Chỉ vì chút sĩ diện trên bàn nhậu, người chồng đã phải ân hận suốt cuộc đời
No say cùng chiến hữu Minh không hề biết rằng sau lần nhậu đó anh phải nhận lấy nỗi đau tột cùng mà không bao giờ có cơ hội sữa chữa.
ảnh minh họa
Minh và Hương là mối tình đầu của nhau trong thời đại học, cũng như bao cặp đôi khác họ bên nhau và yêu nhau trong suốt năm tháng sinh viên. Đến khi cả hai đều đã ra trường và có công việc ổn định thì quyết định về chung một nhà. Minh được nhận xét là một người chồng không những tâm lý mà còn hết mực chiều chuộng vợ, điều này khiến ai cũng ghen tỵ và ngưỡng mộ Hương. Tổ ấm nhỏ của họ tràn ngập tiếng cười hơn khi cậu con trai đầu lòng ra đời.
Nhưng kể từ lúc có con, áp lực kinh tế dường như đè nặng lên vai của Minh, anh luôn tâm niệm phải lo cho vợ con một cuộc sống sung túc và đầy đủ. Đó cũng là lý do khiến anh ngày càng bận rộn, bữa cơm gia đình cũng ít xuất hiện hơn. Ngày nào cũng đi sớm về muộn. Thấy chồng như vậy, Hương vừa buồn vừa lo cho anh. Hơn 1 năm miệt mài cố gắng, cuối cùng Minh cũng vươn lên được chức Trưởng phòng kinh doanh, điều kiện gia đình vì thế cũng khá giả hơn rất nhiều.
Cứ tưởng giờ đây khi đã có chỗ đứng trong sự nghiệp thì chồng sẽ có nhiều thời gian bên vơ con nhưng nào ngờ từ khi được thăng chức Minh trở nên thay đổi ăn chơi, nhậu nhẹt nhiều hơn. Đồng nghiệp gọi cũng đi, bạn bè kêu cũng tới kể cả người mới quen anh cũng không từ chối. Hương ngồi lặng lẽ bên mâm cơm nhìn đứa con nhỏ nằm ngủ vì đợi bố mà thấy xót xa, giờ đây trong nhà cô không thiếu thứ gì chỉ thiếu sự quan tâm của người chồng, người cha. Cô thầm ước giá mà thời gian quay ngược lại như trước kia, tuy không giàu có nhưng cô rất hạnh phúc. Không lẽ đồng tiền có sức mạnh khiến thay đổi tính nết của một người đến thế ư?
Hôm đó trời mưa khá to, vẫn như mọi ngày Hương cùng con trai ở trong căn nhà rộng lạnh lẽo trong khi đó Minh thì vui vẻ với đám chiến hữu của mình. Cô định bế con vào phòng để ngủ thì đột nhiên thấy người con nóng ran. Lo lắng, Hương vội lấy điện thoại thông báo cho chồng để đưa con đến viện thì đầu dây bên kia bấm máy bận. Lúc này Minh đang trong cơn no say không biết trời đất là gì. Điện thoại rung, Minh thấy số vợ, thầm nghĩ chắc lại dặn dò anh uống ít rồi về sớm, hơn nữa mấy người bạn thấy điện thoại anh liên tục báo cuộc gọi đến thì giễu cợt cho rằng anh sợ vợ, không đáng mặt đàn ông.
Video đang HOT
Nghe chúng bạn khích tướng Minh tỏ ra bực bội nên liền tắt máy và tiếp tục nâng ly. Nhưng dù như thế trong lòng anh đột nhiên cảm thấy bất an, lần đầu tiên đi nhậu nhưng anh lại mong muốn về nhà hơn bao giờ hết. Minh quyết định tạm biệt bạn bè để đi về nhưng anh bị mọi người níu lại và cho là Minh không nể mặt chiến hữu. Nể bạn, Minh tiếp tục buổi tiệc và thầm nghĩ ngồi thêm một lát rồi về cũng chưa muộn. Cho đến khi không trụ vững được nữa, Minh mới bắt taxi ra về. Về đến nhà thì không thấy vợ đâu, cảm giác thiêu đốt lại xuất hiện, anh mở điện thoại ra thì thấy nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoài vợ ra thì có cả mẹ anh. Vội vàng gọi lại cho mẹ, Minh như đứng không vững khi nghe tin vợ và con trai bị tai nạn và đang trong cơn nguy kịch.
Hình minh họa: Internet.
Minh như một tên điên lao nhanh trong đêm đến thẳng bệnh viện, thì ra lúc vợ gọi cho anh là báo con bị sốt. Minh cảm thấy hận bản thân mình, giờ đây không biết hai người thân yêu nhất của mình ra sao. Nghĩ đến đó, Minh như người mất hồn, nhưng đến nơi anh thấy vợ con mình nằm đó nhưng… họ đã ra đi mãi mãi. Là anh, là anh đã hại chết họ. Anh oán hận bản thân tại sao không nghe máy, nếu nghe máy thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này. Minh ngã gục dưới sàn và ôm lấy nỗi day dứt, đau khổ đến tột cùng.
Chỉ vì một cuộc nhậu, chỉ vì lòng tự trọng trước bạn bè mà Minh đã đánh mất đi người thân yêu nhất. Bây giờ anh đã hiểu, lòng tự trọng của đàn ông ham rượu như thế nào. Giờ đây nỗi đau ấy không thể nào cứu vãn được…
Theo PNSK
Mất trinh và sự khinh bỉ của người chồng
Khi tôi viết những dòng này, tôi đang sống trong nỗi đau tột cùng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, nằm bên chồng, với tôi chỉ còn là sự ê chề, tủi nhục. Anh cười khẩy khi cuộc "yêu" tàn. Đó là sự khinh bỉ vì tôi không còn trong trắng.
Suốt những năm tháng yêu nhau. Tôi bị kìm kẹp bởi những nỗi sợ vô hình. Tôi đến bên anh khi không còn trong trắng. Mối tình đầu với những đam mê và khờ khạo khiến tôi không giữ được mình. Gặp anh, thấy anh là con người từng trải, dày dạn trong cuộc sống nên tôi đã hoàn toàn đổ gục. Cái ước mong được làm vợ anh của tôi càng lớn thì nỗi lo lắng trong tôi càng nhiều. Tôi sợ anh không chấp nhận người con gái đã không còn trinh tiết như tôi. Anh yêu thương tôi thật lòng. Tôi nhận ra được sự nghiêm túc trong mối quan hệ mà anh tạo dựng với tôi.
Trong những ngày tháng đó, có đôi lần vì ham muốn, anh đòi hỏi tôi nhưng tôi một mực chối từ. Không phải tôi không yêu anh nhưng vì tôi sợ khi mọi chuyện bại lộ, tôi không dám liều lĩnh vì tôi sợ sẽ mất anh. Vậy là sau vài lần đòi hỏi tôi không được, anh không hề thay lòng đổi dạ mà dường như càng coi trọng tôi. Sự tôn trọng của anh càng khiến tôi đau khổ hơn gấp bội. Với anh, tôi không khác nào một trinh nữ, một người con gái trân quý trong cái xã hội mà trinh tiết cũng dần trở nên dễ dàng ban tặng như lúc này.
Anh coi tôi không khác nào một người phục vụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý (Ảnh minh họa)
Anh tự hào về tôi, tự hào vì yêu được tôi. Anh càng như vậy càng khiến tôi không thể mở lời. Mọi chuyện cứ diễn ra và tôi cứ phải đóng vai một "cô gái" trong trắng như ngần trước mặt anh. Có thể tôi đã quá hèn nhát, tôi dám làm mà không dám chịu trách nhiệm nhưng đúng là nỗi sợ hãi mất anh khiến tôi không còn đủ lí trí để thừa nhận điều ấy.
Đêm tân hôn. Ngay lúc nằm trong vòng tay anh, tôi đã khóc. Anh cứ ngỡ tôi sợ, lo lắng hoặc bất cứ một thứ tâm trạng nào đó đại loại thế của một cô gái lần đầu bên người đàn ông. Nhưng chỉ mình tôi biết rằng, một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, vai diễn của tôi sẽ hạ mạn và không hiểu anh sẽ đón nhận con người thật của tôi như thế nào. Đó là lí do tôi khóc. Anh khẽ cười khẩy khi cuộc "yêu" vừa tàn.
Nụ cười khẩy mà tôi hiểu là sự khinh bỉ vì tôi không còn trong trắng. Một người đàn ông như anh đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Tôi đã chờ đợi một lời tra khảo, thậm chí là một cái tát. Nhưng tất cả những gì anh làm là cười khẩy và quay đi mặc quần áo. Anh quay mặt vào tường để mặc tôi không mảnh vải che thân chỏng chơ trên chiếc giường cưới đêm tân hôn. Những ngày tháng sau đó, anh coi tôi như một người đàn bà để thỏa mãn nhục dục chứ không phải là vợ. Tôi cần mẫn làm tốt mọi chức năng của một người vợ như một sự bù đắp nhưng với anh, điều ấy là hoàn toàn vô nghĩa.
Nhiều hôm, tôi đang nấu nướng dưới bếp, anh ra hiệu tôi đi lên phòng và bắt tôi làm "chuyện ấy". Tôi không thể chống cự, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Anh làm tất cả chỉ thỏa mãn nhu cầu của anh. Anh không cần biết tôi thích hay không, tôi cảm nhận như thế nào? Lần nào xong việc anh cũng để mặc tôi với ngổn ngang những nỗi đau khổ Một lần như bao lần, anh lại giục giã tôi làm "chuyện ấy" giữa ban ngày như trách nhiệm của một người hầu cận. Quá đau đớn, tôi khóc và trách cứ anh. Đó là lần đầu tiên tôi được nghe từ miệng anh những lời cay nghiệt về chuyện tôi không còn trong trắng. Ánh mắt anh đỏ ngầu lên đầy sự hận thù, hàm răng anh nghiến chặt giận dữ: "Cô có tư cách gì để đòi hỏi.
Cô nghĩ cô còn là một thánh nữ như cái cách mà cô đã từng lừa gạt tôi khi yêu à? Ngày đó, thấy cô kiên quyết từ chối không cho tôi gần gũi, tôi đã tưởng cô mẫu mực tới mức nào. Hóa ra cũng chỉ là một trò lừa gạt. Cô cũng chỉ là kẻ dối trá, sống buông thả nên giờ quyết lừa được một người để có được một tấm chồng thôi mà. Và tôi quá may mắn khi được làm thằng ngu ấy. Tôi không muốn bỏ cô vì tôi không muốn người đời nghĩ rằng tôi lấy vợ chỉ vì cái ấy. với tôi nó cũng không quá quan trọng nhưng tôi không muốn mình là một thằng ngu bị lừa.
Vì thế, đừng bắt tôi phải ngọt ngào với cô khi mà ngay từ đầu cô đã dùng sự dối trá để đối xử với tôi". Vậy là sau đó, đêm nào tôi cũng chiều chồng. Tất nhiên, như một cái máy. Tôi không đủ cảm xúc để buồn hay oán giận. Tôi làm mọi thứ theo yêu cầu và bản năng. Gần 3 tháng trôi qua, khi tôi không còn đủ sức để làm vợ, tôi đã quyết định ra đi. Một tờ đơn ly hôn kí sẵn được tôi viết ra. Nhưng cuộc đời dường như luôn muốn đặt tôi vào sự trớ trêu. Ngày tôi muốn đưa cho anh tờ đơn ly hôn lại là ngày tôi phát hiện ra mình có thai.
Niềm hạnh phúc vỡ òa vì được làm mẹ khiến tim tôi như mềm lại. Tôi không còn nghĩ về những tủi hờn, không còn dằn vặt về việc giữa tôi và anh ai là người có lỗi. Tôi chỉ còn nghĩ tới hình hài bé nhỏ đang lớn dần trong tôi. Nhưng rồi niềm vui ấy lại lắng xuống khi tôi không biết sẽ phải đưa đẩy cuộc đời mình như thế nào trong suốt cuộc đời còn lại. Giờ đây tôi đang khốn khổ giữa hai luồng suy nghĩ. Một mặt tôi muốn nói cho anh biết tôi đã có thai với hi vọng điều ấy có thể giúp tôi vớt vát cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ rằng anh ấy sẽ lại một lần nữa coi tôi như một công cụ sinh con. Nghĩa là anh ấy sẽ chỉ coi tôi như người sinh ra con anh ấy chứ không phải là vợ. Tôi sợ lòng hận thù của anh với tôi quá lớn.
Vậy thì tôi sẽ sống như thế nào để tồn tại bên anh như vậy? Đó là lí do tôi nghĩ tới việc giữ im lặng, đưa đơn li hôn để chấm dứt mối quan hệ đau khổ này. Tôi sẽ về bên nhà ngoại sống, làm việc và chờ đón đứa con chào đời. Nhưng trong thâm tâm, tôi thấy xót xa đếnt tái lòng khi nghĩ tới việc ngày đứa con bé bỏng của tôi chào đời lại không được sống trong tình thương của cả cha và mẹ. Chỉ một sai lầm thời trẻ của tôi đã đẩy tôi vào bi kịch tới mức này. Và dường như còn đang đe dọa tới cả niềm hạnh phúc của con tôi. Tôi phải làm gì để thoát khỏi nỗi đau đớn này đây?
Theo iblog
Chồng nổi trận lôi đình khi biết vợ biếu tiền bố mẹ đẻ Lấy được chồng giàu ở thành phố, cứ ngỡ cuộc đời cô sẽ bước sang trang mới. Nhưng chẳng thể ngờ, cuộc hôn nhân sớm kết thúc vì người chồng chỉ biết kèn kẹt giữ tiền trong túi mình. Cô đã bị anh đuổi ra khỏi nhà cùng trận đòn chí mạng Nhà cô ở tỉnh lẻ, khá khó khăn. Bố mẹ ngày...