Chỉ vì tiếng rên rỉ quá lớn đêm tân hôn…
Đang tận hưởng cảm giác đê mê thì tôi nghe tiếng bốp một phát ngay cạnh. Tôi hoảng quá im bặt. Chả là trời tối, lại không bật đèn nên tôi không biết đó là cái gì.
Tôi là tiểu thư chính hiệu, bố mẹ tôi “nặn” mãi mới ra được một cô con gái nên nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bố mẹ tôi đe tôi từ khi tôi còn học cấp hai: “Cấm con gái lấy chồng xa nhé”. Thế mà đùng một phát, giờ tôi lại đang làm dâu một gia đình ở tít miền Trung, hơn nữa, nhà chồng tôi lại còn làm nông các thứ nữa.
Ngày cưới, bố mẹ tôi khóc hết nước mắt, tôi thì cười tươi rói, chui lên xe đón dâu rồi bảo với theo: “Con đi mấy hôm rồi về chứ có đi lâu đâu mà bố mẹ khóc dữ thế”.Chả là trước khi cưới, bố mẹ tôi ra tối hậu thư, bắt chồng tôi ở rể, chứ không thì không có cưới xin gì hết. Chồng tôi và tôi lúc đó yêu nhau đã được 5 năm, đã vượt qua bao nhiêu sóng gió, thế nên dễ gì bỏ nhau được. Sau một thời gian tranh đấu, chồng tôi cũng phải khuất phục bố mẹ tôi, đồng ý ở rể. Nhưng anh xin cho tôi về nhà chồng 1 tuần sau khi cưới, sau đó mới cùng tôi về sống ở nhà bố mẹ tôi.
Chồng tôi phải ở rể thì mới cưới được tôi (Ảnh minh họa)
Vốn sống ở thành phố gần 30 năm rồi nên khi về quê chồng, cái gì cũng khiến tôi tò mò, háo hức. Vợ chồng tôi làm lễ gia tiên xong thì được đưa vào phòng tân hôn. Đó không phải là một căn phòng riêng biệt mà chỉ là một căn buồng được che lại bằng một tấm vải. Trong căn buồng đó có một cái cửa sổ bằng gỗ nhỏ. Giường tân hôn của chúng tôi được trang trí bằng những chùm hoa nhỏ li ti rất dễ thương. Tôi hỏi chồng hoa gì thì anh bảo là hoa khế.
Chúng tôi yêu nhau đã 5 năm nên đây cũng không phải là lần đầu tiên ngủ chung với nhau, nhưng sau một thời gian dài mất thời gian để chuẩn bị cho lễ cưới, tôi và chồng không được gần gũi nên cũng má.u lắm. Đêm hôm đó, bố mẹ chồng đi ngủ sớm vì mệt, tôi và chồng hí hửng dắt tay nhau vào căn phòng tân hôn đáng yêu.
Chồng tôi vừa mới hôn vào cổ tôi thì tôi đã không thể nào chịu được, rên hừ hừ rồi uốn éo các kiểu. Đến khi anh nhập cuộc, tôi quên mất đây là nhà chồng, không có cửa, cách âm không tốt mà cứ thoải mái rên rỉ như khi ở trong khách sạn. Chồng tôi cũng đang sung sức, thấy tôi rên to thì càng làm tới. Cả hai chúng tôi quên mất rằng, mình đều đang ở quê.
Video đang HOT
Đang tận hưởng cảm giác đê mê thì tôi nghe tiếng bốp một phát ngay cạnh. Tôi hoảng quá im bặt. Chả là trời tối, lại không bật đèn nên tôi không biết đó là cái gì. Chưa kịp phản ứng gì thì nghe tiếng mẹ chồng tôi la lên sung sướng:
- Cuối cùng cũng bắt được con chuột cống già này. Mấy hôm nay chắc nó cũng đã ăn hết mấy cân thóc rồi. Mày ngu lắm, ăn thì lẳng lặng mà ăn, còn rên rỉ làm gì để tao bắt được?
Trời ơi, cả đời này cái tôi sợ nhất là con chuột, vậy mà lúc đó, mẹ chồng tôi lại cầm con chuột giơ lên rồi giở màn ra bảo:
- Hai đứa dậy mà xem con chuột cống này.
Trong đêm tân hôn của chúng tôi, mẹ chồng tôi lại lọ mọ vào bắt chuột vì nghĩ tiếng rên rỉ của tôi là tiếng chuột kêu (Ảnh minh họa)
Lúc đó, tôi đẩy chồng đang dính chặt lấy mình rồi phi ngay xuống giường trong trạng thái không mặc gì. Nhưng vì vướng phải cái màn nên tôi ngã dúi dụi. Tay tôi đụng phải một vật gì mềm mềm, âm ấm. Lúc đó tôi sợ quá, gần như khóc thét. Bố chồng chạy dậy bật điện, giọng hốt hoảng: “Gì đấy?”.
Điện bật sáng, chồng tôi thì lấy ngay cái chăn quấn chặt lấy tôi rồi bế thốc lên giường còn tôi thì khóc ngất khi thấy tay mình đang đụng phải con chuột bê bết má.u. Mẹ chồng tôi thì há hốc mồm kinh ngạc.
Bà bảo: “Mẹ xin lỗi, mẹ nghĩ con chuột kêu to quá nên chỉ chạy vào để đậ.p thôi, để mẹ ra ngay”.
Tôi chế.t hoảng khi có một đêm tân hôn kinh hoàng (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn còn khóc lóc trong tay chồng, chuột kêu đâu mà chuột kêu, đó là tiếng rên của tôi đấy chứ. Nhưng thôi, cũng may là mẹ chồng nghĩ đó là tiếng chuột kêu. Mãi sau 1 tiếng đồng hồ, tôi mới nín được. Chồng tôi đưa tôi ra giếng rửa tay rồi vào nằm ôm tôi cả đêm. Tôi lúc đó vừa sợ vừa thẹn nên không ngủ được, cứ nằm ôm lấy chồng. Khoảng 2 tiếng sau, tôi lại khều khều vào lưng chồng, định ra hiệu “làm tí”. Lúc này, chồng tôi mới cười ha hả rồi bảo: “Thôi, nể tình cô chuột cống, hôm nay tôi sẽ chiều cô tới bến, nhưng nhớ đừng phát ra tiếng kêu như lúc nãy nữa nhé”.
Tôi vâng dạ rối rít. Nhưng cũng nhờ cái đêm tân hôn nhớ đời ấy mà sau này, tôi phải để ý để tứ hơn khi về nhà chồng.
Theo Một Thế Giới
Chồng của tôi đang làm gì lúc nửa đêm thế này...
Tôi ôm con đứng như chế.t trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn.
Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có lẽ là vì quá đa.u đớ.n đến mức mất cả cảm giác khi bị chồng phản bội chẳng? Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của các chị em bị chồng phản bội. Là một phụ nữ có gia đình tôi đồng cảm với nỗi đau của họ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khủng khiếp đó. Với tôi, anh luôn là người chồng có trách nhiệm và một người bố mẫu mực của các con. Anh luôn khiến mẹ con tôi thấy tin tưởng. Mỗi lần cuộc sống bộn bề tôi chỉ cần dựa vào bờ vai ấy, được con người ấy ôm ấp vào lòng thì mọi nỗi buồn đều bị xua tan hết.
Ngày trước khi lấy nhau tôi vẫn nói với chồng mình rằng: "Với em, khó khăn khổ cực đến đâu em cũng chịu được chỉ cần anh yêu thương em là đủ. Còn nếu một ngày anh có người khác, đồng nghĩa với việc em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh mãi mãi". Lúc đó chồng tôi trả lời: "Làm sao anh có thể để tuột mất em khỏi cuộc đời, trái tim anh dành hết cho em rồi".
Nhiều lúc nghĩ lại những lời nói đó tôi vẫn mỉm cười hạnh phúc. Người ta nói đúng: "Đừng bao giờ tin lời đàn ông nói, hoặc nếu tin thì chỉ tin ngay lúc đấy thôi vì khi vừa nói xong có thể anh ta đã thay đổi rồi". Mọi chuyện xảy ra vào chuyến đi định mệnh ngày hôm đó, mẹ con tôi bay vào Đà Nẵng du lịch. Tôi vẫn gọi điện cho chồng thường xuyên, anh luôn quan tâm mẹ con đi có vui không đã thăm thú được nhiều nơi chưa? Chuyến du lịch đó là món quà chồng tặng sinh nhật cho con trai, nhưng vì anh bận tiếp đoàn Trung Quốc nên không đi được và hai mẹ con tôi quyết định tự đi với nhau.
Tôi về sớm hơn dự định 2 hôm vì công ty gọi vào bảo rằng có mấy giấy tờ cần tôi ký. Chuyến bay đáp xuống Hà Nội khá muộn, tôi không muốn làm phiền chồng và cũng muốn gây bất ngờ cho anh nên hai mẹ con quyết định tự đi tắc xi về. Khi về đến cổng thì con trai tôi đã ngủ say trên vai của mẹ. Tôi lịch kịch vừa bế con vừa kéo va li vào nhà. Nhà cửa tối thui, chắc chồng tôi đã ngủ. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã điểm gần 1 giờ sáng. Nhẹ nhàng bồng con lên nhà và lúc đi đến cửa phòng ngủ thì tôi như chế.t sững khi có tiếng phụ nữ the thé vang lên: - Nhẹ thôi anh, anh định thế này cả đêm đấy à?
Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ ân ái cứ hòa lẫn khiến tôi cảm giác rụng rời chân tay. Nhưng khi đó tôi vẫn phải bình tĩnh vì con ôm con trên tay nếu không tôi làm rơi nó mất. Tôi đứng hình mấy giây vì không tin vào tai mình nữa. Tôi lén nhìn qua khe cửa thì thấy chồng như đang muốn "Ăn tươi nuốt sống cô kia". Tôi đẩy cửa vào rồi nói: "Lần sau anh dắt bồ về thì nhớ đóng cửa vào nhé! Đồ khốn nạn".
Hai người kia hốt hoảng nhìn tôi, chồng tôi lúc đó có vẻ hoảng hốt tột độ. Tôi ôm con bỏ đi, chồng mặc quần vào rồi chạy theo cầu xin tôi tha thứ: "Anh quay về với cô ta đi, về mà làm nốt việc anh đang làm dở. Anh hãy xem như mẹ con tôi đã chế.t rồi. Tôi căm thù anh".
Tôi bỏ đi khi cánh tay sắp rã rời vì ôm con, khi trái tim như có nghìn vết dao đâ.m và cắt cứa. Ngồi trên xe tôi khóc như mưa, cảm thấy cuộc đời này thật cay đắng. Không còn ngôn từ nào để diễn tả cho cảm giác lúc ấy, tuyệ.t vọn.g, đa.u đớ.n... Tất cả như 1 cơn ác mộng khủng khiếp.
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn đi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không còn khóc nữa vì chẳng hiểu sao nước mắt không rơi nổi. Nhìn thấy chồng đứng dưới cổng cơ quan chờ nhưng tôi vô cảm đến mức xem như đó là con người xa lạ. Tôi là vậy, lúc yêu thương thì hết lòng hết dạ, nhưng khi đã quyết định vứt bỏ thì xem như chưa từng tồn tại. Đôi lúc tôi muốn gào thét rằng: "Tại sao? Tại sao anh ta lại đối xử với mẹ con tôi như thế".
Những ngày sống ly thân vừa qua, mọi người khuyên nhủ nhiều. Chồng tôi còn quì ở cổng nhà xin lỗi, nhưng tôi vẫn mặc kệ tôi vẫn muốn l.y hô.n. Tôi không biết nữa, tôi không rõ mình làm vậy là sai hay đúng. Tôi chỉ biết rằng tôi không chấp nhận được sự phản bội. Xin hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm gì?
Theo mot the gioi
Bàng hoàng nghe tiếng rên rỉ qua cánh cửa phòng khám tư của chồng lúc nửa đêm Vừa mới bước qua hành lang, tôi đã nghe tiếng rên rỉ phát ra từ phòng khám. Qua cánh cửa được khép hờ, tôi thấy chồng mình đang lúi húi trên giường bệnh... Chồng tôi là bác sỹ nên công việc rất bận rộn. Sau nhiều năm làm việc ở bệnh viện, cuối cùng chồng tôi cũng xin được giấy phép mở phòng...