Chỉ vì kiêu căng, em đã mất anh thật rồi!
Ngày đó, em vốn là một cô gái xinh xắn lại có học có hành. So với bạn bè cùng trang lứa, em là người học cao hiểu rộng, được nhiều người ca ngợi.
Ở quê, em là người được nhiều người ngưỡng mộ vì vốn xinh đẹp lại chăm chỉ học hành, bố mẹ cũng tự hào về em nhiều lắm. Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai khi em học đại học, vì lúc nào em cũng nghĩ, chuyện học hành là trên hết, sẽ không có chuyện yêu đương trong lúc đang học, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Bố mẹ cũng dặn dò em như vậy, thế nên, em quyết định không yêu đương gì.
Đến ngày em ra trường, em đã kiếm được một công việc tốt vì bằng cấp tốt lại có năng lực, có ngoại ngữ. Em nhanh chóng khiến bố mẹ cảm thấy yên tâm khi một mình lập nghiệp ở thành phố, đất khách quê người. Em kiếm được tiền, lo được cuộc sống no đủ, còn gửi được tiền về biếu bố mẹ hàng tháng. Điều này cũng khiến em cảm thấy yên tâm.
Lúc đó, em chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ nghĩ chuyện đi làm, kiếm tiền, lo cho bố mẹ. Vậy mà cuối cùng em lại gặp anh, tình yêu đầu tiên khiến em cảm thấy bối rối vô cùng. Người ta nói, mối tình đầu thật nhiều ấn tượng và khi đã yêu rồi sẽ vô cùng khó quên. Quả đúng là vậy, lần đầu tiên trái tim em thấy rung động thực sự trước một người đàn ông. Cảm giác ấy khiến tay chân em run rẩy, em cảm thấy khó chịu vô cùng khi đứng cạnh anh.
Những ngày tháng bên anh, em thấy mình thật sự hạnh phúc, chỉ là, em chưa bao giờ
biểu lộ cảm xúc của mình cho anh biết, không bao giờ nói với anh rằng
em yêu anh. (ảnh minh họa)
Cảm giác ấy thật đúng là tình yêu, cảm giác được người yêu ôm vào lòng, được vuốt tóc và xoa đầu, giống như một con bé con dựa dẫm vào mẹ vậy. Em thấy anh đúng là người đàn ông vững chắc, là người khiến em cảm thấy được yên tâm khi ở bên cạnh.
Những ngày tháng bên anh, em thấy mình thật sự hạnh phúc, chỉ là, em chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình cho anh biết, không bao giờ nói với anh rằng em yêu anh. Mặc cho anh quan tâm em, mặc cho anh lo lắng cho em và hẹn hò với em, em lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng, không cần người đàn ông ấy.
Em luôn nghĩ mình ở một ví trí nào đó nên tự cho mình là phải đặt ra một tiêu chí cao khi chọn người yêu. Em nghĩ rằng, anh chính là người đàn ông em yêu nhưng em vẫn kiên quyết không chịu thừa nhận chuyện đó. Anh nói yêu em, em bảo để em suy nghĩ. Em hành anh, muốn anh phải cung phụng mình, muốn anh phải chiều chuộng em. Có những lúc anh rủ em đi chơi, em muốn lắm nhưng vẫn giả vờ từ chối, phải giả vờ là mình không cần anh, thờ ơ với anh. Nhiều lúc, nằm nhớ anh lắm nhưng khi nhận tin nhắn của anh, em lại hỏi anh, có việc gì làm anh mất hứng…
Video đang HOT
Nhiều lần như vậy, lúc nào em cũng tỏ ra anh là người theo đuổi em chứ không phải em thích anh. Em tỏ vẻ trước mặt bạn bè anh, cho họ thấy anh phải chiều chuộng em, cung phụng em thế nào. Em không nhiệt tình với anh, cũng không chăm sóc anh hay mặt em lúc nào cũng kiêu căng khiến người khác nhìn vào nghĩ, em chẳng thiết tha gì anh…
Nhiều lần như vậy, lúc nào em cũng tỏ ra anh là người theo đuổi em
chứ không phải em thích anh. (Ảnh minh họa)
Khi anh nói yêu em, em đã làm như không nghe thấy gì, em bảo là nếu anh kiên trì được thì em sẽ yêu. Nhưng kiên trì là gì, là như thế nào nữa anh cũng không lý giải được? Anh đã quá tận tụy với em, đã dành quá nhiều thời gian cho em. Đứa con gái như em không biết trân trọng tình cảm của anh, không biết trân trọng người bên cạnh, thế nên khi anh nói anh yêu em, muốn được ở cạnh em, em chỉ cười và không nói gì…
Bỗng, anh ngừng nhắn tin cho em, dường như sau bao nhiêu cố gắng, anh không nhận được tình cảm từ phía em và anh cảm thấy bất công. Anh không nói chuyện với em nữa, cũng không gọi điện hỏi xem đã ăn cơm chưa, đang làm gì, có muốn anh đến chơi không?
Bao nhiêu ngày, tự nhiên anh mất tăm. Tin nhắn chỉ còn lại họa huần vài ngày 1 cái, chỉ để hỏi thăm nhau như bạn bè. Lúc này em mới thấy nhớ anh cồn cào. Em cảm thấy như mình vừa mất đi thứ gì đó quan trọng. Em vội vàng gọi cho anh, nhắn tin cho anh nhưng anh lại hỏi em &’có việc gì thế em’ và thậm chí là mãi mới đáp lại tin nhắn.
Em lại mời anh đi chơi, đi uống nước nhưng anh đều từ chối. Anh bảo em hãy cho anh thời gian để suy nghĩ thêm về việc này. Càng ngày em càng nhớ anh da diết, muốn có được người đàn ông quan tâm em. Em đã không còn có được cảm giác ấy, không được cơ hội ấy nữa rồi. Vì lúc này, anh dường như quá lạnh lùng với em. Chính em nhắn tin cho anh, nói lời nhớ nhung, chính em mời anh đi ăn, anh cũng không đồng ý…
Em nằm khóc trong đêm như một đứa trẻ con. Em khóc vì nhớ lại
những ngày tháng em có anh mà không biết trân trọng.
(ảnh minh họa)
Và hôm nay, chính em phải chủ động tới nhà anh, chờ anh ở trước cửa để định nói với anh những điều em vốn giấu kín trong lòng. Nhưng em đã chết lặng khi thấy anh đi ra cùng người con gái khác, cô ấy đang ngồi trên xe của anh, ôm eo anh…
Anh đã có người yêu phải không anh? Mấy tháng trời chúng mình lạnh lùng với nhau, em nhớ anh quay quắt và anh có người mới. Có lẽ, sức chịu đựng của anh có hạn và em đã thử thách nó quá đà. Hôm nay, em như có mũi dao đâm vào tim, tổn thương và đau đớn lắm. Em mất anh thật rồi, chỉ vì kiêu căng mà em đã mất anh.
Em nằm khóc trong đêm như một đứa trẻ con. Em khóc vì nhớ lại những ngày tháng em có anh mà không biết trân trọng. Em khóc vì em đã quá yêu anh nhưng lại tự cho mình cái quyền tự kiêu, không nói gì với anh, thậm chí còn làm mất mặt anh trước bạn bè. Đây là cái giá em phải trả vì đã không biết giữ người yêu, tự tin thái quá.
Anh à, bây giờ không còn cơ hội cho em nữa sao? Em vẫn yêu anh, yêu nhiều lắm, vậy tại sao anh lại để em khổ tâm thế này? Giá như anh hiểu được nỗi lòng của người con gái như em thì bây giờ, có phải chúng ta đã là của nhau? Em ân hận lắm rồi, anh ơi!
Theo Ngoisao
Vào nhầm phòng ngủ của em dâu
Trong cơn say, tôi đã làm điều sai trái và cũng chính vì điều sai trái ấy mà gia đình tôi tan cửa nát nhà.
Dù có giải thích thế nào, bố mẹ tôi, đặc biệt là em trai tôi, nhất định không tha thứ và hiểu cho tôi. Còn vợ tôi thì nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu. Cũng từ hôm đó, gia đình chúng tôi lường mặt nhau, ai cũng nghi ngờ, sống hoài nghi với nhau và tình cảm không còn như xưa nữa. Tôi thật sự quá ân hận rồi.
Tôi lấy vợ đã được 7 năm, gia đình tôi có một con lớn rồi. Em dâu tôi cũng đã được cưới về nhà này hơn 1 năm, thím chú ấy chưa có con cái gì nên coi con tôi như con của mình vậy. Nói về gia đình chú ấy, tôi không chê được điều gì. Lúc nào tôi cũng khen ngợi thím ấy trước mặt vợ tôi, chỉ là tôi hi vọng chị em dâu trong nhà sẽ sống hòa thuận, chứ không như người ta nói, hai dâu trong một nhà khó sống.
Bố mẹ tôi cũng rất thoải mái, họ luôn nghĩ, sống cùng nhà như vậy không sao, mỗi người một phòng, mỗi người một việc nên dù tôi có nói, vợ tôi không thích sống như vậy thì bố mẹ tôi vẫn khăng khăng bắt chúng tôi phải sống chung. Vả lại, bây giờ chúng tôi chưa có điều kiện, ra ngoài lại thuê nhà cửa tốn kém ra, bố mẹ có nhà tại sao không ở lại phải ra ngoài. Tôi và vợ cũng nhiều lần muốn ra ngoài nhưng vì cuộc sống như thế nên đành chấp nhận. Nói chung, có tốt thì cũng không nên sống quá đông. Bố mẹ tôi muốn thế nào thì tôi chấp nhận chứ bản thân vợ tôi thì thật sự rất khó chịu.
Nhưng cũng chính vì tôi hay khen ngợi thím và vì tình cảm tốt đẹp của hai bên gia đình mà, hôm rồi, khi xảy ra một chuyện tày đình, tôi đã không tài nào chối cãi được. (ảnh minh họa)
Nhưng ở chung với bố mẹ chồng, dần dần vợ tôi hiểu ra nhiều điều. Không có ông bà nội thì ai chăm cháu cho, không có chú thím thì cũng vất vả nhiều. Thế nên, gia đình sống hòa thuận. Được cái, cô em dâu của tôi khá tốt, không có chuyện chị dâu em dâu, không có chuyện anh chồng, em dâu, hay mẹ chồng con dâu này kia.
Tôi luôn khen ngợi thím ấy trước mặt mọi người vì thực sự thím ấy khéo léo nhưng khéo từ cái tâm chứ không phải sự giả tạo hay gì cả. Tôi cảm thấy gia đình tôi cũng nhờ vào thím ấy nhiều, mẹ tôi cũng nhờ thế mà đỡ vất vả hơn.
Tôi hay có tính nhậu nhẹt say sưa, nhiều khi cả nhà đi ngủ, thím ấy vẫn đợi tôi về rồi mới khóa cả. Vì cả nhà không ai đợi được tới khuya mà về thì phải có người mở cổng mới vào được. Nói chung, là con dâu nên thím ấy tự nhận việc này không muốn đi ngủ sớm vì ngại. Nhiều lần như thế thành thói quen, nếu trong nhà có ai chưa về thì y như rằng, thím ấy phải là người chu toàn mọi việc. Tôi đã coi thím ấy như em gái chứ hoàn toàn không phải là em dâu nữa.
Nhưng cũng chính vì tôi hay khen ngợi thím và vì tình cảm tốt đẹp của hai bên gia đình mà, hôm rồi, khi xảy ra một chuyện tày đình, tôi đã không tài nào chối cãi được. Tôi uống say, thật sự say và vô tình đã vào nhầm phòng thím ấy. Hôm ấy, thím bảo mệt nên đi ngủ sớm nên không ai đợi tôi, tôi phải mang chìa khóa đi và tự về, thế rồi, lúc về, vì quá say, tôi đã vào nhầm phòng của thím. Cả chú thím đều đang ngủ nhưng tôi lại nằm bên cạnh. Sáng hôm sau, khi vợ không thấy tôi đâu, vợ đã sang phòng chú hỏi và nhìn thấy cả nhà tôi vẫn ngủ như thế. Tôi nằm bên cạnh thím, chú nằm bên cạnh, thím nằm giữa.
Vợ tôi thì khó chịu lắm, bây giờ tôi phải làm sao đây, tôi muốn chuyển nhà cho yên thân. Liệu như thế tình cảm gia đình tôi có mất hết tình cảm không? (ảnh minh họa)
Trời ạ, cảnh tượng này đúng là như trong phim. Vợ tôi hét lên, cả nhà tôi thì trố mắt vì không hiểu tại sao lại có cảnh ấy. Chẳng ai biết gì, cả chú và cả thím, cả nhà tôi nữa, nhưng tôi không thể tránh khỏi sự nghi ngờ. Trước giờ tôi coi thím như em, rất thương thím, thế nên, chuyện này tôi khó lòng giải thích. Có lẽ trong lòng mọi người nghĩ, tôi có tình cảm với thím nên khi say rượu mới vào nhầm phòng.
Bây giờ, cả nhà tôi căng thẳng lắm. Mọi người đang nhìn tôi bằng con mắt khác. Chỉ khổ thân thím, thím không dám đối mặt với mọi người nữa dù thím chẳng gây ra tội gì. Từ đó, thím cũng không còn đợi tôi khi tôi đi về muộn, cũng không muốn nói nhiều, chỉ trầm ngâm mà sống trong nhà này.
Vợ tôi thì khó chịu lắm, bây giờ tôi phải làm sao đây, tôi muốn chuyển nhà cho yên thân. Liệu như thế tình cảm gia đình tôi có mất hết tình cảm không? Tôi quá hối hận về hành động của mình rồi nhưng trong cơn say, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại làm như vậy nữa. Hãy cho tôi lời khuyên, giờ tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Bảo em đừng xuất hiện để anh tán con giám đốc Em nhơ hôi đo anh không cho em tơi công ty tim anh, không cho em goi điên thoai đên công ty khi co viêc cân. Anh cung không dam hen ho hay đi chung vơi em. Anh bao vi con gai cua giam đôc đê y anh, nêu biêt anh đa co ngươi yêu thi se gây kho dê. Anh bao em...