Chỉ vì chị sợ… sấm
Chị lao tới ôm chầm lấy tôi, quá bất ngờ với hành động của chị, nhưng tôi lại không đẩy chị ra, tôi bắt đầu ôm chị chặt hơn, và cứ thế chúng tôi hôn nhau và chuyện gì đến đã đến.
Ảnh minh họa
Là một người đàn ông quyết đoán, thành đạt và từng trải tôi không nghĩ rằng lại có một ngày phải tìm đến những trang báo mạng để tâm sự, tìm lời khuyên cho hoàn cảnh của mình, sau những sự việc, tình cảm mà ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy tội lỗi và bế tắc không thể nào tìm ra được lối thoát.
Tuấn với Tôi là bạn rất thân từ khi còn để chỏm, chúng tôi học cùng từ tiểu học cho đến những năm cấp 3. Và đến giờ dù cả 2 đã tốt nghiệp đại học và đi làm rồi nhưng chúng tôi vẫn thân thiết và coi nhau như anh em. Cả hai gia đình chúng tôi cũng vậy, đều coi chúng tôi như những người con cháu trong gia đình. Xưa kia nhà tôi và nhà Tuấn ở cùng quê nhưng giờ đây nhà Tuấn đã chuyển lên thị xã ở được mấy năm nay.
Tôi vẫn thường về nhà Tuấn ăn cơm và ngủ nghỉ tại đây mỗi khi không tiện về nhà và ngược lại Tuấn cũng thường xuyên qua lại nhà tôi. Chúng tôi đều rất vô tư cho đến một ngày tôi đã đi quá giới hạn cho phép của mình trong căn nhà của Tuấn.
Hôm ấy tôi đến nhà Tuấn chơi như bao hôm nào nhưng Tuấn không có nhà và cả bố mẹ Tuấn nữa. Cả nhà đi ăn giỗ ở quê chưa biết đến khi nào mới về, trong nhà chỉ có một mình chị gái Tuấn đang chuẩn bị làm cái gì đó dưới bếp. Chị ấy hơn tôi 3 tuổi đang làm kế toán trong cơ quan nhà nước, chị cũng rất quý tôi và coi tôi như đứa em chứ chưa bao giờ có suy nghĩ khác ngoài suy nghĩ ấy cả.
Video đang HOT
Tối ấy tôi ở lại nhà và ăn cơm cùng chị như mọi lần tôi vẫn ăn cơm cùng chị mỗi khi vào đây không có ai ở nhà. Sau khi ăn xong thì tôi vào phòng Tuấn nghỉ còn chị cũng về phòng của mình như mọi hôm. Nhưng đêm hôm ấy trời đổ mưa rất to, sấm sét ầm ầm. Bỗng tôi nghe thấy tiếng đập cửa, ra mở cửa thì tôi thấy chị đứng đó. Chị bảo, cho chị vào phòng ngồi, vì mưa gió sấm sét chị rất sợ. Tuấn cũng đã từng nói với tôi, chị gái cậu ấy không sợ gì trên đời này ngoài sấm sét, vì thế đêm nào mà trời mưa có sấm là chị toàn xin ngủ với mẹ hoặc em trai.
Ảnh minh họa
Dù hơi ngại, nhưng tôi không có cách nào khác là phải mở cửa cho chị vào phòng. Vào phòng, chị ngồi trên máy tính của Tuấn, còn tôi thì lấy một cái ghế khác ra ngồi cùng chứ cũng chẳng dám nằm, dù rằng đang rất buồn ngủ. Và rồi một tiếng sét vang rung cả trời, chị lao tới ôm chầm lấy tôi, quá bất ngờ với hành động của chị, nhưng tôi lại không đẩy chị ra, tôi bắt đầu ôm chị chặt hơn, và cứ thế chúng tôi hôn nhau và chuyện gì đến đã đến.
Sau sự việc ngày hôm ấy cho đến nay đã được gần hai tháng, tôi cũng chưa một lần trở lại ngôi nhà ấy vì không còn đủ can đảm đối mặt với sự việc mình đã gây ra. Và cũng không biết sẽ phải làm gì khi tôi đối mặt với chị, trong đầu tôi nảy sinh ra nhiều câu hỏi mâu thuẫn nhau mà tôi không thể nào lý giải nổi.
Giờ đây tôi đang không biết phải làm sao? Chịu trách nhiệm tất cả những việc mình đã làm là cưới chị về làm vợ hay trốn tránh trách nhiệm để rồi tôi không bao giờ dám bước vào ngôi nhà đó nữa khỏi phải nhìn thấy ánh mắt của chị. Nhưng tôi cũng sẽ mất đi một người bạn như Tuấn.
Và rồi tôi sẽ phải bắt đầu câu chuyện này như thế nào đây? Đến đặt vấn đề nói rõ sự việc đó ra cho gia đình Tuấn biết, hay cứ âm thầm, lặng lẽ để rồi nghe ngóng xem sự việc đến đâu rồi sau đó mình tính tiếp? Nhưng như vậy thì tôi e sự việc sẽ không chiều theo ý người, nhỡ hôm ấy chị dính bầu và mọi việc vỡ nở ra khi tôi chưa kịp nói gì thì mọi người sẽ nghĩ sao về tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi chồng yêu
"Anh luôn không coi trọng những gì em nói với anh" - Đó là câu em khẳng định với anh là đúng.
Em đã cho anh rất nhiều cơ hội nhưng anh toàn bỏ qua và coi em là một con ngốc không biết chuyện gì. Em là vợ anh trên giấy tờ được gần một năm nhưng là người chung sống với anh đã gần bốn năm rồi, em thừa hiểu anh là người thế nào. Trong mắt anh có thể em là người không hoàn hảo nhưng em hỏi anh một người vợ như em (theo như mọi người đánh giá) là người: khéo léo trong giao tiếp cũng như trong công việc tề gia nội chợ, biết cư xử phải trái. Đôi lúc em có xao nhãng việc nhà cũng chỉ là do em mệt hoặc do một lý do nào đó thôi. Nếu chỉ có vậy tại sao anh lại phản bội em? Em thấy rằng với bổn phận làm vợ anh thì em không có lỗi gì cả.
Có một lý do mà mỗi lần cãi nhau anh hay nói đó là: "em không kiếm ra tiền". Nếu là lý do này thì liệu có đáng không anh? Mặc dù cuộc sống của vợ chồng khó khăn nhưng lý do đó vô lý quá anh ạ! Thực sự em tự hỏi không biết em có lỗi gì khiến anh đi ngoại tình nữa. À! Có một lý do mà người tình anh đưa ra là: "em không đẻ cho anh được một thằng con trai". Nhưng em đang mang thai đứa con trai của anh mà. Anh có thể trả lời cho em "tại sao anh lại đi ngoại tình không?"
Trong quá khứ em là người cướp anh khỏi chị Tuyết. Và giờ em lại bị rơi vào hoàn cảnh như chị Tuyết đã dự đoán trước đây. Người ta gọi là quả báo đúng không anh? Trước đây em đã tự hứa với mình rằng sau này có rơi vào hoàn cảnh như bây giờ em sẽ không phản ứng như chị Tuyết. Và em nghĩ em đã làm được. Em không hề phản ứng thái quá trước sự việc xảy ra, em để cho anh nhiều cửa để quay lại. Nhưng đổi lại anh lại nói em là con điên khi bịa chuyện đặt điều cho anh. Anh có biết em biết mọi chuyện về anh không? Em biết nơi hai người hay lui tới hẹn hò, biết những tin nhắn tình cảm hai người dành cho nhau và biết cả những tin nhắn hai người chửi nhau nữa. Anh tự hỏi "sao mà em biết được đúng không?". Thế em mới là vợ anh.
Mỗi lần anh có điện thoại em biết anh nói dối em nhưng dù sao anh vẫn sợ em biết nên mới nói dối đúng không? Những lúc rõ ràng "sếp" gọi hay nhắn tin cho anh vậy mà em hỏi thì anh lại bảo người này người nọ. Lúc đó em thấy buồn cười lắm, em thấy thương cho anh và thương cho chính bản thân mình. Nhiều khi anh nói chuyện điện thoại giấu vợ nhưng lại ra cửa nhà hàng xóm nói, người ta nghe thấy lại xì xào rồi đến tai em. Ngại quá anh ạ!
Em biết anh sẽ không chấm dứt mối quan hệ đó dù em có nói gì đi chăng nữa... (Ảnh minh họa)
"Sếp" anh nhiều khi cũng vô liêm sỉ quá anh nhỉ? Em là vợ anh mà không nói lại được. Nhưng em cũng phải cảm ơn "sếp" anh vì dù sao "sếp" anh làm em hiểu ra nhiều điều về chồng mình. Anh biết không, khi nhìn "sếp" anh, em lại nghĩ về em mấy năm về trước. Có gì đó giống nhau lắm, giống em lắm anh ạ! Bây giờ em là vợ anh nên em khác lúc đó rất nhiều. Có phải anh đi tìm lại em ngày xưa nên anh mới vậy không? Một người đã thành một người vợ thì không trở lại như lúc mới yêu được anh ạ!
Hôm vừa rồi sinh nhật "sếp", anh nói dối em anh đi đâu nhỉ? Tại sao em biết mà em vẫn để anh đi? Em cũng không hiểu nổi. Có thể một ngày nào đó em không chịu đựng nổi nữa em sẽ bắt gặp hai người mất. Liệu khi đó sẽ ra sao?
Anh biết không, nhiều lúc em nghĩ quẩn lắm. Khi sáng dậy đi làm, mở mắt ra đã thấy anh có tin nhắn yêu đương với "sếp", em chán lắm. Đi trên đường chỉ muốn chui đầu vào cái ô tô đang đi trước mặt hoặc đâm đầu vào đâu cho chết quách đi để đỡ phải khổ. Khóc thì không thể khóc được nữa vì hình như càng ngày em càng chai lỳ. Giờ em cũng không biết phải nói gì và làm gì nữa anh ạ!
Em không biết là khi anh đọc lá thư này anh sẽ hiểu em được bao nhiêu nhưng dù sao em cũng muốn viết cho anh. Em biết anh sẽ không chấm dứt mối quan hệ đó dù em có nói gì đi chăng nữa. Em cũng không quá cao thượng khi để mối quan hệ đó tiếp tục đâu. Em chỉ xin anh một điều thôi, đừng làm gì quá đáng với mẹ con em. Em biết em không giữ được anh, em hi vọng em sẽ sống chung được với điều đó.
Em và con yêu anh nhiều!
Theo Bưu Điện Việt Nam
9 năm mãi một tình yêu Đã bao năm rồi mà em vẫn còn giữ lá "thư tình" mà tôi đã viết, nói thư tình vậy thôi chứ chỉ là một email ngắn ngọn chứa đựng một nội dung rất trẻ con: "Thực ra Hiếu muốn quen Kim lâu rồi mà chưa dám nói ra, Kim à Kim, làm bạn gái Hiếu nha! Sau này chúng mình sẽ cùng...