặt tại ghế đá. Chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện rất gần gũi… Và đó cũng là lần đầu tiên, hai đứa xóa đi khoảng cách chị – em để gọi nhau là bạn bè.
Thời gian cứ thế trôi đi, qua những lần gặp gỡ, chúng tôi bắt đầu nảy sinh tình cảm. Vào ngày cuối tuần được nghỉ học, hai chúng tôi đã có cuộc gặp gỡ, nói chuyện tại một căn phòng nhỏ ấm cúng. Ban đầu cũng chỉ là những câu chuyện về học tập, gia đình… nhưng giữa không gian yên tĩnh, trong lòng lại trào dâng những cảm xúc dành cho nhau nên chúng tôi đã bộc bạch hết những suy nghĩ của mình.
Chúng tôi bắt đầu hỏi nhau về chuyện tình cảm, rằng trước đây tôi và anh đã từng rung động với ai chưa. Vòng vo một lúc thì hai đứa cũng đã nói lên những suy nghĩ, cảm xúc của mình khi gặp nhau. Tôi bảo: “Em thấy ấn tượng với anh ngay từ lần đầu gặp gỡ”, còn anh cũng không che giấu: “Và lần đó, anh biết mình đã yêu em”.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, chúng tôi biết mình đã dành tình cảm cho nhau (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tại căn phòng nhỏ chỉ có hai người với hai trái tim yêu đang khao khát yêu thương. Anh đã nắm tay tôi, trao cho tôi nụ hôn đầu ngọt ngào… tôi cũng đáp trả anh bằng những yêu thương mãnh liệt. Và chuyện gì đến cũng đã đến… anh dẫn dắt tôi đi tới “ chuyện ấy“, dù tôi đã từ chối đòi hỏi đó và khuyên anh: “Chúng mình còn trẻ, đừng vội vã để mất hết tương lai”. Thấy tôi quyết liệt, anh lại nhẹ nhàng hỏi: “Em có yêu anh không?”. Tôi chần chừ một lúc và trả lời: “Có. Em yêu anh nhiều lắm”.
Và chúng tôi bắt đầu trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt hơn. Anh đã nhanh chóng dẫn tôi vào cuộc “yêu” đê mê đó. Cảm giác với tôi lúc ấy thật lạ, vừa ngại ngùng, lo sợ, vừa hạnh phúc, vui sướng…
Cũng kể từ đấy, hai chúng tôi yêu thương nhau nhiều hơn. Anh luôn ở bên tôi, cùng chia sẻ với tôi mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, học tập.
Kết thúc thời gian hai năm học ở trường, hai đứa phải xa nhau để tôi về quê nhận việc. Nhưng chỉ sau chưa đầy một tháng xa anh, tôi cảm thấy trong người không khỏe, lại hay buồn nôn. Nghi mình có thai, tôi đã mua que thử và ngỡ ngàng khi nhìn thấy hai vạch đỏ đậm…
Tôi không thể che giấu được niềm hạnh phúc đó nên đã vội vàng gọi điện báo cho anh. Anh reo lên sung sướng… nhưng qua giọng nói, tôi biết anh cũng lo lắng nhiều, vì nhà anh rất nghèo, anh vẫn chưa học xong. Không biết khi bố mẹ nghe tin này có chấp nhận cho hai đứa cưới không?
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn, hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi… nhưng nụ cười chưa được tày gang thì nỗi đau đã ập đến. Tôi đã khóc rất nhiều khi đứa con xấu số bị sẩy. Càng đau đớn hơn khi bác sỹ thông báo rằng: “Cháu là người khó có con, chỉ có hy vọng 50% thôi”.
Đứa con không giữ được, hôn lễ của chúng tôi cũng bị hủy. Và kể từ ngày đó, chúng tôi luôn xảy ra cãi vã, mâu thuẫn và cũng không ít lần anh đề cập đến chuyện chia tay. Tôi cảm thấy bị tổn thương vô cùng khi anh mắng mỏ tôi là “ đồ vô dụng“.
Bạn trẻ cuộc sống à! Hiện tại tôi và anh ở xa nhau khoảng 90 cây số. Một tháng, anh mới về thăm tôi một lần hoặc tôi qua trường thăm anh. Hai bên gia đình đã coi chúng tôi như con cái trong nhà nhưng tình cảm của anh dành cho tôi ngày càng lạnh nhạt dần. Tôi thực sự không biết bây giờ phải làm sao nữa? Tôi yêu anh, muốn được cùng xây dựng hạnh phúc với anh, sinh cho anh những đứa con ngoan ngoãn… nhưng tôi không có nhiều hy vọng được làm mẹ, anh lại càng ngày càng lạnh nhạt với tôi thì liệu những cố gắng của tôi có còn ích gì không?
Xin mọi người hãy cho tôi những lời khuyên để tôi giải quyết được chuyện này!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo 24h
Vì tiền... tôi đã "bán thân"
Khi giọt máu hồng đọng lại trên giường thì tôi biết cuộc đời mình đã bước sang một trang khác.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Hôm nay tôi gửi gắm tâm sự thầm kín của mình và mong muốn các bạn độc giả hãy cho tôi một lời khuyên chân thành nhất để tôi không tiếp tục đi sai con đường này nữa.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo khó, nơi ấy người dân quê tôi làm quần quật quanh năm suốt tháng cũng chỉ đủ ăn mà thôi. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn được bố mẹ cho ăn học đàng hoàng chứ không phải nghỉ giữa chừng như các bạn cùng trang lứa. Và điều đặc biệt là tuy sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng trời lại phú cho tôi một vóc dáng cân đối và khuôn mặt rất khả ái.
Càng lớn tôi càng ấp ủ hoài bão sẽ cố gắng làm giàu để cha mẹ không phải ngày ngày " bán mặt cho đất bán lưng cho trời" nữa. Đó là động lực giúp tôi cố gắng học tập thật tốt và kết quả là tôi đã đậu vào một trường đại học danh tiếng tại Hà Nội.
Lần đầu bước chân xuống Hà Nội, tôi như bị choáng ngợp trước vẻ đẹp hào hoa, diễm lệ ấy. Mỗi lúc rảnh rỗi, tôi lại tranh thủ đi làm thêm nhưng sức lực bỏ ra thì nhiều mà tiền công lại chẳng được bao nhiêu. Cầm những đồng tiền ít ỏi cha mẹ gửi lên, tôi càng thấy mình thật bất lực. Và tôi đã quyết định đi làm thêm cả ban đêm để cha mẹ không phải lo lắng tiền nong gửi cho mình.
Cuộc sống ở Thủ đô cứ vồn vã cuốn con người ta vào một dòng chảy không ngừng. Rồi một ngày đang trên đường đi học, vì mải suy nghĩ mà tôi đụng xe với người ta. Rất may cũng không ai bị sao cả, chỉ mỗi chiếc xe đạp cà tàng của tôi là hư hỏng. Và cuộc đụng độ tình cờ đó đã khiến tôi và anh quen nhau. Sau thời gian nhắn tin qua lại thì hai đứa chính thức trở thành người yêu của nhau.
Vì anh ấy là sỹ quan quân đội nên không có nhiều thời gian ở bên tôi. Dù rất buồn khi phải sống xa nhau nhưng vì yêu anh, chúng tôi luôn động viên nhau vượt qua mọi thử thách để chờ ngày hai đứa được thành chồng thành vợ.
Lịch học của kỳ 5 quá dày nên tôi không còn thời gian để đi làm thêm. Cuộc sống nơi đây có biết bao điều tôi phải lo âu... nhưng tôi không biết phải kiếm tiền ở đâu nữa? Đúng lúc đó, có một người đàn ông xuất hiện, người này là con của chủ nhà chỗ tôi ở trọ và không biết vì sao mà anh ta biết tôi đang cần tiền nên đã ra tay "giúp đỡ".
Một hôm tôi đi học về thì thấy anh ta đứng trước cửa phòng trọ và đề nghị: "Nếu em chịu làm bạn gái anh thì anh sẽ lo cho em tất cả, không thiếu một thứ gì" và đưa kèm một tờ giấy ghi số điện thoại của anh ta. Tôi đã tức giận mắng anh ta một trận rồi đuổi anh ta ra khỏi phòng. Nỗi uất ức nghẹn đắng nơi cổ họng, tôi bật khóc khi nghĩ về cha mẹ, nghĩ về bạn trai và nghĩ về tương lai của mình... cái gì cũng rất mù mịt.
Và các bạn biết đấy... tôi đã sai. Trong lúc túng quẫn không biết dựa vào ai, tôi đã chấp nhận lời đề nghị đó của anh ta. Và khi giọt máu hồng đọng lại trên giường thì tôi biết cuộc đời mình đã bước sang một trang khác, một trang giấy của cuộc đời nhàu nhĩ và đầy những vết hoen ố.
Người yêu tôi ở xa nên không biết việc này. Hàng ngày chúng tôi vẫn nhắn tin với nhau, khi nào anh được nghỉ phép thì hai đứa lại cùng đi chơi. Nhưng tôi sợ anh biết chuyện tôi lăng nhăng nên những lúc anh về thăm, tôi lại trở về với con người thật của mình. Chính vì thế nên anh đã không nhận ra sự thay đổi ấy.
Chấp nhận yêu anh ta, tôi đã có đủ thứ. Từ một con bé nhà quê, tôi đã lột xác thành một con người hoàn toàn khác, khác về hình thức lẫn tâm hồn. Cứ như thế, sai lầm này nối tiếp sai lầm khác và khi người ta đã sống quen trong sung sướng thì khó có thể từ bỏ được. Mặc dù anh ta rất thương tôi nhưng tôi không có một chút cảm tình gì cả. Thứ mà tôi đam mê ở anh ta chỉ là tiền mà thôi.
Trong những lần đi chơi với anh ta, tôi đã quen với những người bạn mới đẹp trai hơn, giàu có hơn. Khi đó, tôi thấy anh ta chẳng bõ bèn gì nữa, chẳng giàu có và đẹp trai như những gã trai tôi mới gặp gỡ. Và rồi, cái gì đến cũng phải đến... tôi nhanh chóng nhận lời đi chơi với những người đó. Cái họ cần là tình, cái tôi muốn là tiền... nên tôi đã chấp nhận làm tất cả mọi việc, dù là nhơ bẩn nhất để mình có thật nhiều tiền. Và cho đến bây giờ, tôi cũng không nhớ mình đã lên giường với bao gã đàn ông nữa...
Tôi biết mình sai, sai hoàn toàn nhưng tôi không tìm được lối thoát cho bản thân mình. Tôi đã từng cố gắng từ bỏ nhưng tôi không thể thoát khỏi sự cám dỗ đó. Hơn nữa, nếu tôi chấm dứt tất cả ở đây thì liệu tôi có đủ tiền để tiếp tục việc học và gửi tiền về quê cho cha mẹ nữa không? Hiện tại tôi đang học năm cuối... việc học cũng khá bận rộn, tôi muốn tập trung ôn thi cho tốt nhưng cứ nghĩ đến sự thiếu thốn, đến những vất vả của cha mẹ, tôi lại không can tâm ngồi yên một chỗ...
Không biết đến bao giờ, tôi mới đủ can đảm để chấm dứt việc làm nhơ bẩn của mình!
Theo 24h
Bi kịch của nữ sinh viên đồng tính Tôi sợ hãi nhận ra, mình không mang một giới tính bình thường như những cô gái khác. Bi (21 tuổi, sinh viên, quê Hà Nam): Tôi giấu diếm vì hạnh phúc của người thân Bố mẹ tôi chia tay khi tôi 2 tuổi. Tôi sống với bố và bà nội ở quê. Ngày còn bé, tôi tự nhận ra mình khác biệt...