Chỉ vì cái sơ mi rách, chồng ví tôi không bằng giẻ lau
Về nhà chồng, mình mang theo 10 cây vàng và một thân trinh nguyên. Nhưng chỉ 3 năm sau, vì một chiếc áo sơ mi rách, mình bị chồng đối xử không khác gì giẻ lau.
Lấy chồng năm 26 tuổi, mình mang về nhà chồng 10 cây vàng và một thân trinh nguyên. Chồng hơn mình 8 tuổi, làm trưởng phòng kiến trúc của một công ty xây dựng. Hai vợ chồng thắm thiết được đúng 6 tháng thì hết thời tân hôn.
Mình mang bầu, chồng bận rộn đi khảo sát thực địa, thỉnh thoảng anh gọi điện về hỏi chuyện thì đều xoay quanh bụng bầu của mình. Tình cảm lúc đó vẫn khăng khít, chưa thể hiện bất kỳ sự bất ổn nào.
Trước khi đến với chồng, mình từng trải qua 2 mối tình nhưng chẳng đâu vào đâu, chỉ là sự rung động thuở học trò nên khi chia tay là không vương vấn. Song chồng mình thì chỉ yêu mỗi một người, tình cảm rất sâu đậm.
Điều này do chính chồng mình kể khi chúng mình mới quen nhau. Anh không giấu giếm chuyện đó nên mình nghĩ anh đã buông được hết thảy. Ba năm sống chung, bọn mình chưa từng đề cập đến những người cũ này.
Rồi mình sinh con gái đầu lòng. Chồng mình yêu chiều con gái lắm. Từ lúc mình sinh con thì chồng không nhận đi công trình xa nữa, anh chỉ chịu trách nhiệm thiết kế thượng tầng. Mình rút hết của hồi môn và tiền tiết kiệm mở cửa hàng bán quần áo, giày dép trẻ em gần nhà, vừa có việc làm vừa tiện trông con.
Cứ tưởng cuộc sống vuông tròn như thế là ổn, vậy mà thứ hai vừa rồi, nhờ một chiếc áo sơ mi rách, mình mới biết mọi thứ giấu bên trong con người chồng.
Ảnh minh họa
Con mình mới biết đi, khá nghịch ngợm và tò mò nên thích kéo tủ ra lấy đồ bên trong. Hôm đó, mình cho con ăn sáng xong, đang chuẩn bị đồ để ra cửa hàng thì con mình kéo được chiếc ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo ra.
Ngăn kéo này để đồ cũ của chồng mình, bên trong là cuốn luận văn tốt nghiệp, vài cái kẹp giấy, ít đồ linh tinh hồi sinh viên của anh và một bộ quần áo. Nhìn bộ quần áo còn mới, lại gắn mác tên một thương hiệu đắt tiền nên mình định bụng giặt lại cho chồng mặc.
Nhưng khi giũ chiếc áo sơ mi, mình phát hiện áo bị chuột hoặc gián gặm nhấm một đoạn tay và cổ áo. Trong nhà mới không hề có chuột, gián, nên mình đoán có lẽ đã bị hỏng từ trước khi chúng mình cưới nhau, chắc chồng mình không biết nên nhét bừa vào đây. Mình quẳng chiếc áo làm giẻ nhà, còn chiếc quần vẫn lành lặn nên mình giặt sạch, phơi khô cho chồng.
Video đang HOT
Tối hôm đó chồng mình về muộn, về nhà là đi tắm rồi ngủ luôn. Sáng hôm sau mình hí hửng mang quần cho anh thay đồ đi làm. Vừa nhìn thấy chiếc quần, anh đã giật nảy mình rồi giật lấy, hỏi mình quần này ở đâu ra?
Mình kể lại vụ việc sáng hôm qua, kèm theo lời trách móc: ‘Đồ xịn thế mà anh lại bỏ quên trong tủ để chuột cắn hỏng cả cái áo’. Chồng mình mặt tái mét hỏi lại mình: ‘ Sao em tự tiện đụng vào đồ của anh? Đồ của em có bao giờ anh đụng vào đâu mà em lại vô duyên thế hả?’.
Mình rất bất ngờ, xưa nay quần áo của anh đều là do mình gập, làm gì có sự phân biệt đồ của anh với đồ của em. Sao bỗng nhiên chồng lại trở mặt với mình như vậy? Mình chưa kịp nói lại gì thì anh đã chạy ra kéo ngăn tủ rồi quay lại hỏi mình: ‘Cái áo đâu?’. Mình bảo: ‘Áo rách quá nên em làm giẻ lau rồi’.
Thế là mắt anh long lên sòng sọc, gân xanh gân đỏ nổi hết lên và đưa tay bạt tai mình. ‘Giẻ lau? Cô xem lại mình có bằng một cái giẻ lau không hả? Cô có biết bộ quần áo này của ai không? Đó là quần áo thằng bạn thân của tôi để lại đấy! Nó chết rồi mà di vật của nó lại bị cô đối xử như một cái giẻ lau thế hả?’.
Quát xong, anh để mặc mình khóc, tự chạy đi tìm chiếc áo kia. Khi thấy nó bị vo tròn ở một góc phòng khách, anh lại lườm mình một cái rồi nhặt áo lên, nâng niu mang đi giặt.
Biết nguồn gốc chiếc áo, mình cũng hối hận lắm, quên luôn cả cái bạt tai đau điếng của chồng. Anh phơi áo xong thì đi làm, chẳng nói thêm một câu nào với mình. Dù hơi tủi thân nhưng mình sai trước nên mình không dám ho he một lời.
Hôm đó mình nghỉ bán hàng, ở nhà nằm với con. Con ngủ, mình ngồi dậy lục lại tủ, tò mò lấy luận văn của anh ra xem thì thấy bên trong có một bức thư rất cũ, cách đây chừng 6-7 năm. Vừa nhìn thấy nét chữ con gái và dòng thân gửi ở phong bì, mình đã đoán ra người yêu cũ gửi cho anh.
Bên trong thư là những dòng chữ lãng mạn, thắm thiết kể lể chuyện yêu nhau mà phải cách xa. Nhưng khi đọc đến gần cuối bức thư, mình chết điếng khi cô ấy đề cập tới bộ quần áo.
Thì ra chẳng phải di vật của bạn thân nào để lại cho chồng mình, mà chính là món quà chúc mừng anh trở thành nhân viên chính thức của công ty. Cô ấy nói đã tích cóp đúng 2 tháng tiền lương để mua tặng anh một món quà ý nghĩa, hy vọng anh sẽ mặc trong những ngày trọng đại.
Biết chuyện này, không có gì đau hơn cái tát như trời giáng lúc sáng của chồng. Mình buồn, thất vọng và đau đớn quá! Hóa ra vì đồ kỷ niệm của người yêu cũ, chồng đánh mình rồi còn bịa chuyện để lấp liếm. Trong cơn giận, anh còn nói mình không bằng cái giẻ chùi chân của anh nữa. Mình buồn quá mọi người ơi!
Theo Afamily
Cú ngã đau điếng vì bị vợ xấu và chân ngắn cắm sừng
Đôi khi anh nghĩ "chẳng qua là bố mẹ giới thiệu, chứ cho mình chọn chẳng bao giờ mình chọn Thư'.
Tới giờ Hoàng vẫn không khỏi choáng váng khi nghĩ tới hình ảnh Thư tay trong tay bên gã đàn ông đô con kia, không những vậy trông họ còn rất tình tứ trao nhau nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng và Thư cưới nhau cách đây 7 năm về trước. Khi đó, Hoàng đã qua cái ngưỡng 30, còn thư mới chỉ vừa tròn 25. Khi yêu Thư, Hoàng không nghĩ nhiều bởi lẽ anh từng trải qua không dưới vài ba mối tình sâu sắc. Nếu nói về kinh nghiệm tình trường Thư còn kém anh xa.
Hoàng chọn Thư cũng bởi Thư là con nhà gia giáo, bố mẹ Thư và bố mẹ anh quen nhau từ khi gia đình anh sống ở quê. Khi thấy anh đã qua cái tuổi 30, bố mẹ anh mới cuống cuồng thúc giục. Khi đó, anh nói đại "Bố nói thế bố chọn cho con một cô vợ đi, con bận lắm".
Anh cứ nghĩ nói thế cho xong chuyện, nhưng chẳng ngờ, ngay chiều hôm sau bố anh gọi điện thúc giục anh về ăn cơm vì nhà có khách. Vị khách đó chẳng ai xa mà là Thư.
Lần đầu ấy nhìn thấy Thư, Hoàng nói "Em đẹp lạ thường thật". Còn Thư cô cứ nghĩ là một lời khen, mãi tới đêm tân hôn nghe Hoàng mỉa mai "Xấu lạ" cô mới biết đó là một lời nói châm chọc, hóa ra anh ta chê cô xấu lạ chứ không phải đẹp là thường gì cả".
Từ ngày cưới Hoàng, Thư chuyên tâm lo lắng cho gia đình. Cô trở thành mẫu vợ ngoan được gia đình Hoàng khen ngợi. Sau mỗi giờ tan sở, cô tất bật về đón con, lo cơm nước chu toàn cho gia đình. Thư cũng chẳng còn thời gian vui chơi, tụ tập bạn bè nữa.
Còn Hoàng, anh vẫn mải miết với những cuộc vui chơi bên ngoài, anh chẳng màng gì tới vợ. Nhiều hôm vợ chồng bên nhau anh toàn nghĩ tới những cô nhân tình nóng bỏng. Trong mắt anh, Thư chẳng qua chỉ là cô vợ nhà quê, đầu tóc toàn mùi thức ăn.
Đôi khi anh nghĩ "chẳng qua là bố mẹ giới thiệu, chứ cho mình chọn chẳng bao giờ mình chọn Thư'. Anh nghĩ thế, nhưng chưa một lần anh nói ra. Anh cũng không hào hứng giới thiệu thư với bạn bè cơ quan, bởi lẽ anh không chào đón sự xuất hiện của cô.
Cho tới một ngày, Thư bất chợt bảo anh mời bạn bè đến làm bữa cơm tất niên. Thư nói "Cưới nhau đã 7 năm nay, anh cũng là Phó Giám đốc, em muốn tổ chức bữa cơm thân mật mời một số bạn bè thân quen của anh đến ăn". Hoàng nghe thế giãy nảy. Chỉ mãi tới khi anh nhìn thấy bộ dạng tổn thương của Thư, anh mới giật mình.
Anh mời bạn bè tới chơi. Hôm đó, Thư chuẩn bị một mâm cơm rất chu đáo, dù Hoàng đã nói "ra hàng ăn". Thư ăn mặc giản dị, nhưng vẫn toát lên vẻ gần gũi. Tới dự hôm đó, có cô thư ký cũng là nhân tình của Hoàng. Nhìn thấy Thư, cô nhân tình của Hoàng không khỏi ra mặt kênh kiệu, bĩu môi.
Suốt bữa ăn cô nhân tình không quên nũng nịu, đá xéo Thư. Tuy nhiên cô rất giỏi ứng phó, cô cư xử hòa nhã, nói năng lưu loát hài hước khiến ai cũng nể phục. Còn Hoàng, anh chỉ thấy Thư nói ngốc nghếch chướng tai mà thôi.
Kết thúc bữa tiệc, anh Giám đốc cơ quan Hoàng không quên dành cho Thư một lời khen ngợi, ai cũng vỗ tay khen Thư nấu ăn ngon. Riêng Hoàng anh ta còn nháy mắt "Cậu mà không biết giữ là mất vợ đấy nhé. Không tầm thường chút nào đâu".
Hoàng vẫn không quên hôm đó, Thư có diện một chiếc váy khiêu gợi khiến anh không khỏi gắt gỏng. Anh nói với Thư "Cô không hợp kiểu đó đâu. Dưa lê còn đòi diện bikini cơ à". Hôm đó, Thư đã khóc rất nhiều, cô nói anh là người chồng vô tâm, anh không hiểu gì cô cả.
Cũng kể từ dạo đó chuyện vợ chồng của gia đình Hoàng rơi vào cảnh "cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt". Hoàng cũng chẳng mấy bận tâm, đôi khi anh còn thấy rảnh nợ hơn.
Cho tới chiều hôm kia, Hoàng rời cơ quan vào ban trưa, anh cùng cô thư ký vi vu ra một nhà nghỉ ngoại thành đổi gió. Khi anh vừa định đậu xe ở chỗ trống kia thì bỗng một chiếc xe ô tô hạng sang bóng loáng lướt qua mặt anh, vèo một cái chiếc xe đã yên vị ở chỗ mà anh "nhắm" trước.
Hoàng ức lắm, anh lao ra khỏi xe định mắng cho người kia một trận bõ tức. Nhưng rồi khi anh chưa kịp nói gì thì cổ họng anh nghẹn đắng, cô gái đi cùng anh ta đang cười với Hoàng nụ cười hiền dịu quen thuộc. Hoàng lắp lắp không nói nên lời.
Cô ta cúi chào Hoàng nhã nhặn rồi nói "Anh có gì định nói với chúng tôi sao ". Hoàng cứ đứng đó ngây người ra. Anh chàng kia không mìm cười "Thế thì mình đi thôi em". Họ nói rồi dắt tay đi thẳng.
Hoàng nhìn theo cô vợ chân ngắn anh vẫn thường chê ăn diện đẹp hơn cả cô thư ký ôm tay gã nhân tình đi vắt vẻo. Hoàng choáng tới mức chiếc kính trên mắt anh suýt rơi xuống.
Tối hôm đó, anh về nhà rất sớm. Anh muốn nghe từ vợ một câu giải thích, xin lỗi hay đại loại gì đó. Nhưng vợ anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh. Chỉ khi Hoàng lên tiếng "Cô học cái thói lăng nhăng ăn diện từ bao giờ thế?".
Thư thản nhiên "Bao năm qua anh đã làm khổ đời tôi, tôi sống cam chịu đã nhiều rồi. Thế đi, anh chẳng nói luôn miệng chúng ta vì con cái, không có tình yêu hay sao? Từ nay, chúng ta cứ sống thế đi, tôi cũng chẳng hơi đâu mà khóc lóc cầu xin tình yêu từ anh nữa".
Thư cũng không quên nhắc lại bao lần cô tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng cặp kè cô này cô kia, Thư cũng đã đau khổ không ít khi bao đêm phòng không gối chiếc. Bao năm qua Thư đã cố để giữ chân người chồng đại gia này, nhưng anh đâu có thấu hiểu.
Khi Thư đi rồi, Hoàng ngã quỵ xuống. Chẳng ngờ cả đời anh chinh phục bao nhiêu bóng hồng, nay anh bị chính vợ mình cắm sừng đau đớn thế. Anh bật khóc nghĩ tới lời Giám đốc từng nói với anh "Chẳng phải tầm thường đâu nhé! Lơ là sẽ mất đấy".
Theo Người đưa tin
Bố chồng tát đau điếng vì không để ông xúc cơm cho cháu Xót con, tôi vội vã bế cháu lên vỗ về và nói: "Cháu đã ăn được cơm đâu". Lời vừa dứt bố chồng tôi đã thẳng tay tát vào má tôi đau điếng. Tôi năm nay gần 32 tuổi, chồng tôi 36 tuổi. Lấy chồng muộn nên bây giờ 2 chúng tôi mới có một đứa con trai gần một tuổi. Khi con...