Chỉ vì bữa cơm tự nấu mà tôi sắp mất người yêu
Thế nhưng, cả ngày hôm sau tôi không thấy em nhắn tin, nghe điện. Ngỡ tưởng có vấn đề gì quan trọng, tôi lo cho em vô cùng, tức tốc chạy đến phòng trọ của em. Thấy em nằm mệt nhoài trên giường, mặt mũi xanh xao, vàng vọt.
24 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội tỏ tình với một người con gái. Tôi với em quen nhau được hai tháng thì tỏ tình, và hơn cả bất ngờ em đã nhận lời làm người yêu tôi. Vậy là kể cả thời gian quen biết lẫn thời gian yêu nhau chúng tôi đã có 8 tháng kề bên.
Trước ngày sinh nhật em nửa tháng tôi đã lên kế hoạch tạo bất ngờ cho em, từ quà, địa điểm chơi cho đến những lời yêu thương… Có lẽ không phải người con trai nào cũng có cảm giác như tôi. Nhưng vì yêu em, vì trân trọng mối tình hạnh phúc này tôi quyết phải làm được điều gì đó khiến em cảm động, và hiểu được rằng tôi sẽ làm tất cả để em hạnh phúc.
Quyết tâm của tôi được chứng minh bằng hành động. Trước ngày sinh nhật em tôi đã huy động 3 chiến hữu, bạn thân nhất của tôi giúp đỡ. Tôi đặt trước một phòng chiếu phim dành cho 2 người, tự tay mình trang trí căn phòng trở nên lộng lẫy, lãng mạn với bóng bay, hoa và nến… Đứng trước căn phòng chiếu phim mà lòng tôi có một niềm tin mãnh liệt chắc chắn em sẽ rất vui, cảm động và chạy tới ôm tôi thật chặt. Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi lại cảm thấy hứng thú với việc mình đang làm.
Ảnh minh họa.
Cuối cùng thì ngày đó cũng đến, tôi đến phòng trọ của em đúng 6h tối. Tôi đưa em đến phòng tôi ăn, đó là bữa cơm mà tôi đã rất mất công mới có thể nấu được, dùng cơm xong em còn không ngớt lời khen ngợi tài nấu ăn của tôi. Rồi sau đó tôi lại đưa em đến căn phòng lãng mạn tôi đã kỳ công trang trí. Để tạo bất ngờ cho em mà tôi nhất quyết không nói ra địa điểm sẽ đưa em đi mặc cho em năn nỉ. Khi đến nơi, đúng như những gì tôi nghĩ em ngạc nhiên, cảm động và ôm tôi thật chặt. Tối hôm đó tôi cùng em cảm nhận được không gian ấm áp, tôi nắm tay em thật chặt, còn em dựa đầu vào vai tôi… chiều theo ý thích của em tôi lựa chọn bộ phim tình cảm Hàn Quốc lãng mạn.
Đồng hồ điểm 10h đêm mặc dù vẫn muốn được gần nhau thêm phút giây nữa nhưng chúng tôi vẫn quyết định ra về, đó là nguyên tắc của em: “Em sẽ không bao giờ đi chơi về muộn đâu”. Đứng trước cổng phòng trọ của em tôi hôn nhẹ lên trán em. Chúng tôi chia tay ra về trong sự nuối tiếc, giá mà đêm nay dài hơn chút nữa, giá mà thời gian ngừng trôi…
Thế nhưng, cả ngày hôm sau tôi không thấy em nhắn tin, nghe điện. Ngỡ tưởng có vấn đề gì quan trọng, tôi lo cho em vô cùng, tức tốc chạy đến phòng trọ của em. Thấy em nằm mệt nhoài trên giường, mặt mũi xanh xao, vàng vọt.
Lúc đầu em còn nhất quyết không trả lời, nhưng sau đó vì không giấu nổi em đành trả lời “Có lẽ vì bữa cơm tối qua anh nấu mà em bị đau bụng. Suốt từ đêm qua đến giờ em chỉ đi ra đi vào, không ăn uống được gì. Em mệt lắm rồi, hay anh đưa em đi viện đi…”.
Tôi không ngờ sự việc lại ra nông nỗi vậy. Tôi đã cố gắng rất nhiều để chuẩn bị được bữa cơm đó. Tất cả đều là tâm ý của tôi. Thực phẩm tôi mua hôm đó đều rất tươi ngon, đều được chế biến cẩn thận là soa có chuyện “ngộ độc thực phẩm” như bác sĩ nói. Hơn nữa, tối qua chính tôi cũng ăn cùng em, sao lại chỉ có em bị…
Video đang HOT
Dù có nghi kỵ thế nào, thì cũng không thể phủ nhận được việc chính tôi đã gây ra cái tội tày đình đó. Không biết liệu em sẽ nghĩ gì về tôi. Giá hôm đó tôi nghe lời bạn bè dẫn em đến nhà hàng thì đã không vậy.
Theo Người đưa tin
Bữa cơm trước giờ ly hôn của cô vợ quê khiến chồng nghẹn lại và đưa ra 1 quyết định không ngờ tới
Hằng vẫn nấu ăn ngon như xưa, nhìn con cái vui mừng khi có bố mẹ quây quần mà Thắng thấy nhói lòng. Lâu lâu anh ngước lên nhìn lén vợ thấy nét mặt cô rất bình thản, nhưng bàn tay lại run rẩy cầm đũa không vững.
Ngày lấy nhau Hằng và Thắng không có gì ngoài hai bàn tay trắng. Hằng chịu khó buôn bán rau củ ở chợ cũng tích góp được chút ít. Thời gian đầu Thắng phụ vợ vì chưa xin được việc, lúc đó Hằng dường như là trụ cột của gia đình. Cũng may mắn Thắng có cái bằng cao đẳng bên xây dựng nên sau này được người anh họ xin cho vào làm ở 1 công ty khá ổn. May mắn đến với Thắng từ đó. Vợ Thắng vốn hiền lành đảm đang chịu khó. Hai vợ chồng luôn hứa sẽ cùng cố gắng xây dựng tương lai.
Ngày ngày Hằng vất vả ngòai chợ nhưng cô vẫn không bỏ bê việc chăm chồng chăm con. Khi nghèo khó với Thắng món cá kho rau lang luộc của vợ vẫn là nhất. Với Hằng đó là thời gian quý giá đáng để trân trọng và nhớ đến suốt cuộc đời.
Khi gia đình khấm khá hơn, Thắng bắt đầu để ý đến hình thức. Đi làm lúc nào anh cũng quần tây sơ mi là lượt còn Hằng vẫn ngày ngày làm bạn với mớ rau, con cá ngoài chợ. Nhiều người bảo chị để tâm ăn mặc nhưng chị nói không có thời gian, hơn nữa chị tin tưởng chồng mình.
(Ảnh minh họa)
Nhưng cuộc đời đúng là không nói trước được điều gì, khi thành đạt rồi Thắng bắt đầu thấy chán cô vợ của mình. Hằng chẳng biết trang điểm , dùng son, váy vóc, cô lúc nào cũng vận mấy bộ đồ ở nhà, móng tay thì luôn đen sì vì ngắt rau cho khách. Rồi Thắng quen 1 cô gái khác, cô ta nóng bỏng xinh đẹp biết chiều chuộng khác hẳn cô vợ quê của Thắng.
Hằng đau khổ khi biết giờ Thắng đã chán cơm thèm phở. Anh tỏ ra chán vợ công khai, Thắng đi triền miên lâu rồi anh chẳng ăn cơm nhà. Vợ chồng căng thẳng cãi vã suốt. Hằng không tin gia đình mình lại có ngày như thế này. Cô tâm sự với người bạn thân, cô ấy trách cô không biết yêu lấy chính mình. Từ đó Hằng thay đổi, cô đi tập yoga, biết ăn mặc và chăm sóc bản thân hơn.
Cũng lâu rồi Thắng ở lỳ bên nhà cô bồ chẳng chịu về mặc cho mẹ con Hằng gọi. Hằng cũng nghĩ đến việc buông xuôi nhưng vì con nên cô cố gắng. Ngày Thắng nói tối sẽ về, Hằng mừng đến bật khóc, cô ăn mặc gọn gàng chờ chồng. Nhưng 12 giờ anh mới về và chìa cho cô tờ đơn ly hôn:
- Cô ký đi, tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai. Duyên của mình đến đây là hết rồi.
Hằng ngồi trơ ra ôm lấy gối, nước mắt rơi lã chã. Cô không nghĩ khi giàu sang con người anh lại thay đổi chóng mặt như vậy. Hằng nghĩ có lẽ đã đến lúc buông tay nhau ra thật rồi. Hai đứa con của cô thương mẹ vô cùng, nhìn chúng mà tim cô đau nhói.
1 tháng sau, Hằng hẹn chồng về nhà nói chuyện ly hôn. Thắng vui vì Hằng đã thông suốt. Hôm đó nói chuyện xong Thắng lại đi, nhưng Hằng níu tay lại:
- Trưa mai anh về ăn cơm với các con 1 bữa, chiều mai mình lên phường.
Thắng gật đầu đồng ý. Cả đêm anh hút thuốc trầm ngâm khi cô bồ đã ngủ say như chết. Anh tự hỏi mình làm vậy có quá tàn nhẫn không? Nhưng rồi Thắng lại bào chữa: "Tình yêu không có lỗi". Dù có trăm nghìn cái miệng thì anh cũng thấy có tội với con, với vợ.
Còn Hằng dĩ nhiên cả đêm cô không chợp mắt nổi, nhưng giờ cô không còn khóc nữa. Sáng sớm Hằng ra chợ sớm mua cá, rau thịt về nấu cơm trưa. Bữa cơm hôm nay là bữa cuối cùng của gia đình, càng nghĩ Hằng càng nặng trĩu chân. Nhưng cô hứa sẽ nấu thật ngon cho bố con Thắng ăn.
(Ảnh minh họa)
Thắng về ăn cơm, hai cu cậu hớn hở vô cùng. Đứa nào cũng ăn 2 bát liền, Thắng nhìn mấy món quen thuộc tự dưng anh nghẹn lại. Hằng vẫn nấu ăn ngon như xưa, nhìn con cái vui mừng khi có bố mẹ quây quần Thắng thấy nhói lòng. Anh có ăn 1 bát cơm với miếng cá kho và mấy cọng rau lang luộc. Bữa cơm không cầu kỳ nhưng lại rất đầm ấm, lâu lâu Thắng nhìn lén vợ thấy nét mặt cô rất bình thản, nhưng bàn tay lại run run không cầm chắc đôi đũa.
Anh tự nhủ, từ ngày sống bên cô bồ anh chưa thấy cô ấy 1 lần vào bếp. Đêm nào hai người cũng đi ăn, rồi kéo nhau vào nhà nghỉ. Anh còn không rõ cô ta có biết nấu ăn không nữa. Càng nghĩ Thắng như nổ tung lên, khi anh mơ màng nghĩ thì thằng út nói:
- Bố ơi! Bố giúp con hoàn thành bảng điện với ạ, thầy giáo giao về nhà làm mà con không biết mình có lắp sai mạch không nữa.
- Được rồi, con lên phòng đi rồi bố lên.
Hằng dọn mâm cơm, lúc này nước mắt cô rưng rưng vì thương con. Đồng hồ điểm 2 giờ, Hằng nói với chồng:
- Cảm ơn anh đã về ăn cơm. Mình đi thôi, đến giờ rồi.
Thắng bối rối lấy cơ công ty có việc gấp nên hoãn lại. Hôm đó Thắng suy nghĩ rất nhiều cuối cùng anh quyết định xé đơn ly hôn quay về bên vợ con. Anh cho cô bồ 1 khoản tiền rồi nói lời chia tay. Cô ta khóc rồi làm ầm lên nhưng Thắng vẫn quyết tâm rời xa. 1 giờ sáng anh về nhà thấy vợ mình mệt nhoài nằm sõng soài trên nền nhà lạnh ngắt. Thắng hốt hoảng:
- Mình ơi, em sao thế, tỉnh lại đi mình ơi.
Thắng hốt hoảng đưa Hằng đến viện, bác sĩ nói cô kiệt sức vì thiếu ngủ suy nghĩ quá nhiều. Tỉnh dậy Hằng ngạc nhiên khi có chồng nắm tay ngồi bên cạnh, cô cứ ngỡ mình đang mơ:
- Em tỉnh rồi à, tốt rồi, để anh đi mua cháo cho em ăn.
- Anh đừng đi..
Câu nói của vợ khiến Thắng đứng đơ ra:
- Ừ anh đây rồi.
Hằng nghe câu nói đó xong liền òa khóc. Hai vợ chồng ôm lấy nhau, Thắng luôn miệng xin lỗi vợ. Từ ngày đó họ quay về với nhau, không ai nhắc đến vụ ly hôn nữa. Lúc này Hằng nghiệm ra rằng: " Phụ nữ đừng chờ đến lúc bị phản bội mới chịu yêu thương lấy bản mình".
Theo Một Thế Giới
Chồng nổi cơn thịnh nộ, mắng tôi làm xấu mặt anh sau bữa cơm tại nhà bố mẹ Em ăn uống ở nhà bố mẹ giống như đang muốn nói rằng chồng em bỏ đói em, không cho em ăn uống đàng hoàng vậy! Ngày tôi bước chân lên xe hoa về nhà chồng, ai cũng khen tôi tốt số lấy được người chồng mẫu mực, hào hoa phong nhã, nhà cửa đàng hoàng, lại công ăn việc làm ổn định,...