Chỉ vì không cho mượn ô tô, bố vợ đòi “từ mặt” tôi
Tuần trước, bố vợ bảo có ông bạn thân mời ăn cưới con gái và muốn tôi cho mượn xe.
Nghe bố vợ nói, tôi vô cùng ái ngại.
Tôi năm nay 38 tuổi, là quản lý sản xuất cho một công ty chuyên về vật liệu xây dựng. Gia đình tôi chưa thể gọi là giàu có, nhưng cũng gọi là có “của ăn của để”.
12 năm trước, tôi cưới vợ vì cô ấy lỡ dính bầu. Chúng tôi yêu nhau nhưng chưa tính chuyện cưới. Bởi lúc đó, tôi chỉ là kĩ sư quèn chưa có gì trong tay, vợ tôi thì còn ít tuổi.
Hơn nữa, tôi xuất thân ở quê, hoàn cảnh nghèo khó. Còn vợ tôi là người thành phố. Dù không phải quá giàu có, bố mẹ vợ cũng không muốn con mình lấy anh chồng nhà quê.
Hồi đó, vì không chấp nhận tôi, bố bạn gái đã bắt cô ấy phá thai. Tôi phải tìm đến nhà ông, quỳ xuống xin ông cho tôi được cưới cô ấy, được chăm lo cho mẹ con cô ấy.
Bạn gái thấy tôi quỳ cũng quỳ theo. Mẹ bạn gái nhìn con khóc lóc nên khuyên chồng chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Sau khi cưới, vì thương con gái ở trọ, bố mẹ vợ đã cắt một phần đất cạnh nhà ra bán, cho chúng tôi thêm tiền mua căn nhà nhỏ làm chỗ che mưa che nắng. Thời gian nuôi con nhỏ, mẹ vợ hỗ trợ tiền cho vợ chồng tôi thuê người trông con để vợ đi làm.
Dù bố vợ đi đâu cũng kể công, nói tôi mà không có nhà vợ hậu thuẫn thì không biết khi nào mới ngóc đầu lên được, ân tình của bố mẹ vợ, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.
Bố vợ tuyên bố nếu không cho ông mượn xe, ông sẽ từ mặt con rể (Ảnh minh họa: iStock).
12 năm qua. tôi đã cố gắng hết sức mình trong cả trong sự nghiệp lẫn gia đình để mang đến cho vợ tôi cuộc sống tốt nhất. Tôi luôn cố gắng làm chàng rể tốt, đối đãi với bố mẹ vợ như bố mẹ ruột, không nề hà bất cứ việc gì.
Đầu năm vừa rồi, vì công việc cần đi lại nhiều, tôi bàn với vợ mua một chiếc ô tô.
Lúc đầu, tôi định mua ô tô cũ vừa tiền. Nhưng vợ nói: “Không mua thì thôi, mua thì mua luôn xe mới, xe cũ không biết hay dở thế nào, đi không yên tâm”. Thấy vợ nói có lý, chúng tôi rút toàn bộ tiền tiết kiệm để mua xe.
Từ khi có xe, bố mẹ vợ có việc gì cần đi xa hay gần, tôi đều chủ động đưa ông bà đi. Thế nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, bố vợ luôn muốn tự lái xe, không muốn tôi chở.
Video đang HOT
Ông nói, ông có bằng lái, chưa già đến mức không thể tự mình lái xe, không muốn đi đâu cũng phiền con rể.
Tính ông muốn gì là làm bằng được nên mỗi khi ông cần đi đâu quanh quanh trong thành phố, tôi vẫn giao xe cho ông. Tôi dù không yên tâm, cũng không muốn bố vợ phật lòng.
Tôi không yên tâm giao xe cho bố vợ vì trước đây, bố vợ từng có một chiếc xe bán tải nhỏ chở hàng. Một lần, không biết do đi ẩu hay buồn ngủ, ông gây tai nạn suýt làm người ta mất mạng.
Sau vụ đó, mẹ vợ nhất quyết bán xe nên lâu rồi, ông không tự mình lái xe nữa. Cũng phải 10 năm, ông không cầm tới vô lăng cho đến khi tôi mua xe.
Tuần trước, bố vợ gọi điện cho tôi, nói có ông bạn thân ở Quảng Ninh trước làm cùng cơ quan mời ăn cưới con gái. Ông đã rủ vài người bạn nữa cùng đi.
Ông muốn tới hôm đó, tôi cho ông mượn xe để ông chở bạn đi ăn cưới. Nghe bố vợ nói, tôi vô cùng ái ngại và lo lắng.
Tôi bảo: “Xe của con cũng như xe của bố mẹ, con không tiếc cái gì cả. Nhưng bố lâu rồi không lái xe đường dài, hơn nữa cũng nhiều tuổi rồi, phản xạ không còn được tốt.
Hôm đó, nhà máy nhiều việc nên con không nghỉ chở bố đi được. Để con thuê xe chở bố và các bác, các chú đi cho an toàn”.
Tôi vừa nói xong, bố vợ nói to trong điện thoại: “Anh tiếc cái xe nên không muốn cho tôi mượn thì nói cho nhanh, còn bày đặt lo lắng, an toàn này nọ.
Tôi đã hứa với các ông ấy là sẽ tự đón họ đi ăn cưới rồi. Anh xem làm thế nào thì làm.
Tôi nói cho anh biết, nếu không có cái nhà này, anh không bao giờ có ngày hôm nay đâu. Đừng tưởng mới mua được cái xe mà ra vẻ”.
Dẫu biết tính bố vợ không dễ chịu, nhưng những lời ông nói thực sự rất khó nghe. Bao năm làm con rể ông, ân tình của ông tôi ghi nhớ, những xỉa xói, móc mỉa tôi cố quên đi.
Là phận làm con, tôi chỉ muốn sống tròn đạo hiếu, khen chê không quá để tâm.
Nhưng riêng về chuyện này, đúng là tôi lo lắng cho cả người, cả xe thì có gì sai? Nếu lỡ không may xảy ra chuyện gì, không chỉ là cái xe gần 1 tỷ đồng, còn bao mạng người trên đó nữa.
Vậy nên, lần này bố vợ có nói thế nào, thậm chí chửi mắng đi chăng nữa, tôi cũng nhất định không nghe.
Chẳng biết, sau đó bố vợ gọi cho vợ tôi nói cái gì. Tối hôm đó, tôi vừa ló mặt về nhà, vợ liền tỏ thái độ:
- Nghe bố bảo anh không cho bố mượn xe đi đám cưới. Tính bố sĩ diện, anh biết rồi. Chắc khoe khoang với mấy ông bạn nhà có ô tô, sẽ tự lái đi ăn cưới. Anh làm thế là làm ông mất mặt, ông giận đấy. Hay anh cứ chiều ông đi.
- Chiều gì mà chiều, cái xe tiền tỷ mà em nói như cái xe máy ấy.
- Nói cho cùng là anh tiếc cái xe, không muốn cho bố mượn. Bố nghĩ không sai đâu.
Nói qua nói lại, ý vợ giống ý bố vợ, thế là vợ chồng tôi cãi nhau. Mấy hôm vừa rồi, cứ về nhà là tôi thấy ngột ngạt, căng thẳng.
Bố vợ chửi tôi không ra gì, còn chửi cả vợ tôi. Cô ấy lại đem cái “cục tức” ấy về chuyền sang tôi, bảo do tôi mà ra cả.
Cực chẳng đã, tôi bảo tôi nghỉ việc chở bố vợ đi, nhưng ông không chịu, cứ muốn tự mình lái xe đi cho oách.
“Hoặc là cho tôi mượn xe, hoặc là từ nay không bố con gì nữa cả”, bố vợ tôi tuyên bố chắc nịch như thế.
Theo mọi người, tôi nên chọn vế nào trong điều kiện bố vợ đưa ra?
Tôi không cho ai mượn xe ô tô, dù thân thiết đến đâu
'Ám ảnh' với kiểu mượn xe khôn lỏi của cậu em đồng nghiệp, cũng là để bảo vệ mình và tài sản nên sau đó, tôi đã không bao giờ cho ai mượn ô tô nữa dù là bạn thân thiết đến đâu.
Thà mất lòng trước được lòng sau.
LTS: "Mượn xe ô tô" là việc khá phổ biến nhưng cũng rất tế nhị với vô vàn câu chuyện "hỷ, nộ, ái, ố" khác nhau. Trên thực tế, không ít người vì quá thoải mái hoặc cả nể đã sẵn sàng cho người quen mượn xe, nhưng sau đó đã phải "ôm cục tức", thậm chí vướng vào vòng lao lý.
Câu chuyện "có nên cho mượn xe ô tô" là chủ đề vô tận với độc giả VietNamNet. Và hơn ai hết, chính người trong cuộc sẽ hiểu rõ nhất giá trị chiếc ô tô của mình cũng như sự cần thiết của việc cho một ai đó mượn xe mình hay không.
Dưới đây là câu chuyện của độc giả Vũ Việt Hùng (36 tuổi, trú tại quận Đống Đa, Hà Nội) chia sẻ về vấn đề này:
Đọc bài "Cho mượn xe ô tô tiềm ẩn nhiều rủi ro hơn chúng ta tưởng" vừa đăng trên VietNamNet, tôi thấy thực sự bất ngờ về những hệ lụy và rắc rối có thể đến đối với chủ xe mà lâu nay mình chưa biết rõ. Thế nên, tôi càng thấy nguyên tắc của mình đặt ra bấy lâu nay là đúng, đó là nhất định không cho ai mượn xe.
Thực ra, nói là nguyên tắc nhưng tôi mới chỉ áp dụng cách đây hơn 1 năm, từ khi "dính" vào việc chẳng muốn nhắc lại liên quan đến một cậu đồng nghiệp tôi từng chơi khá thân ở cơ quan.
Chả là cậu này kém tôi vài tuổi và thời điểm đó mới lấy vợ. Hai vợ chồng cùng quê ở xa, cách Hà Nội gần 200km. Biết tôi có xe ô tô nhưng ít sử dụng, cậu này lân la rồi hỏi mượn để đưa vợ về quê thăm hai bên gia đình dịp cuối tuần.
Với tôi, chiếc "xế hộp" vừa là phương tiện nhưng cũng là tài sản lớn trong gia đình có được sau nhiều năm tích cóp. Hàng ngày nâng niu, chăm sóc, lau chùi, thế nên cho người khác sử dụng tôi cũng xót ruột lắm.
Tuy nhiên, đây là cậu em cùng cơ quan, không cho mượn lại mang tiếng ki bo, và thực ra cũng chẳng mấy khi người ta mượn, chắc phải cần lắm mới nhờ đến mình. Thế nên tôi gật đầu ngay.
Lần đầu mượn xe kết thúc khá suôn sẻ, cậu em lúc trả xe tôi tỏ ra mừng vui ra mặt, liên tục cảm ơn và còn biếu vợ chồng tôi chút quà quê. Thấy vậy, tôi cũng vui vì giúp đỡ được cho đồng nghiệp.
Thế nhưng, mọi việc sau đó lại có phần hơi "quá lố" khi liên tiếp những tuần kế tiếp, câu này liên tục hỏi mượn xe tôi để về quê hoặc đưa vợ đi chơi. Và sau tất cả 4 lần mượn xe, tôi cảm thấy như mình đang bị lợi dụng vì thói khôn lỏi đến mức khó chịu của cậu em đồng nghiệp. Lần mượn xe thứ 5 đã không diễn ra vì tôi quyết định từ chối.
Lý do một phần vì bà xã sau nhiều lần thấy tôi cho mượn xe quá dễ dàng đã không vui và có ý kiến, nhưng phần khác là tôi cảm thấy cậu em kia đang "được đằng chân, lân đằng đầu". Nhiều hôm cuối tuần muốn đưa các con đi chơi đổi gió nhưng xe đã cho mượn nên đành chịu.
Thực tế, xâu chuối những lần mượn xe, cậu này thường tính toán để không đổ dư xăng, tức là mức xăng lúc nhận xe thế nào thì lúc trả xe sẽ cũng chỉ ở khoảng như vậy hoặc ít hơn. Xe đi đường dài cũng thường xuyên trong tình trạng bụi bẩn mà không được rửa sạch.
Và một điểm nữa tôi rất không hài lòng đó là chưa lần nào cậu này nạp tiền vào tài khoản ETC, mặc dù mỗi lần mượn xe như vậy, tôi bị trừ đến cả trăm nghìn đồng. Tất cả những điều trên dồn lại khiến tôi cảm thấy ức chế, dẫn tới quyết định thẳng thừng từ chối.
Những tưởng không cho mượn là xong, thế nhưng "sóng gió" lại ập đến khi tôi đi đăng kiểm xe. Là người lái xe rất cẩn thận nên tôi khẳng định mình chưa bao giờ vượt đèn đỏ hay chạy quá tốc độ. Thế nhưng khi đưa xe đến trạm đăng kiểm, tôi tá hỏa khi bị nhân viên ở đây thông báo có một lỗi phạt nguội cần giải quyết ngay.
Tra cứu ra, xe của tôi đã bị lỗi "vượt đèn đỏ" tại TP. Thanh Hóa, sự việc xảy ra vào đúng ngày tôi cho cậu đồng nghiệp mượn xe. Sau khi thông báo toàn bộ sự việc, cậu này chỉ ậm ừ và nói "để em xem thế nào đã", rồi sau đấy cố tình tránh mặt khi ở cơ quan, gọi điện thì lờ đi, thậm chí không nghe máy. Cậu này đã không có ý định giải quyết hậu quả do mình gây ra.
Việc quá gấp vì hạn đăng kiểm đã hết, tôi đành "cắn răng" nộp phạt 5 triệu đồng vì lỗi của người khác, ngoài ra còn bị tước GPLX 2 tháng. Đúng là làm phước phải tội!
Phải sau đó khoảng 3 tháng, cậu đồng nghiệp kia mới khiên cưỡng thanh toán số tiền tôi đã nộp giúp sau hàng chục lần đòi "mỏi mồm". Và tất nhiên, tôi cũng cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với con người này.
"Ám ảnh" với kiểu mượn xe như trên, cũng là để bảo vệ mình và tài sản của mình nên sau đó, tôi đã không bao giờ cho ai mượn ô tô nữa dù là thân thiết đến đâu. Đối với tôi, việc từ chối mượn xe như vậy thà mất lòng trước được lòng sau.
Chồng lái ô tô bỏ rơi vợ mà không hay biết Vợ đứng hình mất 5 giây vì chưa lên ôtô chồng đã vội lái xe đi khiến nhiều người xem không khỏi phì cười.Một lát sau phải mượn xe máy về tìm vợ