Chỉ ước một lần chồng gọi một tiếng ‘em ơi’
Vợ chồng lấy nhau đã được 2 năm, nhưng thú thực, nếu có lần nào đó anh gọi em bằng một câu tình cảm &’em ơi’ thì chắc tim em đã rụng rời.
Em hơn anh 1 tuổi, đó là điều khiến chúng mình có khoảng cách ư? Em không nghĩ như vậy, vì trước đây, khi chúng ta tán tỉnh nhau, anh thường nói với em rằng: “Hơn 3-5 tuổi vẫn là đàn em”. Tức là,phụ nữ dù có hơn đàn ông mấy tuổi thì vẫn phải gọi đàn ông là anh và xưng em. Cái đó thì có nề hà gì chứ, vì khi yêu nhau, người ta thường thích được nũng nịu, em thích gọi anh bằng anh, còn em là đứa con gái bé bỏng nép trong vòng tay anh.
Vì em hơn tuổi anh nên chúng mình hay trêu nhau. Bạn bè cũng hay trêu chúng mình, họ hay đùa anh: “Thế đã về đưa chị đi ăn chưa mà dám đi chơi?”, hay “Đi chơi đã xin phép chị chưa?”. Chị tức là em đó, vì họ luôn trêu anh &’lái má bay’ mà.
Chính vì điều đó mà chúng mình cảm thấy hợp nhau hơn. Suốt ngày chúng mình đùa với nhau, vui cực là vui. Tình cảm hai đứa gắn bó, có nhiều kỉ niệm vì hai đứa rất vô tư, nhí nhảnh. Cả hai cùng cảm nhận được tình cảm dành cho nhau.
Nhưng, từ ngày anh cưới em, cuộc sống đã khác. Chúng mình ở chung nhà chồng thì mọi thứ lại càng khác. Cuộc sống vợ chồng không tự do thoải mái như khi chỉ có hai đứa. Bố mẹ anh vốn là những người gia giáo nên cái gì cũng phải giữ kẽ. Em không dám cười nói nhiều, không dám trêu anh và anh cũng vậy, lúc nào cũng giữ ý với em, còn tỏ ra là người chồng gia trưởng, khó chịu với em.
Giá như anh có thể một lần ngọt ngào gọi &’em ơi, xuống ăn cơm; em ơi lấy cho anh lọ sữa tắm; em ơi có đói không?’. (ảnh minh họa)
Anh chưa bao giờ nói một lời ngọt ngào. Những gì anh hứa trước đây, anh đều không làm. Anh bảo, sau này về, nếu như em mệt, anh sẽ chủ động rửa bát cho em. Bây giờ thì không có chuyện đó nhé. Em ốm mấy anh cũng cứ mặc em, anh không động tay vào sau bữa ăn, ngồi vắt chân lên ghế vì anh sợ bố mẹ anh thấy thế, họ sẽ nghĩ là em bắt nạt anh. Tuy nhiên, đó chỉ là cái lý của anh mà thôi.
Còn em, em vẫn chịu khó, vẫn làm việc hùng hục, vẫn cố gắng giữ khoảng cách với gia đình anh và làm một cô con dâu đảm, ngoan ngoãn. Mọi sợ thích của em bị khép lại vì em đã là gái có chồng. Những gì anh nói, hứa sẽ cho em đi chơi, du lịch khi hai đứa chưa có con cũng không còn nữa. Anh bây giờ chỉ nghĩ đến những bữa cơm với gia đình mình, còn em là người nấu, trổ tài để anh mát mặt với bố mẹ mà thôi. Em cảm thấy chán nản.
Video đang HOT
Có một điều, từ ngày lấy nhau, anh đã quên mất. Anh chưa từng gọi em một tiếng &’em ơi’ như trước đây. Anh luôn tục gọi tên em: &’H ơi’, thậm chí là hất hàm ra hiệu, hay &’này, êu, ê…’ để gọi em. Em là vợ anh, là người chứ không phải là cái gì đó để anh ra ám hiệu hoặc là gật lắc, ê a. Em cũng không thích anh gọi em bằng tên như thế, nghe xa vời. Bạn bè tới nhà anh còn hay trêu &’chị ơi lấy cho anh cái này, cái kia’. Cái đó cũng tùy lúc thôi anh ạ, em thấy bực bội trong người vì sau mỗi lần trêu như thế là cả nhà lại phá lên cười.
Giá như anh có thể một lần ngọt ngào gọi &’em ơi, xuống ăn cơm; em ơi lấy cho anh lọ sữa tắm; em ơi có đói không?’. Hay anh có thể quan tâm em mà gọi điện &’em ơi, về ăn cơm, em ơi đi làm mệt không’ thì em vui biết mấy. Nhưng chẳng có. Anh chỉ nhấc điện thoại lên và một câu cụt lủn: &’ Về chưa, mấy giờ về?’ hay &’đang làm gì đấy, có đói không?’ Nếu vợ chồng mà cứ mãi như vậy thì khoảng cách giữa chúng mình ngày một xa anh ạ.
Em mệt mỏi lắm rồi, thật sự muốn được nép vào vòng tay anh, được anh vỗ về an ủi và gọi tiếng &’em ơi’ thật ngọt ngào, tình cảm. (ảnh minh họa)
Cái thời ngọt ngào khi yêu nhau đâu rồi anh? Cái thời anh lúc nào cũng ân cần, quan tâm, lo lắng cho em đâu rồi anh? Em thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống gò bó như thế này. Hay là chúng mình ra ngoài sống riêng. Em đâu phải là đứa không biết điều, đâu phải người không có tình cảm với người xung quanh, nhưng em cũng cần có không gian riêng, cần lấy lại tình cảm vợ chồng như ngày nào. Em muốn chúng mình là một gia đình theo đúng nghĩa, để em được thỏa sức chơi đùa với anh, được trêu ghẹo anh mỗi lúc, mỗi tối chứ không phải sống trong một cái khuôn phép sáo rỗng như thế này.
Em mệt mỏi lắm rồi, thật sự muốn được nép vào vòng tay anh, được anh vỗ về an ủi và gọi tiếng &’em ơi’ thật ngọt ngào, tình cảm. Sao anh không hiểu cho em? Sao anh lại trở nên như thế, anh sợ gì, sợ ai, hay anh sống quá mẫu mực với gia đình mình mà thờ ơ với vợ?
Em chỉ ước một lần được anh gọi những câu ngọt ngào, được anh mua cho đồ đẹp mặc, được anh hỏi em thích ăn gì để anh nấu. Em ước anh tranh rửa bát với em khi em mệt, em cũng ước anh nhìn em cười âu yếm mỗi khi em buồn và hiền từ ôm em khi em cảm thấy chán nản. Hãy vực em dậy, hãy để em cảm nhận được, anh còn yêu em nhiều lắm. Nếu không, em thật sự không sống nổi đâu anh…
Theo VNE
Chán nản vì cả ngày chồng không nói 1 câu
Anh ấy quá lạnh lùng, vô tâm khiến em tủi thân vô cùng. Cả ngày anh ấy không nói với vợ một câu.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em có một tâm sự rất mong được sự chia sẻ của chị.
Em là một phụ nữ đã có chồng và 2 con. Vợ chồng em đến được với nhau cũng phải trải qua rất nhiều rào cản của gia đình. Chồng em là một người đàn ông ít nói hiền lành. Em rất yêu anh ấy. Nhưng chính cái ít nói của anh ấy lại là một vấn đề mà em muốn tâm sự với chị.
Khi yêu nhau em đã biết anh lấy là một người ít nói nhưng khi lấy nhau rồi nó mới thực sự ảnh hưởng đến tâm lí của em. Cả ngày anh ấy không nói chuyên với em một câu nếu như em không chủ động nói chuyện. Ăn cơm anh ấy cũng ăn một mạch là xong. Khi xem tivi anh ấy cũng không bình luận, em nói chuyện trong làng, ngoài ngõ anh ấy cũng không nói gì. Em bị oan ức anh ấy cũng không hỏi han và đương nhiên cũng không lên tiêng bênh vực và tất nhiên anh ấy cũng chẳng bao giờ chủ động chia sẻ công việc hay những suy nghĩ của anh ấy với em.
Em thích làm gì đi đâu anh ấy không quan tâm. Em cảm thấy rất buồn vì em là người sống tình cảm. Em đã cố gắng chăm sóc gia đình, chia sẻ những khó khăn, lồng ghép các con tạo bầu không khí vui vẻ trong gia đình nhưng chẳng có kêt quả gì. Đã có lần em nói chuyện này với chồng nhưng anh ấy cũng chẳng nói gì cả. Đã có nhiều lúc em buông xuôi không nói chuyện mấy ngày nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Em cảm thấy rất buồn và tủi thân khi chồng thờ ơ, vô tâm (Ảnh minh họa)
Em buồn lắm chị ạ! Nhưng em để ý thấy khi đi uống rượu với bạn bè thì anh ấy cũng không phải là người ít nói lắm. Hay là em có thiếu sót gì để anh ấy nghĩ em không đủ niềm tin để anh ấy chia sẻ? Em nghĩ là vợ chồng thì phải quan tâm đến nhau nên em cũng hay trò chuyện tâm sự những chuện của em với anh ấy. Em quan tâm đến từng miếng ăn, giấc ngủ, nét mặt cử chỉ của chồng còn chồng thì cứ dửng dưng như người ở trọ. Em phải là gì bây giờ? Rất mong lời khuyên của chị. Em cảm ơn chị nhiều! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang khổ tâm rất nhiều khi sống bên một người chồng quá ít nói, không quan tâm, hỏi han vợ. Em cảm thấy tủi thân vì chồng lạnh lùng và không biết phải làm thế nào để anh ấy thay đổi cách sống đó.
Chị xin chia sẻ cùng em cảm giác mà em đang phải trải qua. Đúng là trong cuộc sống gia đình, đôi khi điều làm cho hạnh phúc bị lung lung không phải đến từ thứ quá to tát mà những chuyển nhỏ nhặt thôi cũng có thể khiến vợ chồng xa cách nhau. Là vợ chồng, chuyện mong muốn được chia sẻ, quan tâm, hỏi han nhau cũng là điều nên và cần phải có. Nó không chỉ đơn thuần là trách nhiệm mà còn là cách thể hiện tình yêu, thắt chặt thêm tình cảm vợ chồng. Và rõ ràng việc chồng em vô tâm như vậy là thiếu sót ở phía anh ấy.
Hơn lúc nào hết, anh ấy cần phải thay đổi vì sự thay đổi đó là cách để cứu vãn tình cảm vợ chồng. Nếu anh ấy cứ tiếp tục như vậy chắc chắn tình yêu em dành cho chồng sẽ vơi cạn đi. Do đó, em hãy ngồi lại, nói rõ ràng với chồng về điều này. Lần trò chuyện này phải thắng thắn, đi vào vấn đề và nói rõ yêu cầu của em. Hãy phân tích để anh ấy thấy rằng chuyện vợ chồng quan tâm, hỏi han nhau là điều cần thiết. Em cũng có thể kể đến những lần sự vô tâm của em khiến anh ấy bị tủi thân để anh ấy hình dung mọi chuyện dễ hơn.
Em phải làm gì để chồng chịu mở lời quan tâm em? (Ảnh minh họa)
Sau đó em hãy cho anh ấy một chút thời gian để thay đổi. Em luôn ở bên chồng để khéo léo nhắc nhở lúc nào anh ấy nên làm gì, nên nói gì, tạo thành một thói quen với anh ấy. Ngoài ra, nếu có những người bạn, người thân có thể tin tưởng được, có tiếng nói với anh ấy thì em cũng có thể nhờ họ tác động để chồng em thay đổi dần cách nghĩ. Em cố gắng kiên trì một chút vì với những người ít nói họ vốn ngại phải thể hiện và giờ yêu cầu sự thay đổi ngay là rất khó. Vì thế hãy cho anh ấy thời gian để nhận thức dần dần em nhé!
Tất nhiên, nếu trong trường hợp anh ấy vẫn không có biến chuyển gì thì em nên áp dụng "biện pháp mạnh". Em hãy dùng chiêu "gậy ông đập lưng ông", có nghĩa là cũng im lặng như thế với anh ấy. Em càng giữ được sự lạnh lùng thì sẽ khiến anh ấy càng nhận ra rằng trong gia đình, sự thiếu quan tâm đến nhau sẽ trống trải như thế nào. Biết đâu đó em sẽ khiến anh ấy cô đơn quá mà thay đổi. Đôi khi mình quan tâm quá nhiều, chăm sóc và chiều theo ý họ nhiều quá họ sẽ không nhận ra được điều quý báu mà mình đang được sở hữu.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Nhắc mua sữa cho con, anh bảo 'tiền đâu' Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn. Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua. Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi...