Chỉ vì tôi ngoại tình nên vợ vô tình sa ngã
Tôi là thằng đàn ông thất bại, nhìn vợ mình trong vòng tay người đàn ông khác mà tôi cắn răng chịu đựng trong đau khổ, tôi không có tư cách gì ghen tuông với cô ấy.
Vợ tôi từng là hoa khôi của trường đại học nơi chúng tôi theo học. Xung quanh cô ấy lúc nào cũng có rất nhiều vệ tinh theo đuổi. Tôi cũng là một trong số đó, nhưng tính tôi nhút nhát, yêu mà không dám ngỏ lời.
Thời gian trôi đi, tôi lúc nào cũng âm thầm dõi theo em, tình yêu cũng lớn lên theo năm tháng nhưng tôi vẫn không có đủ dũng khí để thổ lộ với em. Mãi cho đến một ngày, ông trời đã cho tôi cơ hội.
Hôm đó trời mưa to lắm, tôi và em cùng đi lấy xe, thấy em cứ đi đi lại lại rồi nhìn ra ngoài trời mưa tầm tã. Biết em không mang áo mưa, tôi lấy hết can đảm đến chỗ em và nói: “Linh không có áo mưa đúng không? Cầm của Tú này, nhà Tú gần”. Linh còn đang ngạc nhiên, chưa kịp để linh nói gì, tôi giúi vội vào tay em rồi quay xe đi thẳng.
Ngày hôm sau, khi tôi đang hì hụi làm nốt bài tiểu luận, bỗng thấy có người đứng trước mắt mình. Linh chìa chiếc áo mưa được gấp gọn gàng cho tôi, em nói: “Cảm ơn Tú nhé, lát rảnh không, học xong Linh mời Tú đi uống nước nhé”.
Sau lần đấy, tôi và Linh gần gũi hơn, thân mật hơn. Ngày tôi lấy hết dũng khí tỏ tình, Linh phì cười rồi nói: “Cậu không biết tớ cũng thích cậu sao?”. Nghe Linh nói vậy, tôi hạnh phúc đến phát điên, ôm em vào lòng, tôi tự hứa sẽ yêu thương em mãi.
Ra trường, chúng tôi nhanh chóng tìm được việc, đám cưới cũng được tổ chức sau đó không lâu. Vợ chống tôi ở riêng, cuộc hôn nhân hạnh phúc, đầm ấm, yên bình.
Khi vợ tôi sinh con được hơn 1 năm cũng là lúc tôi phấn đấu lên vị trí tổ trưởng. Tuy không có gì to tát nhưng cũng có vị trí trong cơ quan. Tôi có cơ hội gặp gỡ nhiều đối tác, thoải mái bộc lộ năng lực của mình.
Video đang HOT
Có thêm thu nhập, đi nhiều, gặp nhiều, tôi từ một người hiền lành bỗng thay tính đổi nết. Rồi ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, tôi ngoại tình.
Đó là cô sinh viên thực tập ở cơ quan tôi, trẻ trung, xinh xắn. Thú thực, tôi không phải yêu đương gì, mà chỉ là say nắng nhất thời, đàn ông ai chẳng ham của lạ. Tôi chưa bao giờ có ý định kéo dài mối quan hệ đó, với tôi, gia đình vẫn là quan trọng nhất.
Thế nhưng, tôi chưa kịp chấm dứt với cô bé đó, thì vợ tôi đọc được tin nhắn trong điện thoại. Em đau khổ, khóc lóc. Tôi xin lỗi, giải thích nhưng vợ không nghe, em thẫn thờ như người mất hồn. Sau hôm đó, vợ tôi không ăn, không ngủ, cứ nằm cả ngày, chẳng nói chẳng rằng, ốm sốt li bì. Tôi hối hận lắm, sợ vợ làm sao, tôi xin nghỉ phép ở nhà với vợ, nhưng em không nói năng gì với tôi.
Sau hôm đó, tôi cứ đi làm về là lại sang nhà em ngồi lỳ. Mẹ em ghét tôi, mắng rồi đuổi tôi về vì làm con gái bà khổ. Chỉ có bố em hiểu tôi, ông nói, đàn ông sa ngã nhưng biết đường quay về thì có thể tha thứ được. Chắc giờ con gái ông quá đau khổ nên mới thế, từ từ ông sẽ khuyên bảo giúp tôi. Tôi nói, tất cả nhờ bố vậy.Được 1 tuần, vợ tôi thu dọn quần áo, bế con về ngoại, mặc cho tôi cầu khẩn. Em nói, em không tin tôi nữa, nhìn thấy tôi, em lại muốn chết đi cho xong. Tôi biết mình đã làm em tổn thương sâu sắc lắm, sợ em nghĩ quẩn, tôi buộc phải để em về bố mẹ đẻ.
Hơn 1 tháng sau, nhờ sự tác động của bố và tôi cũng chân thành chuộc lại lỗi lầm, Linh đồng ý bế con về nhà. Từ hôm đó, tôi ra sức chăm sóc em, muốn chuộc lại lỗi lầm và niềm tin nơi vợ. Nhưng Linh khác lắm, em không còn tỏ ra yêu thương gì tôi nữa, cả ngày em chẳng nói gì với tôi. Dù rất buồn, nhưng tôi biết là do Linh chưa quên được chuyện cũ nên mới vậy. Tôi tin, chỉ cần tôi kiên trì, sẽ có ngày em bỏ qua cho tôi.
Một ngày, tôi đi làm về muộn, lúc đó đã gần 9h tối. Giữa đường xe hỏng, tôi đành vứt xe trong quán sửa rồi cuốc bộ về nhà. Về đến đầu ngõ, thấy có chiếc ô tô dựng ngay ngoài. Tôi tò mò không biết của ai, bước vào gần cổng. Tôi choáng váng khi thấy Linh đang đứng cùng 1 người đàn ông khác. Dưới ánh đèn vàng vọt, tôi thấy Linh khóc, người đàn ông ấy ôm choàng lấy Linh, sau một thoáng vùng vằng chống cự, Linh ngã vào vai người ấy…
Tôi đau đớn gần như đứng không vững nữa. Tấn bi kịch vừa chứng kiến khiến tôi suy sụp hoàn toàn. Người đàn ông đó xoay người về phía tôi, là Đức – cậu bạn cùng lớp ngày xưa, Đức đã từng theo đuổi Linh suốt những năm đại học.
Nước mắt rơi mặn chát chảy xuống môi tôi. Cảm giác thất bại của một thằng đàn ông khiến tôi như muốn ngã quỵ. Tôi quay lưng thất thểu bỏ đi, là chính tôi đã đẩy cuộc hôn nhân này vào ngõ cụt.
Có lẽ Linh đã quá đau khổ vì tôi nên đã yếu lòng trước Đức. Là tôi đã giết chết tình yêu của vợ. Tôi phải làm gì bây giờ đây, tôi thực sự rất yêu em, tôi không muốn mất vợ, không muốn mất con, không muốn gia đình tôi tan nát, tôi phải làm sao bây giờ, xin hãy giúp tôi?
Theo Khỏe & Đẹp
Chồng bất lực 'bỏ đói' dài hạn, bản năng đàn bà khiến tôi sa ngã
Cả đêm hôm ấy, anh chỉ khẽ ôm tôi vào lòng và nói câu xin lỗi. Trong giây phút ấy, tôi biết mình đã lấy phải một người chồng "bất lực"
Tôi là một giáo viên dạy Văn tại một trường điểm của Tỉnh. Thời sinh viên tôi cũng đã từng trải qua vài mối tình nhưng rồi chẳng đi đến đâu. Ra trường rồi may mắn được về quê công tác, tôi đã gặp và yêu anh, chồng tôi bây giờ. Anh là một người có thể gọi là hoàn hảo trong mắt người khác phái, cao to, đẹp trai, hiền lành.
Hơn nữa công việc ổn định, gia đình anh lại thuộc dạng cơ bản ở quê. Thực ra khi mới quen anh, ai cũng nói anh quá "được" trong khi tôi lại có chút tự ti về mình. Vì trải qua mấy cuộc tình, tôi đã không còn nguyên vẹn. Với tôi, được người như anh để mắt đến quả thực là một điều quá may mắn. Sau 5 tháng tìm hiểu, chúng tôi quyết định làm đám cưới.
(Ảnh minh họa)
Với đời người con gái, đêm tân hôn là cái thời khắc đáng nhớ và thiêng liêng nhất. Thì với tôi nó giống như một cơn ác mộng. Tôi hụt hẫng, chới với và cảm thấy như mình bị rơi xuống vực thẳm. Tôi khao khát ham muốn bao nhiêu thì anh lại thờ ơ bấy nhiêu. Cả đêm hôm ấy, anh chỉ khẽ ôm tôi vào lòng và nói câu xin lỗi. Trong giây phút ấy, tôi biết mình đã lấy phải một người chồng "bất lực"
Trong mối quan hệ vợ chồng, nhu cầu của người phụ nữ luôn ở mức cao hơn, nhất là bị kiềm chế lâu ngày nên ham muốn trong tôi càng lớn dần, không có cách nào giải tỏa. Mới cưới được hơn một tháng mà trông tôi tàn tạ thấy rõ, mặt mũi hốc hác, gầy sọp đi. Các chị em đồng nghiệp thấy thế liền chọc tôi "vợ chồng son cứ thong thả mà hưởng thụ. Cô bảo chú ấy làm gì cũng vừa phải thôi, coi chừng chết vì lao lực". Biết là mọi người chỉ đùa cho vui, nhưng tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Nào có ai biết, từ ngày lấy chồng đến nay tôi chưa có một giây phút nào được hưởng thụ niềm hạnh phúc ấy.
Thế rồi, bất cứ nghe ai đó tâm sự về những điều thú vị trong cuộc sống vợ chồng của họ, "bản năng đàn bà" trong tôi lại khao khát mãnh liệt. Nếu có thể "hư" một lần mà được "thỏa mãn" có lẽ tôi cũng chấp nhận. Nhưng rồi, những lúc bình tĩnh lại, tôi thấy căm ghét những ý nghĩ xấu xa của mình. Chồng tôi, dù thế nào cũng là một người tốt. Anh yêu thương và dành cho tôi tất cả những điều tốt đẹp nhất. Tôi không thể vì dục vọng mà phản bội anh và gia đình của mình.
Cuộc sống của tôi cứ từng ngày trôi qua một cách thê thảm trong sự cố gắng, đấu tranh với tòa án lương tâm. Đúng thời điểm này, tôi bắt gặp những ánh nhìn kỳ lạ của anh đồng nghiệp. Anh cũng là một giáo viên trong tổ chuyên môn với tôi. Khác với trước đây, anh thường dành cho tôi những cái nhìn trìu mến, những cái va chạm nhẹ vào cơ thể không biết là vô tình hay cố ý. Nó làm tôi thấy run rẩy và có những linh cảm chẳng lành.
Thế rồi giống như giọt nước làm tràn ly khi cơ hội đến. Hôm ấy, trường tôi tổ chức buổi lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường. Sau lễ chào mừng, buổi tối trường mở tiệc chiêu đãi cho toàn thể cán bộ giáo viên. Vì tửu lượng không được tốt cho lắm nên mới nhấp 1 ly tôi đã đau đầu và xin phép ra về. Và chính anh cũng bỏ cuộc vui với lý do "phải đưa tôi về nhà an toàn". Vì hơi choáng nên vừa lên xe là tôi gục ngay vào vai anh. Thế nhưng, thay vì đưa tôi về nhà như đã nói, anh lại lái xe đưa tôi đến một nhà nghỉ cách trường không xa.
Trong hơi men chếch choáng, tôi nghe anh thủ thỉ bên tai "Em à, anh sẽ giúp em! Chúng ta đều là những không được hưởng hạnh phúc trọn vẹn". Lúc đó tôi cố gắng vùng vẫy nhưng dường như sự chống cự yếu ớt đó không thắng nổi cái bản năng đàn bà đang rạo rực trong lòng. Chúng tôi ngã vào lòng nhau, giải tỏa bao nỗi thèm khát mà bấy lâu nay tôi luôn phải kìm nén. Tôi chỉ xin được sai một lần, rồi ngày mai tôi sẽ trở về đúng vị trí của mình. "Tình một đêm" như người ta vẫn nói không hẳn là xấu xa hoàn toàn.
Sau những gì xảy ra đêm đó tôi quyết định xóa đi những ký ức ấy. Nhưng tôi càng cố gắng thì anh càng tìm mọi cách để đến gần tôi. Anh tâm sự , "thời gian qua anh cũng như tôi, không hề cảm thấy hạnh phúc bên người vợ hiện tại. Chính tôi đã cho anh cái cảm giác xưa nay chưa từng có. Và anh muốn duy trì mối quan hiện ấy. Anh muốn chúng tôi sẽ đóng vai là nhân tình bí mật của nhau và dĩ nhiên sẽ chẳng có người thứ 3 nào biết về mối quan hệ này".
(Ảnh minh họa)
Nếu được phép nói một lời biện minh cho mình, tôi thừa nhận việc ngã vào lòng người đàn ông ấy với tôi có lẽ là vì khát khao được yêu, là cái bản năng của người phụ nữ không vượt qua được chính mình. Cứ thế, một lần, hai lần rồi vô vàn những lần sau nữa, chúng tôi tìm đến với nhau bất kể khi nào có cơ hội.
Chúng tôi giống như những con thú bị bỏ đói lâu ngày, xoắn vào nhau, giúp nhau thỏa mãn những nhu cầu mà những người chồng, người vợ kia không làm được. Và rồi, sau những giây phút thăng hoa ấy, tôi lại tự té nước lạnh vào người, tự tát vào mặt mình những cái đau điếng để thức tỉnh. Nhưng tất cả chỉ là ngụy biện, sai lầm giống như một vết nhơ ăn mòn lương tâm, dù cho tôi có làm gì đi nữa cũng không bao giờ tẩy sạch.
Giờ đây, tôi không đủ can đảm để đối diện với chồng mình. Anh quá tốt, bố mẹ chồng cũng yêu thương tôi vô điều kiện. Nhưng cái mà tôi đền đáp cho họ lại là sự phản bội. Tôi không đủ tư cách để làm vợ anh chứ đừng nói đến việc đứng trên bục giảng mỗi ngày. Tôi muốn giải thoát lương tâm mình, nhưng liệu nói ra sự thật anh có chấp nhận tha thứ cho người vợ như tôi không! Hay tôi sẽ mất anh mãi mãi. Và nếu trong trường hợp của tôi, anh có bao giờ vì dục vọng mà dẫm đạp lên hạnh phúc gia đình hay không! Tôi biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, liệu có con đường nào để tôi có thể quay lại được không? Thật sự, tôi không muốn mất đi gia đình, càng không muốn mất người tình của mình!
Theo Blogtamsu
Hành động của chồng khi thấy cô giúp việc kéo váy xuống khiến tôi sững sờ Cứ như thế suốt nửa năm tôi sống trong nỗi lo nơm nớp. Tôi sợ chồng tôi sa ngã, tôi sợ gia đình mình tan vỡ. Nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi đành phải vừa sống vừa quan sát vừa dè chừng cô giúp việc có đôi mắt đen láy và vòng eo thon thả. Sau khi sinh con thứ 2,...