Chỉ vì bức ảnh mặc váy đăng trên facebook, tôi bị chồng dằn vặt “sống không bằng chết”
Có phải tôi làm nên tội tình gì lớn lắm không mọi người, mà sao tôi lại phải chịu đựng sống những ngày tháng như thế này?
Tôi chỉ biết vừa khóc vừa nép lại một góc vì quá sợ hãi. (Ảnh minh họa)
Tôi đang rất chán chường, vừa thất vọng chồng lại thất vọng với sự lựa chọn của mình. Giá mà ngày xưa tôi nghe lời bố mẹ đừng cưới anh ta thì bây giờ đã không phải khổ và thiệt thòi đến thế này.
Ngày ấy tôi cũng xinh xắn lắm, học ở trường đại học cũng có vài anh theo đuổi. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại đi yêu một người vừa lạnh lùng vừa thô lỗ như anh. Thậm chí tôi còn phải ngỏ lời và chủ động theo đuổi. Đến bây giờ tôi mới thấy mình quá ngu ngốc mới làm như vậy, trong khi bao nhiêu người tốt không yêu lại chọn người này làm chồng.
Khoảng thời gian yêu nhau của chúng tôi cũng tẻ nhạt lắm. Không hoa không quà cũng chẳng có những buổi hẹn hò lãng mạn. Có chăng là khi tôi nhắc thì anh chúc cho có lệ vậy thôi. Ngày tôi dẫn anh về ra mắt, cả bố mẹ đều không ưng còn tôi thì khăng khăng cưới bằng được. Bố mẹ tôi bực quá nên tuyên bố lấy anh thì sẽ từ mặt. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện bố mẹ thắng con cái, cuối cùng tôi cũng được kết hôn.
Hôm toà soạn liên hoan tôi có mặc một chiếc váy khá đẹp và nổi bật, tiện thể thấy đẹp nên tôi chụp ảnh và đăng facebook luôn. (Ảnh minh họa)
Ngày mẹ đồng ý mẹ đã nói với tôi một câu mà bây giờ tôi mới thấm: “Con sống chết lựa chọn nó thì sau này sướng khổ tự chịu, đừng về nói bố mẹ không khuyên ngăn con”. Tôi cứ tưởng là tôi bảo vệ tình yêu của mình như thế thì anh sẽ càng trân trọng tôi hơn. Nhưng không đâu, anh vẫn vô tâm với tôi như vậy. Sang nhà tôi thấy bố tôi đang trồng cây hay làm gì anh cũng ngồi mở tivi xem chứ không bao giờ xắn tay phụ giúp.
Video đang HOT
Có lẽ người tốt thì mới có khuyết điểm còn người như anh thì tôi chưa thấy có điểm tốt nào kể từ khi kết hôn. Không những anh luôn tỏ ra lạnh lùng mà còn rất cục cằn. Lời nào anh nói ra là như đâm vào tai người khác. Ngày sinh nhật bố tôi, tôi cũng phải giả vờ là anh để mua quà tặng.
Nhìn thấy em rể vừa xông xáo vừa yêu vợ, tôi lại thấy chạnh lòng, khi về tôi đã nói khéo anh nên quan tâm đến bố mẹ tôi thì anh quát: “Tôi lấy cô chứ không lấy bố mẹ cô, còn cô thích thì tự đi mà quan tâm lấy”. Đấy, anh luôn nói kiểu đó, hình như từ ngày kết hôn đến nay tuần nào tôi cũng khóc vì những lời lẽ anh nói như vậy.
Thời gian chúng tôi nói chuyện với nhau rất ít. Anh không phải người tham công tiếc việc nhưng lại là người ham chơi. Với bạn anh có thể dành cả ngày cả đêm đi cùng, vợ bạn đẻ canh ba gà gáy anh cũng dậy đến viện trực cùng. Còn tôi đau dạ dày cả đêm anh chẳng ỉ ôi. Mà tôi thì không dám kể với ai cả, nhất là bố mẹ tôi. Tôi lúc nào cũng muốn chứng minh mình đúng, bây giờ không thể chứng minh cũng phải bao bọc lấy cái hạnh phúc giả tạo này. Nhiều khi nghĩ tủi thân tôi chỉ biết nằm khóc.
Tôi mới chuyển đến công việc mới, là một phóng viên của toà soạn báo trẻ. Vì trong môi trường làm việc trẻ trung nên tôi đã phải đầu tư ăn mặc một chút rồi cũng phải cố cho không thua chị kém em. Hôm toà soạn liên hoan tôi có mặc một chiếc váy khá đẹp và nổi bật, tiện thể thấy đẹp nên tôi chụp ảnh và đăng facebook luôn.
Tối hôm đó, anh đi uống rượu rồi về nhà với bộ dạng say khướt quần áo thì xộc xệch. Mới vừa thay quần áo lau người cho anh xong thì anh kéo tôi xuống rồi hỏi tôi dùng nước hoa à. Tôi cũng thật thà nên cười bảo vâng. Thế mà anh bật hẳn dậy lôi điện thoại ra rồi ném xuống đất: “Cô dùng nước hoa làm gì? Cô mặc đẹp dùng nước hoa đăng lên facebook để có ngày cắm sừng tôi à?”.
Đúng là oan trái nên tôi vừa khóc vừa thanh minh. Còn chưa nói hết câu thì anh tát tôi một cái rất mạnh: “Đồ đú đởn, gỡ ngay cái ảnh ra rồi bỏ việc chỗ đó đi còn không thì liệu hồn”. Nói xong anh còn dậy ném hết đồ trang điểm của tôi, quần áo của tôi thì lôi ra cái thì vò nát cái thì đạp lên. Tôi chỉ biết vừa khóc vừa nép lại một góc vì quá sợ hãi.
Trời ơi, chắc tôi làm gì nên tội tày đình lắm. Đâu phải chuyện gì to lớn lắm mà anh ta tát tôi thế này? Dù sao cũng chỉ là bức ảnh chứ không có gì thế mà anh ta còn nói tôi đú đởn ăn chơi. Đến nước này thì tôi chán lắm rồi, tôi nên làm gì bây giờ?
Theo Afamily
Đưa con đi chơi cuối năm bất ngờ thấy chồng ôm ấp nhân tình ngay giữa trung tâm thương mại cô vợ ít học đã vén váy làm chuyện không ngờ
Chồng chị cũng đang ôm eo cô nhân tình bé nhỏ tiến về phía hai mẹ con chị. Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
Chuyện anh ngoại tình chị đã biết cách đây 5 tháng nhưng chị chọn cách im lặng chứ không làm um lên như nhiều bà vợ khác. Chị biết lấy được anh số phận một cô gái quê ít học như chị đã quá may mắn rồi. Nhưng điều mà chị đau đớn nhất chính là việc anh đã phản bội lời thề trước khi cưới chị làm vợ: "Anh hứa, dù có bất kì chuyện gì xảy ra anh cũng không bao giờ làm chuyện có lỗi với em".
Chị im lặng cũng một phần vì chị sợ ly hôn thì coi như đứa con trai chung giữa anh chị sẽ không còn tương lai nữa. Cho dù chị có để con lại cho bố nuôi thì chắc gì người phụ nữ bước vào căn nhà này thay chị sẽ đối xử tốt với con của chồng. Rồi thằng bé sẽ ra sao?
Lỗi là ở người lớn, đừng bắt trẻ con phải chịu đựng theo. Hơn nữa, anh có ngoại tình nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người bố. Anh vẫn về ăn cơm tối cùng con, đưa đón con đi học và chơi với con cho tới tận khi con lên giường đi ngủ. Chỉ có khác là khi sau khi con đi ngủ rồi, anh lại lặng lẽ phóng ô tô tới nhà cô ấy và 6 giờ sáng hôm sau anh mới có mặt ở nhà. Con tỉnh dậy vẫn thấy mặt bố, thằng bé cứ ngỡ cả đêm qua bố nó vẫn ở nhà.
Con tỉnh dậy vẫn thấy mặt bố, thằng bé cứ ngỡ cả đêm qua bố nó vẫn ở nhà. (Ảnh minh họa)
Chị biết rõ tình yêu anh dành cho chị đã không còn. Mà tình yêu không còn thì có níu kéo, đay nghiến, dằn vặt nhau cũng chỉ là vô ích. Mà làm um lên thì chung quy lại người đau khổ cũng vẫn là chị, người thiệt thòi cũng là con chị mà thôi. Thế nên chị chấp nhận chung sống hòa bình với anh dưới một mái nhà. Không ai quản việc của ai. Chị chỉ cần anh có trách nhiệm với con, thế là đủ.
Bạn bè nhiều người khuyên chị chia tay, giải thoát sớm đi để làm lại cuộc sống mới. Nhưng chị biết một người phụ nữ ít học chỉ biết ở nhà nội trợ chăm sóc con cái như chị thì đàn ông nào muốn lấy, huống hồ chị cũng đã bước sang cái tuổi 37 mất rồi. Vậy nên cứ duy trì cuộc sống như hiện tại có lẽ lại tốt hơn. Nếu một ngày anh muốn buông tay, tất nhiên chị không níu kéo nhưng chị muốn nó diễn ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Hôm ấy là ngày cuối năm, từ tối hôm trước con trai đã muốn bố đưa cả nhà đi mua sắm ở trung tâm thương mai. Anh đồng ý hứa hẹn với con nhưng sáng hôm sau anh lại gọi điện về cho vợ: "Anh có chút việc đột xuất không đưa con đi được, em đưa con đi giúp anh nhé".
Chị biết việc đột xuất của anh là với cô ta chứ làm gì có việc nào khác nhưng chị vẫn vui vẻ nhận lời. Lúc bước ra cửa, con vẫn còn hỏi chị mãi rằng tại sao hôm nay bố nó không có nhà để đi cùng nó. Chị nói rằng bố bận công việc đột xuất không đi được. Thằng bé tỏ ra buồn bã lắm, nhưng rồi nó ôm choàng lấy cổ mẹ: "Chúng ta sẽ mua quà về cho bố mẹ nhé". Chị mỉm cười nhưng sống mũi lại cay cay.
Nhưng khi hai mẹ con chị vừa gửi xe ở tầng hầm rồi bước vào thang máy lên tầng bán hàng của trung tâm thương mại thì gặp ngay cảnh tượng đau lòng ấy. Chồng chị cũng đang ôm eo cô nhân tình bé nhỏ tiến về phía hai mẹ con chị. Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
(Ảnh minh họa)
Vậy là nhân lúc con chưa nhìn thấy gì cả. Chị vội vàng ôm lấy chân rồi kêu lên: "Toàn ơi không biết con gì nó cắn chân mẹ mà đau quá. Con nhìn xem là con gì bắt giúp mẹ với, đau quá". Chị vén váy lên cao một chút để thằng bé nhìn xem phía trên gối mẹ có gì không. Nghe mẹ hét thằng bé vội ngồi thụp xuống cứ thế xoa chân cho mẹ mà cố gắng tìm kiếm thủ phạm.
2 phút trôi qua không thấy con gì cả cậu bé 5 tuổi kéo lại váy xuống cho mẹ rồi ai ủi: "Mẹ hết đau chưa, thương mẹ quá, tí nữa con mua thuốc bôi cho mẹ nhé". Chị xoa đầu con âu yếm, mọi chuyện qua rồi, họ đã đi qua cả rồi.
Trước khi quay đi, chị vẫn kịp nhận ra chồng đang tái mặt khi nhìn thấy mẹ con chị. Quay bước đi, chị cũng hiểu luôn được rằng đã đến lúc chị nên để con đối mặt với thực tại. Bởi vì anh công khai thế này thì có nghĩ rằng chị có cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra cũng không được nữa. Sớm muộn mái ấm của chị cũng không còn, mà sợ rằng lúc đó con lại sốc.
Chị quyết định đã đến lúc rồi, dù con có đau đớn vì cảm giác chia lìa thì ít ra bên cạnh nó vẫn còn có chị, có người mẹ yêu thương nó vô điều kiện này.
Theo Tamsubuon
Vượt rào với cấp dưới sau 10 năm chưa thể 'lên đỉnh' với chồng Cậu đề nghị được một lần cùng tôi trao những yêu thương, giúp tôi có cảm giác mà 10 năm nay chồng chưa mang lại cho tôi được. ảnh minh họa Tôi 43 tuổi, trưởng phòng một công ty cổ phần về thiết bị máy tính. 33 tuổi tôi mới cưới chồng, muộn hơn so với các bạn cùng thời đó. Chồng là...