Chỉ vì chồng quá nhiệt tình làm điều này trong đám giỗ mà vợ phải muối mặt với họ hàng, không biết trốn vào đâu
Lúc yêu anh tháo vát, “dẻo mồm” là thế, ấy vậy mà về quê vợ lại cư xử như vậy, đúng là hết chỗ nói mà!
Tôi và chồng mới cưới nhau, cho dù cả hai cũng không phải là vợ chồng trẻ, ngoài 27 28 hết rồi, nhưng cuộc sống hôn nhân mà, mọi thứ vẫn còn nhiều bỡ ngỡ. Chồng tôi thẳng tình, nhưng được cái rất chu toàn trong công việc, tôi thích anh vốn là khi hai chúng tôi làm cùng công ty, bản lĩnh và phong thái tự tin ấy đã thu hút tôi ngay từ những giây phút đầu tiên tiếp xúc. Sau hơn 1 năm hẹn hò, dù tôi thích anh trước, nhưng người theo đuổi lại là anh, dần dần tôi cũng xuôi lòng, và “an phận” làm vợ anh.
Trong công việc, chồng tôi là người rất đáng tin tưởng và được trọng dụng ở công ty. Nhưng về việc nhà anh lại không thạo, ăn uống nấu nướng giặt giũ luôn có mẹ làm cho vì anh sống cùng với mẹ. Ngay trước khi kết hôn, anh đã luôn ngọt ngào, thủ thỉ với tôi về tương lai hai vợ chồng sẽ ở riêng, vẽ nên viễn cảnh: Chồng đi làm từ sáng tới tối, vợ ở nhà chăm sóc bày con thơ. Tuy tôi đồng ý cưới anh là vậy, nhưng lại không muốn theo viễn cảnh đó của anh, phụ nữ với đàn ông thời nay bình đẳng rồi mà!
“Ở trong chăn mới biết chăn có rận”, sống chung với nhau vợ chồng mới nảy sinh nhiều vấn đề. Tự dưng trên đầu tôi rơi xuống thêm cả đống việc, nào là: đi chợ, cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp… Và đến tận lúc này tôi mới được đối diện mảng thiếu xót của chồng mình: anh thực sự rất đoảng việc nhà, việc duy nhất anh làm được đó là… rút quần áo và phơi quần áo.
(Ảnh minh họa)
Cưới nhau được hơn nửa năm, ở nhà tôi đến giỗ bà nên phải về quê một chuyến để phụ giúp bố mẹ. Bố mẹ có mỗi tôi là con gái, chính vì thế mà tôi với chồng đã bàn nhau từ trước, và may thay là anh hoàn toàn vui vẻ với việc đó. Tôi thu xếp công việc, đồ đạc để về quê nên cũng không hỏi thêm anh nhiều, đến ngày, chồng lái xe đưa tôi về quê.
Nhà bố mẹ tôi ở đúng vùng “giữa quê” thực thụ, đằng sau là núi, trước mặt là sông, mọi người sống với nhau thành các xóm làng dọc hai bên bờ. Tôi khá lo lắng cho chồng vì anh từ bé đến lớn ở thành phố, nhưng rồi mọi thứ khá ổn, đấy là tôi nghĩ vậy, cho đến khi làm giỗ…
Chúng tôi về được một ngày thì hôm sau đã chuẩn bị để nấu cỗ luôn, nhiều việc nhà, việc ăn uống, tôi lao vào “guồng” quay, ở dưới bếp đun nước rồi đi chợ, về nấu nướng từ 5 giờ sáng. Nhà tôi có thêm một vài cô dì giúp cùng nấu cỗ, thế là mấy cô cháu cứ tất bật suốt sáng, tôi mải làm, cũng… quên mất chồng mình.
Video đang HOT
Đến bữa ăn, tục ở quê tôi là để khách với các ông con trai ăn uống ở trên nhà trước, còn đàn bà con gái ở dưới bếp tiếp tục nấu nướng và phục vụ rồi mới ăn sau. Xong xuôi ăn uống và rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, lúc này tôi mới có giây phút “ngả lưng”, đang nằm trong buồng thì bố mẹ tôi bước vào thủ thỉ.
(Ảnh minh họa)
“Con à, mẹ bảo này, sau hai vợ chồng không phải về quê làm cỗ đâu nhé!”, mẹ nói.
“Ơ sao vậy mẹ, đây là việc bọn con phải về mà, mẹ cứ để con làm, con quen rồi.”
“Bố mẹ biết con gái có lòng, cũng không vất vả, nhưng không nên về đâu, họ hàng họ nói đấy, ngại lắm con ạ”
“Ngại gì hả bố? Con gái về quê nấu cỗ hộ bố mẹ có gì phải xấu hổ?”
“Không phải ngại con, mà là chồng con“, mẹ nhìn thẳng tôi.
“Chồng con làm sao hả bố mẹ?”
“Bố mẹ thì hiểu vì nó sống ở thành phố, về đây không quen, nhưng bố mẹ là người trong nhà, còn các cô các bác ở đây không vừa mắt được. Nãy mọi người bàn tán nói chồng con lắm, nào là giỗ quê vợ mà về cứ lăn vào mâm uống rượu. Nhưng có uống được đâu, thấy ai cũng nâng chén lên mời chào, cuối cùng làm loạn cả một góc kia, chẳng ra làm sao cả.”
Nghe bố mẹ nói xong, tôi trợn tròn mắt, tỉnh cả người. Đúng là làm từ sáng nay không để ý đến chồng, thấy anh ngồi ăn cùng các bác nên không để ý, tôi chạy vội ra, thấy anh đang đứng trên bàn, cởi trần, mặt đỏ gay, anh say rồi. Bố tôi phải lao ra đỡ anh xuống, còn mẹ đi xin lỗi các ông chú mặt đang hằm hằm ở dưới. Tôi xấu hổ với chồng quá đi thôi, biết trốn vào đâu cho đỡ nhục với các bác bây giờ!
Theo Trí Thức Trẻ
Nhìn mẹ, nhìn chị dâu, tôi bỗng sợ lấy chồng!
Chị em tôi giờ thân nhau như ruột thịt. Nhiều khi tôi lại nghĩ chị còn may mắn khi có cô em chồng là tôi. Vậy sau này tôi cũng gặp trúng bà mẹ chồng như mẹ tôi mà không có ai giúp chắc tôi thảm chết mất. Ôi, nhìn mẹ, nhìn chị, tôi thấy sợ lấy chồng quá đi!
Ngày anh trai dẫn chị dâu về ra mắt và đòi cưới, tôi đã rất ưng chị. Chị nói chuyện dịu dàng, ứng xử nhanh nhẹn, lại tháo vát. Trái lại, mẹ tôi phản đối ầm lên. Lí do mẹ tôi đưa ra hết sức "củ chuối": chị ấy quá nhỏ con, thấp bé. Cả tuần sau đó, bữa cơm nào mẹ tôi cũng nhai đi nhai lại cái câu: thấp quá sau này sinh con đứng dưới nách người ta.
Thấy anh buồn, tôi phải nói đỡ rằng do chị ấy ốm nên thế, vả lại bây giờ có nhiều cách để tăng chiều cao, mẹ tôi cứ quan niệm lạc hậu. Thế là suốt mấy tuần sau, mẹ chĩa mũi dùi sang cả tôi luôn.
Cuối cùng chịu không nổi nữa, anh tôi đòi chuyển ra ngoài và không cưới ai nữa. Mẹ tôi thấy anh làm căng mới chịu gật đầu miễn cưỡng cho cưới. Mà trong ngày cưới, mẹ tôi còn bóng gió với nhà gái rằng chị dâu được anh tôi rước đi là may phước ba đời để lại. Chị dâu vẫn nín nhịn, cam chịu nếu là tôi chắc tôi hủy cưới luôn cho yên chuyện.
Chính tôi cũng không thể chịu đựng nổi mẹ mình nói chi chị dâu (Ảnh minh họa)
Cưới về, chị dâu bị buộc nghỉ làm ở nhà cơm nước. Tôi bênh chị, nói mẹ cứ để chị đi làm, việc nhà thì cả nhà chia nhau làm. Mẹ tôi không chịu còn chửi lây sang tôi. Thế là chị dâu phải nghỉ việc cho êm nhà êm cửa. Rồi sau đó là hàng tá chuyện rắc rối do chính mẹ tôi gây ra chỉ vì không thích chị.
Chị nấu ăn mấy hôm đầu rất ngon. Chính bố tôi cũng phải khen lấy khen để. Rồi ông vô tình (hay hữu ý) nói chị nấu ăn ngon hơn mẹ tôi. Chỉ lỡ lời một câu thôi mà chị dâu tôi hưởng đủ. Ngay lập tức, hôm sau dọn cơm lên, món mặn món ngọt món cay. Mẹ tôi xỉa xói: "Đấy, ông chê tôi khen nó, giờ ông có sáng mắt chưa?". Tội chị dâu, thanh minh đến rơi nước mắt. Nhưng tôi biết, người làm ra mọi chuyện chính là mẹ tôi.
Hàng ngày, đi làm về là tôi thấy chị tất bật đủ thứ việc. Anh trai tôi chỉ cần sờ vào giúp vợ là bị mẹ tôi chỉnh ngay. Đứng giữa vợ và mẹ, nhìn anh lúng túng, bất lực thấy tội. Mẹ tôi thì ngày càng đành hanh thấy chị dâu hiền nên lấn tới. Khi nào thấy mẹ quá quắt thì tôi lại phải đứng ra bênh chị. Nghĩ chị, ngẫm bản thân sau này gặp phải bà mẹ chồng nào như mẹ tôi chắc tôi cuốn gói đi sớm cho nhẹ nợ. Nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ giúp chị ra riêng cho đến khi thấy mẹ tôi mang cả dòng họ chị dâu ra chửi.
Chẳng là hôm ấy tôi quên tập hồ sơ quan trọng nên đi nửa đường thì quay về lấy. Vừa vào nhà đã nghe tiếng mẹ tôi ra rả, tiếng chị khóc thút thít. Mẹ tôi chửi rất quá đáng chỉ vì chị lỡ tay làm bể cái lục bình bà thích. Tức thay cho chị, tôi rút tiền ra đưa mẹ rồi nói thẳng: "Nhìn mẹ, con sợ quá. Mẹ ức hiếp chị cho lắm vào rồi sau này con gái mẹ bị người ta ức hiếp lại đấy. Mẹ chửi dòng họ người ta thì sau này dòng họ mình bị chửi lại đấy. Mẹ chịu được không?"
Mẹ tôi sững người, chị dâu cũng đứng hình. Nếu không vội chắc tôi đã nói thêm vài lời giúp chị. Cứ nghĩ vậy là êm, ai ngờ tối về đã thấy chị khóc sưng mắt và xin tôi đừng bênh vực chị nữa, như vậy chị càng khổ thêm. Ngay tối đó, tôi đã nảy ra ý định giúp vợ chồng chị thoát khỏi tay mẹ tôi.
Chính tôi đã cứu chị dâu khỏi tay mẹ tôi (Ảnh minh họa)
Đầu tiên tôi bảo chị dâu mạnh dạn đi làm. Nếu mẹ không cho cũng kệ, đừng quá quan tâm tới sắc mặt của mẹ làm gì. Sau đó tôi rút hết tiền tiết kiệm suốt cả chục năm đi làm đưa cho anh mượn. Số tiền ấy cộng với tiền tiết kiệm của anh, tiền bán vàng cưới, tiền bên vợ anh cho cũng đủ mua căn nhà nhỏ cách nhà tôi 7km. Biết tin anh nhờ sự giúp đỡ của tôi mà chuyển ra ngoài, mẹ tôi đã mắng chửi tôi đúng một tháng trời. Nói chung cũng stress và sợ về nhà kinh khủng nhưng nhìn thấy vợ chồng anh hạnh phúc tôi lại nhẹ lòng.
Giờ chị dâu tôi mang thai đứa con đầu lòng. Mỗi khi gặp tôi, chị lại cảm ơn tôi rối rít. Chị nói nếu không có tôi chắc chị không có ngày hôm nay. Chị em tôi giờ thân nhau như ruột thịt. Nhiều khi tôi lại nghĩ chị còn may mắn khi có cô em chồng là tôi. Vậy sau này tôi cũng gặp trúng bà mẹ chồng như mẹ tôi mà không có ai giúp chắc tôi thảm chết mất. Ôi, nhìn mẹ, nhìn chị, tôi thấy sợ lấy chồng quá đi!
Theo Trí Thức Trẻ
Câu đáp trả của con dâu khi nghe mẹ chồng nói 'không chồng mà chửa' khiến bà đứng hình Mẹ nói thế mà nghe được hay sao? Mẹ nên tích đức cho con cho cháu chứ đừng để sau này cháu nó sinh ra nó không muốn gọi một tiếng bà nội. Như thế thì con chỉ sợ lúc già tội cho mẹ thôi ạ. Tôi và Tuấn yêu nhau được 3 năm nhưng vẫn chưa kết hôn vì mẹ Tuấn không...