Chỉ vì anh quá giàu
Em có thể vượt lên dư luận để đến bên anh, nhưng em không thể để anh từ bỏ gia đình mà chọn tình yêu, chọn em.
Sài gòn trời đã chuyển mưa, cái không khí nóng bức, oi ả đã không còn nữa. Trời mưa sao lòng em lại nhớ đến anh, cũng cảnh vật ấy, cũng cơn mưa ấy nhưng sao lòng em lại khác xưa. Nhớ mùa mưa năm ấy khi em mới bước vào năm nhất, cũng là lúc hai chúng ta lần đầu tiên gặp nhau. Chủ nhật nên cả em và anh không phải đến trường, phòng trọ lại cạnh nhau nữa chứ, thế là hai đứa lại đem ghế ra ngồi nói chuyện cả buổi sáng tưởng chừng cả thế giới này chỉ còn anh và em. Mà hình như ông trời sắp đặt trước thì phải, mới gặp nhau mà nói chuyện giống như thân với nhau từ bé, như là lâu lắm không có ai để trút tâm sự. Mọi chuyện, mọi bí mật tự dưng lại nói hết ra cho nhau nghe.
Lúc đó anh đã là sinh viên năm 4 nên cũng nhiều kinh nghiệm, anh chia sẻ hết cho em nghe. Anh chỉ bảo cho em như dạy một đứa con nít vậy. Hai chúng ta kể về chuyện gia đình, học tập, bạn bè và cả chuyện tình yêu nữa chứ. Lúc đó không biết sao em lại vui vì một lý do đơn giản là anh chưa có người yêu và em cũng thế. Nhưng em không dám nói ra suy nghĩ ấy.
Rồi thời gian trôi qua, dần dần chúng ta hiểu nhau nhiều hơn, anh lúc đó tốt với em thật nhiều, anh đưa đón em đi học, lúc em nhớ nhà thế là anh trở thành tài xế riêng của em để em có thể dạo khắp phố phường thành phố. Dường như tất cả những con đường, những ngõ nhỏ đều có hình ảnh, bóng dáng thân quen của anh và em. Có lúc tối nằm ngủ em suy nghĩ sao anh lại tốt với em vậy nhỉ? Câu hỏi ấy cứ luẩn quẩn bên em rồi đến một ngày…
- “Ôi! Mới sáng sớm anh làm gì đứng trước phòng em vậy”, không kịp để anh nói lời nào: “Anh yêu đời quá ha, ai mới tặng mà anh có hoa vậy, cũng đẹp nhỉ”.
Anh với ánh mắt nghiệm nghị: “ tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ”
- “Ôi! Sao anh biết sinh nhật của em, cảm ơn anh nha, không có anh là em quên mất”
- “Đi em, anh chở em đến một nơi”
Video đang HOT
Anh đã sắp đặt hết tất cả, anh chở em đến một nơi thật đẹp và lãng mạn mà anh đã dùng đèn và hoa để trang trí, có cả bánh sinh nhật cho em nữa kìa. Thật cảm động, cuối cùng em đã rơi lệ. Cảm ơn anh nhiều lắm, cũng chính lúc đó anh đã nói lời yêu em. Anh ơi, em hạnh phúc lắm, giống như em đã chờ đợi câu nói này trong suốt 7 tháng trời hai chúng ta quen biết nhau. Nhưng không hiểu sao em không thể chạy tới ôm lấy anh và nói em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm giống như em suy nghĩ.
- “Anh cho em thời gian để suy nghĩ nhé”
- “Đừng để anh đợi quá lâu nha em”
Một ngày, hai ngày rồi lại một tuần trôi qua, em suy nghĩ, em đau lắm, nghẹn ngào nước mắt khi trả lời anh:
- “Xin lỗi, em không thể yêu anh được”
- “Vì sao vậy em? Anh không tốt à? Anh có lỗi gì à? Em nói cho anh nghe đi, anh có thể sửa mà”
Ước mong chúng ta sẽ đi chung trên một con đường, nhưng điều có không thể đúng không anh? (Ảnh minh họa)
Lý do ư? Lý do gì nhỉ? Vì em không yêu anh? Không đúng, em yêu anh nhiều lắm mà. Vì chúng ta không hợp nhau ư? Cũng không phải, anh hiểu em nhiều hơn ai hết. Anh có biết lý do tại sao không? “ Đơn giản vì anh quá giàu“. Em có thể trở thành bạn để anh có thể chia sẻ tâm sự, nhưng em không thể là người yêu là vợ của anh sau này được. Hai gia đình chúng ta quá khác nhau, là hai thế giới đối lập nhau. Em có thể vượt lên dư luận để đến bên anh, nhưng em không thể để anh từ bỏ gia đình mà chọn tình yêu, chọn em.
Anh sinh ra trong một gia đình gần như hoàn hảo, khá giả, ai nhìn vào cũng phải mơ ước. Ba anh là chủ tịch hội đồng quản trị của một bệnh viện có tiếng, còn mẹ anh là người có quyền thế và địa vị trong xã hội. Em cũng biết rằng ba mẹ anh đã mong ước biết bao để có một cô con dâu cũng giàu có, thông gia ngang bề gia thế, môn đăng hộ đối. Nhưng ngược lại với những mong đợi ấy gia đình em rất nghèo, em lại là con cả phải cố gắng vừa học vừa làm để lo cho cuộc sống, ăn học của những đứa em thơ, bố mẹ em lớn tuổi lại thêm bệnh tật. Sao em có thể sống sung sướng bên anh, bên gia đình anh – cách gia đình em cả hàng ngàn cây số mà bỏ mặc gia đình em được. Anh là đứa con trai duy nhất trong gia đình, nên phải lo cho bố mẹ, kế thừa sự nghiệp của ba anh, đâu thể đi xa quê, và đó cũng là tục lệ ở quê anh mà. Anh biết điều đó đúng không? Còn em là chị hai của ba đứa em gái nhỏ. Gia đình anh rồi đây sẽ cấm cản, sẽ khuyên răn, có thể sẽ răn đe nếu như anh vẫn tiếp tục yêu em, em không muốn anh phải khó xử khi đứng trước chữ hiếu và chữ tình.
Anh ơi, em sẽ ra đi và phải quên đi mối tình đầu của hai chúng ta, sao anh lại khóc, con trai không được khóc, còn biết bao người con gái tốt hơn em mà. Anh phải sống thật hạnh phúc nha, anh hãy luôn nỡ nụ cười như lúc bên cạnh em. Cuộc sống này còn nhiều điều tuyệt vời đang chờ đợi anh phía trước, hãy lạc quan lên anh nhé. Hãy quên em đi, em không xứng đáng với anh đâu, yêu em anh sẽ khổ đấy, anh có biết điều đó không? Em xin lỗi đã làm anh đau, em sẽ không yêu một người nào khác, trái tim của em đã thuộc về anh. Lá thư em viết cho anh em để trên bàn học của anh đấy, anh đọc đi và đừng liên lạc với em nữa, em chuyển phòng đến nơi khác, nơi mà không có anh. Dần dần thời gian trôi qua rồi anh sẽ quên em thôi, đừng khóc nha anh.
Một năm đã trôi qua, ngày nào em cũng nhận được tin nhắn của anh “nhớ sống tốt nha em, anh đợi em”, “chúc em ngủ ngon, anh nhớ em”… em nói anh không được liên lạc với em rồi mà, hãy để thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Nhưng sao anh lại đối xử dằn vặt với chính bản thân mình như vậy? Anh đừng tự hỏi rằng mọi chuyện kết thúc như vậy sao mà hãy chấp nhận đi anh, anh còn có gia đình, còn phải lo kế thừa sự nghiệp của ba anh nữa. Anh phải quên em thì anh mới có thể tìm đến một mối tình tốt đẹp khác chứ.
Năm nay cũng sinh nhật em nhưng sao không khí lại ảm đạm, hiu hắt thế này nhỉ, bài hát “happy birthday” và “nhớ em” vang lên từ điện thoại của em, sinh nhật em sao anh lại làm cho em khóc, trời cũng khóc cho hai chúng ta rồi kìa. Anh ơi, một năm trôi qua anh vẫn khỏe chứ? Giờ đây anh đã là bác sĩ rồi nhỉ? Công việc có tốt không anh? Có cực lắm không? Chắc anh phải thức khuya, dạy sớm nhiều nhỉ. Giờ đây mỗi lúc em bị ốm đã không còn ai mua thuốc cho em, không ai la khi em đi ra ngoài bị mưa ướt, không ai hỏi lý do vì sao em đi học về muộn.
Hãy cho em một lần cuối để nhớ về anh, một lần này nữa thôi, lau xong những giọt nước mắt này em sẽ quên anh, dù trời Sài Gòn có chuyển mưa bao nhiêu lần nữa em cũng sẽ không khóc. Em sẽ quên được anh, anh nhớ giữ gìn sức khỏe để phải lo cho những bệnh nhân đang rất cần sự quan tâm của anh. Anh phải sống thật hạnh phúc anh nhé, cho dù thế giới hạnh phúc đó không có em. Tạm biệt anh, tạm biệt mối tình đầu của em.
Theo 24h
Tôi có nên lấy chồng lần nữa?
Anh càng chứng tỏ mình thì khiến cho tôi càng mất tự tin bên anh. Chúng tôi quen nhau khi cả hai đều từng một lần tan vỡ gia đình và ít nhiều có địa vị trong xã hội.
Anh đã hơn 40 tuổi và là chủ một công ty tư nhân chuyên xuất khẩu nguyên liệu thủy sản, còn tôi cũng ngoài 30 tuổi và hiện đang dạy ở một trường đại học. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn, anh đã làm quen và sau đó ngỏ lời yêu tôi. Vì đặc trưng công việc của tôi là giảng dạy và nghiên cứu ít thời gian rảnh nên sau khi ly hôn tôi cũng chưa muốn nghĩ đến chuyện tìm bạn mới. Lần đầu anh mời đi uống nước tôi nhận lời nhưng cảm thấy vô vị lắm, rồi khi nói chuyện với anh tôi lại cảm thấy có chút gì đó thú vị cuốn hút ở anh và kết quả sau ba lần gặp chúng tôi yêu nhau. Thật sự những khi bên nhau anh cũng tạo cho tôi những cảm giác rất ấm áp, bình yên. Anh luôn ân cần lo lắng và chiều chuộng tôi, tôi cảm thấy thật sự vui và hạnh phúc lắm.
Ngoài công ty riêng anh còn kinh doanh một khách sạn và nhà hàng nên công việc dường như quá bận rộn, có khi cuối tuần anh không có thời gian tôi thường đến nhà thăm anh. Và mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến nhà anh. Chuyên ngành cũng như đặc thù công việc khiến tôi ngại và khó nắm bắt công việc của anh. Mỗi lần như thế anh hay trách tôi không quan tâm đến chuyện nhà chuyện cửa, anh nói tôi sẽ thành vợ anh thì phải để ý công việc của anh, nhưng anh không hiểu tôi không biết làm quen bằng cách nào. Rồi tôi cũng cố gắng tìm hiểu và góp ý thêm về cách trang trí nhà hàng, khách sạn, cách anh quản lý nhân viên nhưng tôi không nói ở nhà hàng mà tôi nói riêng với anh.
Liệu anh có tình cảm thật sự hay chỉ bông đùa cho vui? (Ảnh minh họa)
Một vấn đề khác giữa chúng tôi là chuyện quan hệ riêng tư, do cũng đã lớn tuổi và cũng đã quyết định đi đến hôn nhân với nhau nên chúng tôi có quan hệ gần gũi cùng nhau. Anh luôn muốn tôi phải để có thai rồi sinh con vì anh muốn có con, tôi thì lại muốn phải xong mọi thứ và ổn thỏa gia đình mới sinh con dù tôi cũng rất muốn có con với anh. Khi tôi bày tỏ ý của mình thì anh chỉ im lặng không nói gì tôi cũng không biết anh có đồng ý hay không. Khi cả hai gần gũi, anh là người có sức vóc cao to tôi lại là người rất thấp bé nên sau mỗi lần gần nhau tôi gần như kiệt sức. Anh là người đàn ông từng trải và có nhiều dịp trải nghiệm chuyện ân ái, tôi là một phụ nữ lớn lên trong gia đình nề nếp nên những cái anh biết và anh thích là những điều tôi chưa từng biết. Tôi không biết như vậy sau này khi chung sống liệu anh có nhàm chán và liệu tôi có giữ được anh không bởi anh là người đàn ông có ngoại hình và nói chuyện rất thu hút. Chính như vậy, anh càng chứng tỏ mình thì khiến cho tôi càng mất tự tin bên anh. Tôi cứ mãi nghĩ về cái lý do tại sao anh lại đến với tôi, nếu để bông đùa sao anh phải nhọc công vậy? Nếu vì mục đích nào đó thì tôi chẳng có gì để anh phải lợi dụng cả nhan sắc cũng không, tiền bạc cũng không.
Và một điều khiến cho tôi bâng khuâng nữa là mỗi khi gần nhau anh chiều tôi lắm, lo lắng và nói rất nhiều nhưng khi xa nhau hầu như anh không quan tâm tôi nữa, thi thoảng mới nhắn cho tôi một tin nhắn với nội dung là bảo nhớ tôi nhưng bận quá. Rất hiếm khi anh điện thoại hỏi thăm tôi, có điện thoại cũng hỏi thăm qua quýt vài câu cho nên thât sự tôi không hiểu tình cảm anh như thế nào? Liệu tôi có nên tiếp tục mối quan hệ này không nữa? Liệu anh có tình cảm thật sự hay chỉ bông đùa cho vui? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không?
Theo 24h
Mẹ yêu Ở phương trời xa con nguyện cầu cho mẹ sống bình an, mẹ đừng lo cho anh em con. Sài Gòn khi màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng, từng con hẻm, từng góc phố cũng dần chìm vào trong giấc ngủ thì lúc đó con mới đi làm mẹ à. Cảnh Sài Gòn về đêm khuya thật đẹp và cũng thật...