Chỉ vì một câu lỡ lời với mẹ chồng mà tôi bị chồng ‘đuổi khéo’ ra khỏi nhà
Khi biết mẹ chồng cho tôi uống những thứ đó, tôi đã nổi nóng và không kìm lòng được nên đã lỡ lời nói lại bà…
Nhiều lúc thấy người ta phơi đồ trẻ con cũng khiến tôi cảm thấy khao khát. (Ảnh minh họa)
Năm nay là năm thứ 7 tôi kết hôn. Trong 7 năm qua mặc dù vợ chồng chúng tôi vẫn luôn yêu thương nhau nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có được hạnh phúc trọn vẹn. Trong khi những người bạn cùng cưới thời ấy với chúng tôi đã có con vào cấp 1 thì tôi vẫn mong chờ mãi mà chưa có.
Trước kia tôi cũng nghĩ hay là 2 vợ chồng có vấn đề nên đã nói chồng đi kiểm tra sức khỏe sinh sản. Nhưng lạ điều chúng tôi đều bình thường cả. Nhà chồng thì có mỗi anh là con trai, còn tôi bây giờ cũng ngoài 30 rồi nên càng ngày càng thấy gấp rút.
Có lẽ chỉ người chậm con mới hiểu, nhiều lúc thấy người ta phơi đồ trẻ con cũng khiến tôi cảm thấy khao khát. Tôi đi khắp nơi, uống rất nhiều loại thuốc mà vẫn công cốc. Sống cùng mẹ chồng, cứ mỗi lần đến tháng mẹ chồng tôi lại thở ngắn than dài. Bà để ý chu kỳ kinh nguyệt của tôi còn rõ hơn tôi. Nếu tôi chậm vài ba hôm là bà đã vội vàng mừng hụt. Nói thật mẹ chồng tôi mong một thì tôi mong mười, nhưng người ta nói con cái là của trời cho. Bây giờ chúng tôi khỏe mạnh cả, chưa có thì đành phải đợi thôi.
Mẹ chồng tôi không biết nghe phong phanh ở đâu là có loại thuốc làm cho có con. Thế là bà đặt ngay để mua về cho tôi uống. Tôi không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần bà bắt tôi uống thuốc mà bà mang về nữa. Vị thì không dễ uống chút nào nhưng chồng động viên nên tôi cũng nhắm mắt uống.
Lần này mẹ chồng tôi mang về rất nhiều thuốc, bà nói uống xong sẽ có con. Mà lần nào bà cũng chắc nịch câu đó, chỉ khổ tôi hết lần này đến lần khác làm “chuột bạch”. Quanh năm suốt tháng nhà tôi đầy mùi của đủ thứ thuốc trong nhà. Chưa kể, vợ chồng tôi quan hệ thế nào mẹ chồng cũng chỉ đạo, thật sự tôi thấy cực kỳ áp lực và bức bách.
Hôm qua lúc tôi đi chợ về thì nghe được cuộc nói chuyện của cô hàng xóm và con dâu của cô. Giờ cao điểm, thang máy lại quá đông nên họ không biết tôi đứng sau và có lẽ vì đó mà mẹ con họ thản nhiên bàn chuyện nhà tôi.
Khi cô con dâu thắc mắc là tôi sao mãi không có con thì bà mẹ chồng nguýt dài: “Mẹ chồng nó ngày xưa cặp với nhiều ông cho lắm vào. Thằng H còn chẳng biết là con ông nào. Đúng là đời cha ăn mặn đời con khát nước”. Lúc ấy tôi rất bất ngờ, về nhà chồng 7 năm trời tôi chưa bao giờ biết về quá khứ của mẹ chồng. Tôi chỉ nghe nói bố chồng tôi bỏ mẹ con anh khi anh còn nhỏ mà thôi.
Video đang HOT
Dù sao lúc đó tôi cũng cả giận mất khôn, nhưng tôi đâu nói sai. (Ảnh minh họa)
Lúc tôi đang định về nhà kéo chồng vào hỏi sự tình thì mới bước chân đến cửa đã thấy anh với mẹ đang to tiếng trong nhà: “Tại sao mẹ lại cho vợ con uống thứ này? Khoa học chưa bao giờ nói mấy lá này trộn với nước tiểu dê là có thai cả”. Nghĩ đến thứ thuốc mấy ngày nay tôi uống mà tôi rợn người, tôi vội vàng chạy đến đổ nồi thuốc đi và nói sẽ không uống.
Nhưng mẹ chồng thấy thế thì quát lên nói tôi láo, thậm chí bà nói bố mẹ tôi không dạy được tôi. Bực mình quá tôi đã cãi trả bà: “Mẹ đừng thái quá, cái gì cũng có giới hạn thôi. Người ta đang đồn ầm lên rằng con không thể có con vì tội lỗi ngày trẻ mà mẹ gây ra đấy!”. Tôi nói xong thì mẹ chồng tôi lăn ra ngất còn chồng thì lườm tôi và đuổi tôi, anh nói tôi không nên ở căn nhà này nữa.
Mẹ chồng tôi may không sao nhưng mấy hôm nay cả hai người chẳng ai nói với tôi câu nào nữa. Các bạn ơi tôi có sai không? Chẳng lẽ tôi phải tiếp tục uống thứ thuốc đó? Dù sao lúc đó tôi cũng cả giận mất khôn, nhưng tôi đâu nói sai. Bây giờ tôi có nên xuống nước xin lỗi mẹ chồng không, các bạn cho tôi lời khuyên với.
Theo Afamily
Phát điên vì bị mẹ và em chồng 'đuổi khéo' ra khỏi nhà
Thấy chị dâu dễ tính, em chồng tôi cũng chẳng giữ ý gì. Ban đầu em còn ướm lời mượn tôi thứ này thứ kia, lâu dần thành quen, hễ thích gì là em tự ý lấy.
Dù biết rằng 'giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng' nhưng tôi không nghĩ sẽ gặp phải tình huống oái oăm thế này các anh chị ạ.
Tôi lấy chồng cách đây 3 năm, dưới chồng tôi có một cô em gái kém 5 tuổi, chuẩn bị kết hôn. Hai năm đầu tôi mới cưới, em chồng đi học xa nhà, cuối tuần mới về nên mọi chuyện không có gì đáng kể.
Chồng tôi là giáo viên cấp hai, công việc không vất vả và thu nhập cũng chỉ bình bình. Thế nhưng nhà ai cũng có lương, sống ở quê không phải mất tiền thuê nhà cửa, giá cả sinh hoạt rẻ hơn trên thành phố rất nhiều nên cuộc sống cũng thoải mái.
Nhớ lời mẹ dặn, đi làm dâu cái quan trọng nhất là phải thảo hiền, nên ngay từ những ngày bước chân về nhà chồng, tôi đã cố làm tròn bổn phận của mình. Bố mẹ chồng tôi rất hài lòng và luôn lấy tôi làm gương để chỉ bảo cho em chồng.
Tôi sống ở dưới xã nhưng làm việc cho một công ty trên thành phố Bắc Giang, cũng phải giao tiếp khá nhiều, vì thế việc trang điểm, váy vóc là không tránh khỏi. So với những người ở quê, phong cách ăn mặc của tôi có thể nói là khá nổi bật. Em chồng đặc biệt rất thích tôi ở điểm này.
Đi học thì thôi chứ cuối tuần về nhà kiểu gì em cũng bảo tôi dạy em cách trang điểm, phối đồ với nhau. Nghĩ nhiều nhà chị em dâu suốt ngày chành chỏe cãi vã, nay em tỏ ra thân thiết như thế còn mong gì hơn nên tôi cũng thoải mái với em. Đồ mỹ phẩm, quần áo, giày dép, thậm chí là vòng cổ hay hoa tai tôi đều cho em mượn dùng khi có việc. Nhưng chính sự thoải mái không vạch ra giới hạn này là sai lầm của tôi.
Ảnh minh họa
Thấy chị dâu dễ tính, em chồng tôi cũng chẳng giữ ý gì. Ban đầu em còn ướm lời mượn tôi thứ này thứ kia, lâu dần thành quen, hễ thích gì là em tự ý lấy. Vì chỉ là chút đồ nên tôi đôi lần nhắc nhở em, không muốn nói với chồng, cũng như bố mẹ, sợ mọi người nghĩ tôi ích kỷ.
Chỉ đến khi em lấy chiếc túi xách tôi để trong tủ đi chơi rồi vô tình làm mất 5 triệu đồng ở trong đó, chị em có nói lời qua tiếng lại thì bố mẹ tôi mới biết. Hôm ấy ông bà cũng mắng em rất nhiều. Rõ ràng chuyện này em là người sai, phải xin lỗi mới đúng, đằng này em quay ra giận dỗi tôi và ghét tôi ra mặt từ đó.
Phải nói thêm, bố mẹ chồng tôi sinh con muộn, nhà ở quê nhưng vì không làm ruộng nên từ nhỏ chồng và em chồng tôi rất được chiều chuộng. Lớn lên lại đi học xa nhà, mọi việc từ lớn đến nhỏ đều một tay mẹ chồng tôi lo liệu nên hai anh em không biết làm việc gì.
Một năm nay em chồng tốt nghiệp, về quê làm việc nên chúng tôi sống cùng nhau luôn luôn. Từ đây mọi chuyện mới trở nên phức tạp hơn. Trước đó, thỉnh thoảng tôi có hướng dẫn em chồng làm việc này việc kia nhưng sau chuyện chiếc túi em không thèm động tay động chân vào việc gì. Tôi có nói thì em bảo 'việc chị chị làm, việc em em làm đừng dây dưa với nhau làm gì cho mệt'.
Dù tôi không sai nhưng vẫn cố nhường nhịn em cho hòa thuận cửa nhà, vả lại nhà cũng có việc gì lớn đâu, song em vẫn cố tình gây sự với tôi đủ điều.
Quần áo cùng giặt máy mà em bảo tôi giặt của mình thì sạch của em thì bẩn; tôi nấu cơm lỡ có hôm nào hơi khô thì bảo tôi 'chơi xấu', biết em đau dạ dày nên cố tình nấu thế; đến mức tôi mua tặng em cái áo em cũng khó chịu bảo &'đồng bóng đâu mà mặc loại này' (tôi xin nhắc lại là trước đó em rất thích phong cách ăn mặc của tôi)... rồi còn nhiều chuyện khác nữa. Gần đây chuyện xảy ra khiến tôi cảm giác không thể nhịn được nữa.
Chuyện là, tuần vừa rồi nhà người yêu em chồng tôi có xin cưới. Anh chàng này làm cùng công ty em, quê ở đâu đó mãi trong Quảng Bình. Tối ấy, sau khi bên nhà trai về, em chồng tôi có ngồi nói chuyện với cả nhà bảo cưới xong muốn được xây một ngôi nhà ở mảnh vườn trước mặt nhà tôi chứ không thể cùng sống trong ngôi nhà 2 tầng này được.
Rồi em bảo vì vợ chồng tôi đã được ở nhà bố mẹ rồi thì phải đưa tiền cho em xây nhà mới. Ở đời đâu có chuyện dễ nghe thế, tôi nghe mà bực cả mình, không nói nên lời.
Còn bố mẹ chồng hình như cũng chưa được thông báo ý định đó nên chỉ bảo vợ chồng tôi đi nghỉ trước, để ông bà tính lại.
Ấm ức, tôi chỉ biết trút giận lên người chồng, tôi đấm anh liên hồi. Chồng tôi, vốn tính hiền lành, không bon chen nên chẳng phản đối gì. Anh bảo, tiền hai vợ chồng tiết kiệm cũng kha khá rồi, hay là cho em một ít gọi là của hồi môn để em xây tạm, cũng là để tôi đỡ phải va chạm gì.
Tôi còn phân vân chưa biết quyết định thế nào thì tối hôm sau mẹ chồng tôi gọi vào nói chuyện riêng. Bà bảo bà thực sự khó xử, giờ để chúng tôi bỏ tiền ra bà cũng ngại mà để hai vợ chồng em vừa cưới xong phải đi thuê nhà thì cũng thương. Rồi bà lại nói, chúng tôi lấy nhau đã lâu mà chưa có bầu, hay là thử về nhà ngoại ở một thời gian (bố mẹ tôi hiện sống một mình), thay đổi phong thủy xem thế nào, chứ ông bà mong cháu lắm rồi.
Mẹ nói đến đây thì tôi đã hiểu ý bà rốt cuộc ra sao. Nhưng viện lý do con cái của tôi ra để 'đuổi khéo' thế này tôi tổn thương quá.
Thực sự bố mẹ chồng tôi rất tốt, tôi không muốn ông bà khó xử, mà con trai con gái đều là con, tôi cũng không muốn chồng mang tiếng tranh giành nhà của em. Dẫu vậy tôi rất ấm ức khi phải lựa chọn một là đưa tiền cho em, hai là phải đi khỏi nhà nhường lại chỗ vốn là của mình.
Tôi nên làm thế nào cho thỏa đáng đây?
Theo Đất Việt
Nhìn thấy thứ ấy trên ga giường, anh đùng đùng nổi giận đuổi tôi ra khỏi nhà Ngày cưới, anh hí hửng trong đêm tân hôn. Tôi cũng yên tâm vì biết chắc rằng, mình sẽ mang lại cho anh một đêm tân hôn viên mãn. Nào ngờ... Tôi lấy chồng năm 27 tuổi, cái tuổi không còn trẻ để đi đến hôn nhân nhưng cũng không phải tuổi quá muộn. Ở tuổi này, con gái coi như đã tận...