Chị tôi là cảnh sát
Tôi thấy chị hạnh phúc. Hạnh phúc vì được làm công việc mình thích và lấy được người mình yêu.
ảnh minh họa
Ai thiết tha nghề cảnh sát thì tôi không biết, riêng nhà bác tôi thì không. Bác tôi đã từng ép chị họ tôi nghỉ việc và thường xuyên than vắn thở dài mỗi khi tôi qua nhà chơi. Rằng thì là mà giá như chị tôi là đàn ông, giá như chị ấy lùn một tí thì khi vào học viện cảnh sát chắc đã trượt, giá như…
Thỉnh thoảng chị vắng nhà biệt tích một thời gian rồi trở về đường đột với khuôn mặt đen sạm hay vài vết thương mới lên da non, có khi còn đang rỉ máu. Kinh hãi nhất là có đợt chị sút cân và trầm cảm phải tạm nghỉ ở nhà mất 3 tháng. Cả nhà không ai biết chuyện gì cho đến 3 tháng sau chị mới dám khai là trong khi làm nhiệm vụ bị nghi phạm tấn công bằng xi lanh có máu. Xét nghiệm máu ở xi lanh thì dương tính với HIV.
Chị được chích thuốc ngừa HIV khẩn cấp ngay lúc đó. Nhưng cô gái mới 28 tuổi dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không sốc. Đàn ông dạn dày trong nghề, bị phơi nhiễm HIV thường xuyên mà còn sốc và khủng hoảng tinh thần huống hồ là chị. Sau thời gian cửa sổ dài đằng đẵng ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng may mắn là chị không làm sao.
Nhưng thực sự cười ra nước mắt và cũng là giọt nước tràn ly khiến bác gái tôi điên cuồng bắt chị nghỉ việc là như sau:
Số là chị được bố mẹ mai mối cho một anh con ông lớn. Anh ta thì chị mới gặp nhưng cũng thấy cũng được được, đi chơi vài buổi nói chuyện cũng vui vẻ. Mọi việc đang suôn sẻ thì chị nhận nhiệm vụ về một tỉnh miền Trung trong chuyên án ma tuý lớn. Chị phải giả là một cô gái dạt nhà, tóc tai cắt nham nhở, nhuộm tùm lum, thêm cái khuyên mũi nữa, trông đúng chất gái giang hồ. Vì công việc mà phải thay đổi bộ dạng như vậy thì thôi cũng đành, xong việc lại trở về trạng thái ban đầu là được.
Video đang HOT
Nhưng khổ, trong khi làm nhiệm vụ (trong vai gái phục vụ ở quán karaoke) thì lại gặp đúng đợt truy quét tệ nạn của công an tỉnh. Thế là chị bị bắt, bị giải về trụ sở. Cả đám ăn chơi thác loạn, đàn ông đàn bà tuốt luột bị lôi đi. Báo chí chụp hình, truyền hình tới quay đưa tin nháo nhác… Thôi thì tai nạn nghề nghiệp, chị nhanh chóng được xác minh làm rõ sau đó. Nhưng oái ăm thay, trong đám đàn ông bị bắt có người nhà của anh chàng kia, người đấy nhận ra chị. Khi anh ta hỏi tên chị, chị giật mình nghĩ đã bị lộ tẩy và sợ nhiệm vụ đã đổ bể.
Sau này nghe mẹ chị kể lại, dù giải thích như thế nào thì bên gia đình anh kia cũng không chấp nhận.
Mỗi lần nghe lại chuyện này là tôi lại cười không nín được. Thương thì thương chị thật. Nhưng mà lại thấy vui vui và thầm ngưỡng mộ. Có phải ai cũng có được những cơ hội trải nghiệm thú vị như thế đâu. Chị làm tôi ao ước…
Còn giờ chị đã chuyển công tác về Quảng Bình, vì đã yêu và kết hôn với anh chàng cảnh sát lấy cung chị cái hôm bị bắt. Đúng là duyên số!
Bác gái tôi chửi chị là ngu. Đang là gái Thủ đô tự dưng mò vào cái nơi toàn cát với cát ấy lấy chồng. Chị kệ. Chị yêu anh, chị yêu nghề, và quan trọng anh là người đàn ông đầu tiên thấu hiểu được những vất vả mà chị trải qua với nghề. Có lẽ sự đồng cảm đó đã đưa họ lại gần nhau.
Chị nói, hơi cực đoan nhưng tôi tin là chị nói thật lòng : “Tao lấy lão vì tao thấy chỉ có lão mới đúng là đàn ông”. Kinh!
Nói thế làm tôi cứ tưởng anh kia to cao lạnh lùng men lỳ lắm. Hoá ra dáng anh thư sinh mảnh khảnh, lại hay cười, có cái răng khểnh to đùng. Anh không bao giờ ngăn cản công việc của vợ. Dù nguy hiểm hay tréo ngoe kiểu gì anh cũng ủng hộ vì anh tin chị thông minh đủ để biết nên làm gì, quan trọng là anh tôn trọng quyết định của chị. Anh tôn trọng những sở thích cá nhân, kể cả những thứ hơi quái gở ở chị. Những lúc chị đi vắng thì anh chăm đứa con gái nhỏ, chăm mảnh vườn rau tươi tốt đợi chị trở về.
Dù cho những hiểm nguy, vất vả mà nghề nghiệp đem lại dường chưa bao giờ chấm dứt, song tôi thấy chị hạnh phúc. Hạnh phúc vì được làm công việc mình thích và lấy được người mình yêu.
Theo VNE
Trái tim em chông chênh nhớ...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Giữa một buổi chiều lãng đãng cơn gió đông, em trầm ngâm bên ly cà phê đắng. Em vẫn giữ thói quen đó, cà phê ít đường, ít sữa, để hương còn nồng nàn vị cà phê dù vị đắng nhẹ nhàng xâm chiếm đầu lưỡi khi thưởng thức. Nó dần trở thành một thói quen khó bỏ. Cũng giống như yêu anh vậy...
Anh từng gõ nhẹ vào đầu em mà trách cứ: "Con gái người ta thích nước cam, trà sữa, chỉ có người yêu mình là nghiện cà phê đen". Mỗi lần như thế em lại nũng nịu gục vào ngực anh: "Em thích thế". Thực ra nó không phải là thói quen, em đã tập để có được thói quen đó. Em muốn nếm trải cảm giác cay đắng trước khi hưởng vị ngọt. Tập mãi rồi thành quen, quen mãi rồi thành nghiện. Em thích nếm vị cà phê đắng ngắt, cảm nhận, để rồi tới tận cùng mới cảm thấy dư vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏ ra trong miệng. Em ước ao rằng, tình yêu cũng như vậy.
Em rất sợ cái cảm giác được nâng niu, được vỗ về thật ngọt ngào nhưng cuối cùng hụt hẫng đầy cay đắng. Em sẽ ra sao nếu rơi vào hoàn cảnh đó? Có lẽ em sẽ bị đổ gục mà không tìm cách nào gượng dậy nổi. Vì thế mà em tập cho mình thói quen tưởng như gàn dở ấy. Em muốn rèn để mình không quá sốc trước những đớn đau.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. (Ảnh minh họa)
Anh cũng thường nói rằng tình yêu giống như ly cà phê, có đắng nhưng cũng có ngọt ngào. Nếu ai chịu chấp nhận nếm thử vị đắng thì sẽ nhận được về sự ngọt ngào phía sau. Yêu anh, em cũng nhận về đủ những cung bậc cảm xúc, yêu có, giận hờn có, hạnh phúc và khổ đau... Chỉ tiếc là em đã không đợi được vị ngọt của tình yêu, nó đã ra đi, để lại trong tim em một khoảng lớn đầy sự chông chênh.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. Em mất ngủ nhiều vì nó nhưng chia tay anh em không đổ gục. Em đã từng nghĩ mình không thể nào vượt qua được nếu một ngày không còn anh bên cạnh. Vậy mà ngày ấy đến, em vẫn kiên cường. Em khóc mỗi đêm nhưng không bao giờ cho phép mình buông xuôi cuộc sống. Em gắng gượng từng ngày để tập với thói quen không còn anh bên đời, cũng giống như tập thích vị đắng của cà phê vậy.
Em quen dần rồi với vị đắng đó nên ngày không còn anh... em chịu được. Em hiểu rằng đây là giai đoạn thử thách em. Nếu em không kiên nhẫn, không chịu trải qua những cảm giác này thì vĩnh viễn không bao giờ em được biết mùi vị của hạnh phúc trong tình yêu đang chờ em ở chặng đường phía sau. Chia tay anh chỉ là một sự kiện trong đời. Nó sẽ được nhắc đến như một dấu mốc của tuổi trẻ chứ không phải là điểm chấm hết. Em sẽ lại yêu, lại trải nghiệm những điều mới mẻ hơn thế nữa. Em tin, không có tình yêu nào là mãi cay đắng, chỉ là ta cố chờ đợi thì ngọt ngào sẽ đến mà thôi...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm... (Ảnh minh họa)
Chiều nay, ngồi bên quán cà phê quen thuộc, em nhấp môi ngụm cà phê đắng ngắt. Lần này, em đã quyết không cho đường và sữa. Nó là một ly đậm đặc vị đắng. Vì em đã mất anh rồi. Quãng thời gian này, cảm giác đó là chủ đạo. Trái tim em chông chênh vì nhớ anh. Vị đắng mà đầu môi em nhấp không thể nào sánh bằng vị đắng trong tim. Em đang tập cách quen với nỗi đau này.
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Theo VNE
Khép lại yêu thương Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ... với anh! Anh muốn chúng mình chỉ là bạn thôi ư? Được thôi, có gì đâu anh. Em sẽ làm thế, làm bạn cùng anh nhưng đó chỉ là... giả dối thôi anh ạ. Người ta không thể gò ép con tim mình, không thể...