Chỉ vì không mắc màn cho chồng ngủ mà tôi bị ‘ăn’ tát
Câu nói của tôi vừa dứt thì anh đùng đùng nhổm dậy giáng cho tôi 6 cái tát liền. Anh vừa tát vợ vừa bảo: “Tôi lấy cô về đã bắt cô làm công to việc lớn gì đâu. Chỉ nhờ cô mắc màn 1 phút là xong mà cô không mắc. Có loại vợ nào lại như thế không?”.
Trong khi mọi người đang chuẩn bị nô nức mua sắm cho Tết Nguyên Đán thì hôm nay tôi phải xin nghỉ làm và nằm nhà khóc từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối mà không cầm được nước mắt. Nỗi uất nghẹn trong tôi cứ trào dâng khiến nhiều lúc tôi muốn đứng lên thu dọn quần áo, trở về nhà mẹ đẻ ngay tức khắc. Song tôi lại khựng lại vì sát Tết rồi, về nhà lúc này, bố mẹ tôi sẽ lo lắng. Nhất là khi thấy bộ mặt sưng tím của tôi hiện nay vì dấu tích 6 cái Tát như trời giáng của chồng đêm qua.
Tôi năm nay 24 tuổi và chồng tôi 26 tuổi. Chúng tôi làm chung trong một công ty. Hiện cả hai vợ chồng tôi đều là nhân viên kinh doanh. 4 tháng trước, chúng tôi chính thức nên vợ nên chồng sau hơn 1 năm tìm hiểu. Do ngày nào cũng thấy mặt nhau ở công ty, ở nhà nên tôi nghĩ mình đã hiểu hết tính cách của chồng. Thế mà khi cưới nhau về, tôi mới nhận ra anh là một người chồng rất gia trưởng và nóng tính. Tính cách này của anh khác hẳn với khi yêu.
Ban ngày cả hai vợ chồng đi làm ở công ty thì không nói làm gì vì ai cũng bận việc riêng
của mình. Song đến chiều về, anh chẳng giúp đỡ làm việc nhà cho vợ (Ảnh minh họa)
Khi yêu nhau, anh luôn yêu chiều tôi. Mỗi khi hai đứa giận nhau, anh toàn chủ động làm lành trước. Chưa khi nào anh cáu gắt với tôi huống chi nói đến chuyện động chân động tay. Sáng nào anh cũng qua nhà đưa tôi đi làm, chiều lại đưa tôi về. Tối 2 đứa gặp nhau và đi chơi, đi ăn uống.
Thế mà cưới nhau về, anh như bỗng biến thành con người khác. Ban ngày cả hai vợ chồng đi làm ở công ty thì không nói làm gì vì ai cũng bận việc riêng của mình. Song đến chiều về, anh chẳng giúp đỡ làm việc nhà cho vợ. Anh để mặc tôi ở nhà lo cơm nước, dọn dẹp và vô tư đi chơi bóng đá với bạn. Đến hơn 19 giờ tối anh mới về nhà tắm giặt và ăn cơm.
Ăn cơm xong, anh cũng chẳng dọn dẹp giúp vợ. Anh lên phòng check mail, xem ti vi. Tôi cứ hì hụi dọn dẹp mâm bát và nhà cửa gọn gàng. Dọn xong là cũng đến giờ đi ngủ.
Đặc biệt, anh vào giường trước nhưng cũng chẳng bao giờ chịu mắc màn giúp vợ. Anh chừa luôn cả việc mắc màn cho tôi. Hôm nào tôi lười không mắc, anh lại nói tôi chẳng ra gì. Anh chê tôi là vợ chồng trẻ mà không biết chăm sóc chồng. Tôi bảo anh sao chẳng làm đỡ tôi việc này thì anh bảo việc cỏn con đó, anh chẳng muốn nhúng tay?
Video đang HOT
Ngày nào cũng như ngày nào chỉ vì cái việc cỏn con như vậy mà cãi nhau khiến tôi mệt mỏi và ức chế. Tôi kêu than với chồng thì anh nói tôi lắm lời. Tôi làm găng lên không làm thì anh nói tôi là phụ nữ là làm biếng việc nhà. Rồi anh nói xiên nói xẹo bảo tôi ở bẩn thế khi để nhà bẩn thế kia, bừa bộn thế kia. Anh còn kêu anh bị lừa vì trước khi yêu tôi đâu có lắm lời như thế. Còn tôi lại một mực đổ lỗi cho anh khiến tôi trở nên như vậy.
Cứ như thế, suốt mấy tháng sau cưới, cuộc sống của vợ chồng tôi chẳng có mấy ngày mật ngọt. Chúng tôi cứ bị những thứ vặt vãnh hàng ngày làm cho mâu thuẫn và nỗi thất vọng về nhau cứ tăng lên. Cho tới đêm qua, lần đầu tiên vợ chồng tôi đã “chiến tranh” lớn chỉ vì lý do tôi không mắc màn cho chồng ngủ.
Cụ thể chuyện này ở nhà tôi như thế này. Sau khi tôi đã lau dọn nhà bếp, nhà vệ sinh thì đồng hồ cũng đã điểm 22 giờ đêm. Cả ngày chốt hợp đồng trước Tết mệt mỏi, về nhà lại trăm việc không tên, trong khi chồng thì cứ thảnh thơi như vậy khiến tôi cũng đá thúng đụng nia. Khi chồng chả thèm đến thái độ này của tôi thì tôi bắt đầu trở nên lầm lì. Anh hỏi gì, sai gì tôi cũng không nói.
Đúng lúc tôi đang bắt đầu đi tắm thì anh gọi với bảo tôi vào mắc màn giúp anh. Dù giọng của chồng tôi lúc đó vẫn bình thường và không cao giọng chút nào nhưng tôi cứ cảm thấy khó chịu. Tôi nói với anh tôi đi tắm, anh tự đi mà mắc. Tôi còn bảo: “Nếu anh không tự mắc màn được thì tối nay cứ ngủ không màn 1 tối. Cũng chẳng sợ muỗi tha đâu mà lo”. Nói xong, tôi đi vào phòng tắm.
Lúc tôi tắm xong trở ra, chồng tôi nằm xem ti vi và hất hàm hỏi lại: “Tôi hỏi cô lần nữa, cô có mắc màn cho tôi ngủ không?”. Thấy anh tỏ thái độ và đổi hướng xưng hô “cô – tôi” như vậy, tôi cũng dứt khoát: “Không, muốn thì tự đi mà mắc. Tôi mệt rồi!”.
Suốt cả đêm qua và cả ngày nay tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi sốc vì bị ăn tát
của chồng (Ảnh minh họa)
Câu nói của tôi vừa dứt thì anh đùng đùng nhổm dậy giáng cho tôi một cái tát. Anh vừa tát vợ vừa bảo: “Tôi lấy cô về đã bắt cô làm công to việc lớn gì đâu. Chỉ nhờ cô mắc màn trong 1 phút là xong mà cô không mắc. Có loại vợ nào lại như thế không?”. Anh còn nói: “Tát cho chừa và xem lại bản thân đi”. Cho vợ ăn tát xong, anh lẳng lặng đi ngủ để mặc tôi khóc lóc mà chẳng dỗ dành hay xin lỗi vợ.
Suốt cả đêm qua và cả ngày nay tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi sốc vì bị ăn tát của chồng. Tôi cũng thất vọng về chồng nữa. 4 tháng chính thức về sống cùng nhau, tôi chẳng bao giờ nghĩ, vợ chồng lại xô xát, cãi vã thậm chí tôi phải ăn liền 6 cái tát cháy má của chồng chỉ vì một lý do cỏn con: không mắc màn cho chồng ngủ.
Tôi đang dự định, chừng nào chồng không xin lỗi tôi, tôi sẽ không tha thứ cho chồng. Nếu “găng” lên, tôi sẽ về nhà ngoại ăn Tết mà không cùng chồng về nhà chồng Tết này để “trả đũa” anh. Tôi làm vậy có đúng không?
Theo Ngoisao
Đừng lo mẹ ạ, chỉ là ly hôn thôi mà!
Mấy ngày nay mẹ khóc rất nhiều, mẹ thương con của mẹ phải bỏ chồng, rồi không biết tương lai sau này sẽ ra sao.
Ở quê mình, chuyện ly hôn là chuyện vô cùng ghê gớm, nói con bỏ chồng, chắc chắn người ta sẽ nhìn ngó, sẽ nói ra nói vào, nói rằng con gái mẹ bị làm sao thì chồng mới bỏ. Phận con gái khổ vậy đó mẹ, dù mình chẳng gây ra tội lỗi gì, dù hoàn toàn là do người chồng nhưng khi bỏ chồng về nhà mẹ đẻ, con gái luôn bị mang tiếng là không tốt, là hư hỏng thì mới bị người đàn ông của mình coi thường. Con cam chịu vì phận con là phận đàn bà.
Ngày con lấy chồng, con cứ tưởng mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, ai ngờ... Người chồng mà con yêu thương tin tưởng không giống như con nghĩ. Theo thời gian, tình cảm của con người thay đổi và mọi chuyện cũng đã thay đổi. Chồng con lao vào chơi bời, cờ bạc, rượu chè, tệ nạn mà không ai có thể chịu được. Suốt ngày anh ta say sưa, nhậu nhẹt với người khác, không quan tâm gì tới vợ... Nên, con không muốn sinh con với người đàn ông ấy dù đã cưới nhau được 3 năm...
Khổ nỗi, mỗi lần về quê vợ, anh ta tỏ ra là người lịch lãm, phong độ, là người ăn nói nhẹ nhàng, dễ nghe và cưng chiều vợ. Nhìn bộ dạng của người đàn ông ấy, con thấy sợ. Cái khuôn mặt cười giả tạo, từng câu nói ngọt như mía nhưng đầy hàm ý, sự quan tâm dối trá kia khiến con thấy ghê tởm. Sau hôm đó, con lại nhận được những trận đòn đến nhừ xương vì những cơn rượu vật của anh ta.
Khổ nỗi, mỗi lần về quê vợ, anh ta tỏ ra là người lịch lãm, phong độ, là người ăn nói nhẹ nhàng, dễ nghe và cưng chiều vợ. (ảnh minh họa)
Con ghê sợ bộ mặt giả tạo một cách tài tình của anh ta khi anh ta về thăm bố mẹ. Chính bố mẹ cũng bị anh ta lừa nếu như con gái không mang đầy vết bầm tím trên khuôn mặt. 3 năm nay, con không muốn có con, vì con sợ, có con rồi cuộc sống sẽ ràng buộc, sẽ khiến con còn khổ hơn nữa. Nếu thế này, khi không còn chịu được, con sẽ ra đi...
Mỗi lần về nhà, con kể lể về chuyện bị chồng bội bạc, bị chồng đối xử tệ, mẹ đều động viên con: "Thôi con ạ, đàn ông là vậy, họ mất cái này được cái kia, con cố gắng chứ bỏ chồng sợ người ta nói cho. Mình là phận gái, bỏ chồng chỉ có mình khổ thôi con". Từng câu nói của mẹ thấm vào đầu con, con sợ mẹ buồn, con sợ mẹ sẽ đau lòng khi con và chồng con rạn nứt. Vậy nên con cứ cố gắng, và cố gắng những 3 năm rồi mẹ ơi...
Bây giờ, con không thể nào chịu được những trận đòn nữa, con quyết định từ bỏ... Con sẽ ra đi, từ bỏ cuộc hôn nhân này, một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, không thể đem đến cho con kết quả gì mẹ ạ.
Hôm nay, con quyết định mang bộ mặt xấu xí vì những vết bầm của người chồng vũ phu gây ra để nói với mẹ rằng, con đã ly hôn chồng con. Bây giờ, con lại là con gái của mẹ. Người ta nhìn con, cười con, chê con, nói gì con cũng chịu hết. Họ đâu có ở trong hoàn cảnh của con mà họ hiểu hả mẹ? Chắc chắn, họ sẽ nói con không thể sinh con nên mới bị ruồng bỏ, chắc chắn là con không thể bầu bí nên mới khiến chồng đi ngoại tình nếu như anh ta có ngoại tình với ai đó... Được thôi, cứ cho là con sai...
Mẹ à, mẹ đừng lo, con đã lớn, đã trải qua một cuộc hôn nhân suốt mấy năm rồi, con tự quyết định được cuộc sống của mình. (ảnh minh họa)
Con không thể vì cái danh dự kia mà sống chịu cực khổ, cam tâm để bị đánh đập. Xã hội nào rồi, tại sao con người ta cứ phải có gắng níu giữ cái gọi là mái ấm gia đình khi nó chỉ là một cái &'tổ lạnh'? Con biết, mẹ khác con, mẹ không giống con nên chuyện bỏ chồng với mẹ là chuyện khó lòng chấp nhận. Ba cũng vậy, ba cũng làm ầm lên khi con quyết định bỏ chồng. Nhưng bố mẹ biết không, bố mẹ muốn con sống với người chồng ấy chính là muốn mất đi đứa con gái này. Dù không về bên mẹ thì con cũng sẽ ra đi, đi thật xa để tự tìm cuộc sống mới...
Mẹ à, mẹ đừng lo, con đã lớn, đã trải qua một cuộc hôn nhân suốt mấy năm rồi, con tự quyết định được cuộc sống của mình. Mẹ hãy hiểu cho sự lựa chọn của con. Con sẽ không bao giờ cố gắng vì điều gì mà tiếp tục cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Chỉ là ly hôn thôi mà mẹ, có gì mà mẹ lại căng thẳng, mệt mỏi vì chuyện đó. Mẹ hãy coi như câu chuyện của hai người yêu nhauu, không yêu được thì từ bỏ... Mẹ hãy nghĩ rằng, con của mẹ rồi sẽ có một cuộc sống mới. Cánh cửa này đóng lại là cánh cửa khác mở ra, mẹ sẽ có được một người con rể tốt hơn trong tương lai chẳng hạn, mẹ cũng sẽ có được đứa con gái xinh đẹp, vui vẻ của ngày nào. Con sẽ tìm cho mình một người đàn ông tốt nếu có thể để tiếp tục cuộc sống này. Còn nếu không, con sẽ làm mẹ đơn thân, sẽ cho mẹ một đứa cháu ngoại để mẹ bế bồng. Đừng bắt con phải sống trong cuộc hôn nhân đau khổ, mẹ nhé...
Con muốn nói với mẹ rằng, mẹ hãy yên tâm ở con gái của mẹ, dù có thể nào thì điều đó cũng là lựa chọn tốt nhất cho con lúc này, mẹ ạ!
Theo Khampha
Cố sống với chồng vì con và vì danh dự Sau bao nhiêu cãi vã, thậm chí bị đổ máu vì chồng nhưng tôi vẫn bỏ qua cho người đàn ông vô tâm, hời hợt, ham mê bài bạc. Ba năm hôn nhân không biết bao nhiêu nước mắt đã rơi, tôi lặng lẽ khóc khi chồng tôi say giấc ngủ. Tôi khóc cho sự bất lực và tuyệt vọng mà người chồng...