Chỉ vì chiếc áo sơ mi rách nát, chồng coi tôi không bằng rẻ lau
Mình chưa kịp nói lại gì thì anh đã chạy ra kéo ngăn tủ rồi quay lại hỏi mình: “Cái áo đâu?”. Mình bảo: “Áo rách quá nên em làm giẻ lau rồi”. Thế là mắt anh long lên sòng sọc, gân xanh gân đỏ nổi hết lên và đưa tay bạt tai mình. “Giẻ lau? Cô xem lại mình có bằng một cái giẻ lau không hả?…
Lấy chồng năm 26 tuổi, mình mang về nhà chồng 10 cây vàng và một thân trinh nguyên. Chồng hơn mình 8 tuổi, làm trưởng phòng kiến trúc của một công ty xây dựng. Hai vợ chồng thắm thiết được đúng 6 tháng thì hết thời tân hôn. Mình mang bầu, chồng bận rộn đi khảo sát thực địa, thỉnh thoảng anh gọi điện về hỏi chuyện thì đều xoay quanh bụng bầu của mình. Tình cảm lúc đó vẫn khăng khít, chưa thể hiện bất kỳ sự bất ổn nào.
Trước khi đến với chồng, mình từng trải qua hai mối tình nhưng chẳng đâu vào đâu, chỉ là sự rung động thuở học trò nên khi chia tay là không vương vấn. Song chồng mình thì chỉ yêu mỗi một người, tình cảm rất sâu đậm. Điều này do chính chồng mình kể khi chúng mình mới quen nhau. Anh không giấu giếm chuyện đó nên mình nghĩ anh đã buông được hết thảy. 3 năm sống chung, bọn mình chưa từng đề cập đến những người cũ này.
Rồi mình sinh con gái đầu lòng. Chồng mình yêu chiều con gái lắm. Từ lúc mình sinh con thì chồng không nhận đi công trình xa nữa, anh chỉ chịu trách nhiệm thiết kế thượng tầng. Mình rút hết của hồi môn và tiền tiết kiệm mở cửa hàng bán quần áo, giày dép trẻ em gần nhà, vừa có việc làm vừa tiện trông con. Cứ tưởng cuộc sống vuông tròn như thế là ổn, vậy mà thứ hai vừa rồi, nhờ một chiếc áo sơ mi rách, mình mới biết mọi thứ giấu bên trong con người chồng.
Con mình mới biết đi, khá nghịch ngợm và tò mò nên thích kéo tủ ra lấy đồ bên trong. Hôm đó, mình cho con ăn sáng xong, đang chuẩn bị đồ để ra cửa hàng thì con mình kéo được chiếc ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo ra. Ngăn kéo này để đồ cũ của chồng mình, bên trong là cuốn luận văn tốt nghiệp, vài cái kẹp giấy, ít đồ linh tinh hồi sinh viên của anh và một bộ quần áo. Nhìn bộ quần áo còn mới, lại gắn mác tên một thương hiệu đắt tiền nên mình định bụng giặt lại cho chồng mặc.
Nhưng khi giũ chiếc áo sơ mi, mình phát hiện áo bị chuột hoặc gián gặm nhấm một đoạn tay và cổ áo. Trong nhà mới không hề có chuột, gián, nên mình đoán có lẽ đã bị hỏng từ trước khi chúng mình cưới nhau, chắc chồng mình không biết nên nhét bừa vào đây. Mình quẳng chiếc áo làm giẻ nhà, còn chiếc quần vẫn lành lặn nên mình giặt sạch, phơi khô cho chồng.
Tối hôm đó chồng mình về muộn, về nhà là đi tắm rồi ngủ luôn. Sáng hôm sau mình hí hửng mang quần cho anh thay đồ đi làm. Vừa nhìn thấy chiếc quần, anh đã giật nảy mình rồi giật lấy, hỏi mình quần này ở đâu ra? Mình kể lại vụ việc sáng hôm qua, kèm theo lời trách móc: “Đồ xịn thế mà anh lại bỏ quên trong tủ để chuột cắn hỏng cả cái áo”. Chồng mình mặt tái mét hỏi lại mình: “ Sao em tự tiện đụng vào đồ của anh? Đồ của em có bao giờ anh đụng vào đâu mà em lại vô duyên thế hả?”.
Video đang HOT
Mình rất bất ngờ, xưa nay quần áo của anh đều là do mình gập, làm gì có sự phân biệt đồ của anh với đồ của em. Sao bỗng nhiên chồng lại trở mặt với mình như vậy? Mình chưa kịp nói lại gì thì anh đã chạy ra kéo ngăn tủ rồi quay lại hỏi mình: “Cái áo đâu?”. Mình bảo: “Áo rách quá nên em làm giẻ lau rồi”.
Thế là mắt anh long lên sòng sọc, gân xanh gân đỏ nổi hết lên và đưa tay bạt tai mình. “Giẻ lau? Cô xem lại mình có bằng một cái giẻ lau không hả? Cô có biết bộ quần áo này của ai không? Đó là quần áo thằng bạn thân của tôi để lại đấy! Nó chết rồi mà di vật của nó lại bị cô đối xử như một cái giẻ lau thế hả?”.
Quát xong, anh để mặc mình khóc, tự chạy đi tìm chiếc áo kia. Khi thấy nó bị vo tròn ở một góc phòng khách, anh lại lườm mình một cái rồi nhặt áo lên, nâng niu mang đi giặt.
Biết nguồn gốc chiếc áo, mình cũng hối hận lắm, quên luôn cả cái bạt tai đau điếng của chồng. Anh phơi áo xong thì đi làm, chẳng nói thêm một câu nào với mình. Dù hơi tủi thân nhưng mình sai trước nên mình không dám ho he một lời.
Hôm đó mình nghỉ bán hàng, ở nhà nằm với con. Con ngủ, mình ngồi dậy lục lại tủ, tò mò lấy luận văn của anh ra xem thì thấy bên trong có một bức thư rất cũ, cách đây chừng 6 – 7 năm. Vừa nhìn thấy nét chữ con gái và dòng thân gửi ở phong bì, mình đã đoán ra người yêu cũ gửi cho anh.
Bên trong thư là những dòng chữ lãng mạn, thắm thiết kể lể chuyện yêu nhau mà phải cách xa. Nhưng khi đọc đến gần cuối bức thư, mình chết điếng khi cô ấy đề cập tới bộ quần áo. Thì ra chẳng phải di vật của bạn thân nào để lại cho chồng mình, mà chính là món quà chúc mừng anh trở thành nhân viên chính thức của công ty. Cô ấy nói đã tích cóp đúng 2 tháng tiền lương để mua tặng anh một món quà ý nghĩa, hy vọng anh sẽ mặc trong những ngày trọng đại.
Biết chuyện này, không có gì đau hơn cái tát như trời giáng lúc sáng của chồng. Mình buồn, thất vọng và đau đớn quá! Hóa ra vì đồ kỷ niệm của người yêu cũ, chồng đánh mình rồi còn bịa chuyện để lấp liếm. Trong cơn giận, anh còn nói mình không bằng cái giẻ chùi chân của anh nữa. Mình buồn quá mọi người ơi!
Theo tri thuc tre
Lấy chồng, bố mẹ đẻ vẫn coi tôi là 'cỗ máy in tiền'
Tôi bị chồng khinh thường vì ba mẹ ruột thì suốt ngày đòi tiền để ông bà và và các em ăn chơi. Ba mẹ nói rằng sinh tôi ra là để nuôi ba mẹ chứ tôi không có quyền lo cho tương lai hay hạnh phúc riêng của mình.
Tôi năm nay 25 tuổi, kết hôn được một năm, hiện là viên chức nhà nước bình thường thu nhập khoảng 3 triệu đồng một tháng vì tôi mới ra trường không lâu. Tôi kết hôn với một người cũng làm viên chức, mức lương cũng bằng tôi vì chúng tôi học cùng khóa. Như vậy thu nhập của vợ chồng tôi sống ở quê thì cũng vừa đủ chứ chẳng dư giả gì.
Nhà chồng tôi và nhà cha mẹ tôi cùng nghèo mà lại đông anh em nên cưới xong tôi và chồng phải tự lo mọi thứ. Tiền đám cưới chúng tôi cũng phụ lo một phần. Sau khi cưới chúng tôi quyết định mua chịu đất của một người bạn tôi và vay tiền để cất nhà vì ở nhà trọ tốn kém mà lại không an toàn. Với lại vợ chồng tôi cũng muốn có cái nhà vì ngoài đồng lương ít ỏi hàng tháng chúng tôi không có bất kỳ tài sản gì đáng giá. Các bạn đừng cười chứ thật sự nhà vợ chồng tôi ở tính luôn tiền đất cũng trị giá khoảng 100 triệu thôi chứ chẳng to tát gì.
Chồng tôi công tác ở xa nên ngoài tiền cơm gạo, đám tiệc, thì tiền đi lại cũng tốn kha khá cho nên hàng tháng ngoài tiền tích góp để trả nợ ngân hàng thì cũng hết sạch. Hiện tại, lương tôi thì trả nợ còn lương chồng thì để dành trả tiền vay sinh viên của anh ấy. Tôi nói thế để các bạn thấy rằng vợ chồng tôi không hề dư giả gì nhưng cha mẹ ruột tôi lại làm tôi rất đau khổ.
Hoàn cảnh gia đình tôi trước đây cũng tạm ổn. Lúc tôi còn nhỏ khoảng 14-15 tuổi thì ba mẹ tôi đã có khoảng hai chục ngàn m2 đất ruộng. Khi tôi học lớp 12 thì ba mẹ đã có đất nền nhà và một căn nhà cấp 4. Lúc đó mẹ tôi nói tiền đất và nhà khoảng 10 cây vàng. Thực sự gia đình như thế nhưng tôi chẳng khác một đứa trẻ ăn xin. Quần áo chỉ toàn là đồ xin lại của người ta. Ngoài giờ học phải đi làm quần quật ngoài ruộng. Tuổi thơ tôi chưa hề biết đi chơi hay đi học thêm là gì. Lúc đó tôi không muốn đi học chỉ muốn đi làm có tiền để mua quần áo tự lo cho mình nhưng ba mẹ tôi nói tôi phải đi học để sau này còn nuôi ba mẹ nữa. Vì ba mẹ già sẽ không ai lo.
Tôi còn hai đứa em gái nhưng em tôi được ba mẹ chăm lo đầy đủ và không phải làm gì cả. Rồi tôi ra trường, đi làm. Ba mẹ nói tôi trả tiền vay cho ba mẹ vì tiền tôi đi học là tiền vay. Tôi lo trả xong, mẹ tôi nói tôi phải lo tiền cho ba mẹ ăn uống sinh hoạt hàng tháng và tiền hai đứa em đi học nữa. Tôi nghe mà phát hoảng. Ba mẹ tôi lo cho hai em tôi chẳng khác gì đại tiểu thư nên chúng chẳng biết làm gì. Tôi nói tôi không thể lo được vậy là ba mẹ chửi mắng tôi, còn hai đứa em thì nói tôi là đồ bất hiếu. Tôi đành phải lo cho đứa em út dù lúc đó tôi ăn còn không đủ. Tôi chẳng dám sắm cho mình bất cứ thứ gì cả. Tôi rất tủi nhục định không lo nữa nhưng lúc đó nhà tôi vỡ nợ (nguyên nhân vì mẹ tôi đánh đề, trừ tôi ra thì nhà tôi không ai làm gì cả, làm ruộng nhưng toàn thuê người làm, ba mẹ và hai em chỉ toàn chơi).
Ảnh minh họa.
Sau khi bán hết tài sản thì ba mẹ tôi còn một ít tiền nhưng không chịu làm gì mà phán rằng từ giờ trở đi tôi phải lo tất cả mọi thứ trong nhà và việc học hai em. Tôi nghĩ rất buồn và khuyên ba mẹ đi làm vì tôi không lo nổi. Nhưng ba mẹ tôi không chịu mà nói là bây giờ đi làm thuê người ta cười. Tôi không nói gì nhưng sau đó biết mẹ tôi vẫn tiếp tục đánh số đề thua rất nhiều tôi khuyên không được nên quyết định ở riêng và lấy chồng. Ba mẹ không đồng ý và nói rằng sinh tôi ra là để nuôi ba mẹ chứ tôi không có quyền lo cho tương lai hay hạnh phúc riêng của mình. Tôi quá thất vọng và quyết định lấy chồng vì nếu tôi sống như ý ba mẹ tôi thì cuộc đời tôi coi như bỏ đi. Bởi gia đình chỉ coi tôi là cái máy in tiền để xài.
Lúc đầu, ba mẹ không cho tôi lập gia đình nhưng sau đó tôi nói là sau khi lấy chồng tôi sẽ vẫn gửi tiền cho ba mẹ. Vậy là họ đồng ý và còn ra điều kiện nếu tiền khách mừng phải đưa cho ba mẹ hết và phải tự bỏ tiền lo đám cưới. Tôi chấp nhận và lấy chồng trong nước mắt.
Đám cưới tôi là ngày mà cả ba mẹ, hai em và dòng họ nội ngoại xúm lại chửi rủa sỉ nhục tôi từ lúc bắt đầu cho tới khi rước dâu. Đám cưới tôi rất sơ sài và chẳng có nghi lễ hay một món quà hồi môn nào cả. Tôi vượt qua tất cả và rất ít khi về nhà. Rồi từ đó tới giờ ba mẹ thường xuyên gọi điện kêu tôi đưa tiền. Lúc đầu tôi còn đưa nhưng dần dần tôi không có tiền đưa nữa.
Sau đó mẹ tôi nói lỡ đánh số đề thua tiếp nên kêu tôi đưa tiền trả lúc này tôi không chịu được nữa nên không đưa. Tôi nói không có tiền mẹ kêu vợ chồng tôi về chửi một trận rồi đuổi đi. Từ chuyện này mà chồng tôi không còn yêu thương và tin tưởng tôi nữa. Anh ấy chẳng bao giờ đưa tiền cho tôi và không về nhà mẹ tôi. Tôi không trách chồng vì mẹ chồng tôi cũng nghèo và đi làm vất vả nhưng không đòi con cái phải đưa tiền như vậy.
Ba mẹ tôi ngày ngày vẫn đòi tôi trả tiền ông bà đã nuôi tôi từ nhỏ, tiền tôi bệnh hoạn ra sao, tiền tôi đi học tốn bao nhiêu, tiền laptop, tiền xe... Ba mẹ gộp lại mấy trăm triệu đồng, tôi chỉ biết khóc. Trước khi lấy chồng tôi lo cho ba mẹ ăn mặc đủ thứ, mua sắm đồ đạc đầy đủ trong nhà, vậy mà mẹ tôi nói tôi là đồ vô dụng. Mẹ tôi còn khỏe và em út tuy đã lớn nhưng chẳng chịu làm gì, suốt ngày chỉ đòi tiền tôi, tôi nói không có tiền thì khóc lóc rồi dọa tự tử.
Hiện tại vì gia đình tôi suốt ngày đòi tiền đã nuôi tôi nên chồng tôi rất chán rất ít khi về nhà. Gia đình nhỏ đang trên đà tan vỡ, còn ba mẹ ruột thì suốt ngày đòi tiền tôi, dọa kiện tôi ra tòa vì tội bất hiếu nếu không sẽ lên cơ quan sỉ nhục, chửi rủa tôi. Tôi thật sự rất đau khổ. Đôi lúc tôi muốn bỏ xứ đi thật xa để chạy trốn ba mẹ tôi. Chỉ cần thấy số điện thoại ba mẹ gọi là tim tôi muốn ngừng đập và gần như nghẹt thở. Tôi thật sự đau khổ quá rồi. Có ai giống hoàn cảnh của tôi không? Hãy cho tôi lời khuyên? Tôi có nên bỏ xứ đi thật xa để quên hết đau buồn và cắt đứt với họ không?
Theo Ngôi sao
Làm thế nào để mẹ không coi tôi là "quả bom nổ chậm" trong nhà? Vừa bước sang tuổi 30 tôi đã bị coi là "quả bom nổ chậm" trong nhà để đâu cũng sợ nổ, sợ gây hại, sợ chướng tai gai mắt nên mới bị gia đình dùng trăm phương nghìn kế "đuổi" ra khỏi nhà. Cha mẹ nào cũng quan niệm giữ con gái 30 tuổi trong nhà như giữ một quả bom nổ chậm....