Chi tiết nội dung quan trọng trong phán quyết Toà Trọng tài
Theo quy định tại Điều 296 của Công ước và Điều 11 của Phụ lục VII, Phán quyết của Toà Trọng tài trong vụ kiện Biển Đông có tính ràng buộc pháp lý và có tính chung thẩm.
Phán quyết được Toà Trọng tài thành lập theo Phụ lục VII, Công ước của Liên hợp quốc về Luật Biển (sau đây gọi là “Công ước”) trong vụ kiện giữa Cộng hoà Philippines và Cộng hoà nhân dân Trung Hoa (sau đây gọi là &’Philippines và &’Trung Quốc’) hoàn toàn nhất trí thông qua và ban hành.
Vụ kiện trọng tài này liên quan đến vai trò của các quyền lịch sử và nguồn xác định quyền hưởng các vùng biển tại Biển Đông, quy chế của một số cấu trúc cụ thể và các vùng biển của các cấu trúc này, và tính hợp pháp của các hành vi của Trung Quốc mà Philippines cho là vi phạm Công ước. Phù hợp các giới hạn của cơ chế giải quyết tranh chấp bắt buộc của Công ước, Toà Trọng tài đã nhấn mạnh Toà không phán quyết các vấn đề nào liên quan đến chủ quyền đối với các vùng lãnh thổ đất liền và không tiến hành phân định bất kỳ một ranh giới trên biển nào giữa các bên của vụ kiện.
Trung Quốc đã nhiều lần tuyên bố &’nước này không chấp nhận cũng như không tham gia vào tiến trình trọng tài do Philippines đơn phương khởi xướng’. Tuy nhiên, Phụ lục VII quy định rằng “việc vắng mặt của một bên hoặc việc một bên không thực hiện việc biện hộ không tạo nên bất kỳ rào cản nào cho tiến trình tố tụng”. Phụ lục VII cũng quy định rằng trong trường hợp một bên không tham gia vào tiến trình tố tụng, Toà Trọng tài “phải chắc chắn rằng Toà có thẩm quyền giải quyết vụ tranh chấp cũng như nội dung kiện phải được chứng minh đầy đủ cả về mặt pháp lý và thực tế”. Theo đó, trong suốt quá trình tố tụng, Toà Trọng tài đã thực hiện các biện pháp cần thiết để kiểm tra tính xác thực của các đệ trình do Philippines đưa ra, bao gồm cả việc yêu cầu Philippines cung cấp thêm các lập luận, đặt ra các câu hỏi cho Philippines trước và trong hai phiên tranh tụng, chỉ định các chuyên gia độc lập có nhiệm vụ báo cáo Toà về các vấn đề kỹ thuật và thu thập các bằng chứng về mặt lịch sử liên quan đến các cấu trúc tại Biển Đông và chuyển các bằng chứng này để bên bình luận.
Trung Quốc, thông qua Bản Tuyên bố lập trường ban hành tháng 12 năm 2014 cũng như các các tuyên bố chính thức khác, cũng tuyên bố rõ ràng rằng theo quan điểm của nước này, Toà Trọng tài không có thẩm quyền giải quyết vụ kiện. Điều 288 của Công ước quy định: &’Trong trường hợp xảy ra tranh chấp về việc liệu một toà hay một cơ quan trọng tài có hay không có thẩm quyền, vấn đề này sẽ do chính toà hay cơ quan trọng tài đó quyết định’. Theo đó, Toà Trọng tài đã tổ chức một phiên tranh tụng về thẩm quyền và khả năng thụ lý vụ việc vào tháng 7 năm 2015 và ban hành một Phán quyết về thẩm quyền và khả năng thụ lý vụ việc vào ngày 29 tháng 10 năm 2015, quyết định về một số vấn đề liên quan đến thẩm quyền và sẽ để lại một số vấn đề đê tiếp tục xem xét. Toà Trọng tài, sau đó, tiếp tục triệu tập và tổ chức một phiên tranh tụng về các vấn đề nội dung của vụ kiện từ ngày 24 đến 30 tháng 11 năm 2015.
Phán quyết được ban hành hôm nay giải quyết các vấn đề về thẩm quyền mà Toà chưa quyết định trong Phán quyết về thẩm quyền và khả năng thụ lý vụ việc cũng như giải quyết các vấn đề về nội dung thực chất đối với các yêu cầu mà Philippines nằm trong thẩm quyền của Toà. Theo quy định tại Điều 296 của Công ước và Điều 11 của Phụ lục VII Phán quyết này có tính ràng buộc pháp lý và có tính chung thẩm.
Quyền lịch sử và Đường 9 đoạn:
Toà Trọng tài nhận thấy có thẩm quyền để xem xét tranh chấp giữa các bên liên quan đến quyền lịch sử và nguồn của quyền hưởng các vùng biển tại Biển Đông. Về mặt nội dung thực chất, Toà kết luận rằng Công ước quy định một cách toàn diện về các quyền đối với các vùng biển, và việc bảo vệ các quyền tồn tại trước Công ước liên quan đến tài nguyên đã được xem xét, nhưng chúng không được thông qua và quy định tại Công ước. Theo đó, Tòa kết luận rằng trong phạm vi quyền lịch sử của Trung Quốc đối với các nguồn tài nguyên trong các vùng biển ở Biển Đông, quyền này bị xóa bỏ do chúng không phù hợp với chế định vùng đặc quyền kinh tế trong Công ước. Toà cũng nhận thấy dù trong lịch sử, những người đi biển cũng như ngư dân từ Trung Quốc cũng như từ các nước khác đã sử dụng các đảo tại Biển Đông nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy về mặt lịch sử Trung Quốc đã chỉ một mình thực hiện việc kiểm soát vùng nước này cũng như tài nguyên tại đây. Vì vậy, Toà kết luận không có cơ sở pháp lý để Trung Quốc yêu sách quyền lịch sử đối với tài nguyên tại các vùng biển phía bên trong đường 9 đoạn.
Quy chế của các cấu trúc:
Video đang HOT
Tiếp theo, Toà Trọng tài xem xét đến quyền hưởng các vùng biển và quy chế của các cấu trúc. Trước tiên, Toà tiến hành đánh giá liệu một số bãi do Trung Quốc yêu sách có nổi khi thuỷ triều lên đỉnh hay không. Các cấu trúc nổi khi thủy triều lên cao sẽ tạo ra quyền ít nhất đối với lãnh hải 12 hải lý trong khi các cấu trúc chìm khi thuỷ triều lên cao sẽ không tạo ra quyền như vậy. Toà nhận thấy rằng các bãi này đã bị làm biến đổi mạnh mẽ do việc bồi đắp, xây dựng và Toà cũng nhắc lại rằng Công ước phân loại các cấu trúc dựa trên điều kiện tự nhiên của chúng và dựa vào các tài liệu lịch sử để đánh giá các cấu trúc. Sau đó, Toà tiến hành đánh giá liệu các có cấu trúc nào trong số các cấu trúc do Trung Quốc yêu sách có thể tạo ra vùng biển ngoài phạm vi 12 hải lý không. Theo Công ước, các đảo tạo ra vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý và thềm lục địa nhưng các “đảo đá không thích hợp cho con người đến ở và có đời sống kinh tế riêng không có vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa”. Toà kết luận rằng quy định này phụ thuộc vào khả năng khách quan của các cấu trúc khi chúng ở tình trạng tự nhiên để có thể duy trì một cộng đồng dân cư ổn định hoặc các hoạt động kinh tế mà không phụ thuộc vào các nguồn lực từ bên ngoài hoặc hoàn toàn chỉ có tính chất khai thác.
Toà cũng nhận thấy rằng sự có mặt của các nhân viên công vụ trên các cấu trúc là phụ thuộc vào sự hỗ trợ từ bên ngoài và không phản ánh khả năng của các cấu trúc. Toà cũng thấy rằng các bằng chứng lịch sử có ý nghĩa hơn và nhận thấy quần đảo Trường Sa trong lịch sử được sử dụng bởi một số nhóm nhỏ các ngư dân và rằng đã có một vài hoạt động khai thác phân dơi và đánh cá của Nhật Bản. Toà kết luận rằng việc việc sử dụng ngắn hạn như vậy không phải là sự định cư của một cộng đồng ổn định và rằng các hoạt động kinh tế trong lịch sử chỉ là hoạt động mang tính khai thác. Theo đó, Toà kết luận rằng không một cấu trúc nào tại Trường Sa có khả năng tạo ra các vùng biển mở rộng. Toà cũng quyết định rằng các đảo Trường Sa không thể cùng nhau tạo ra các vùng biển như một thực thể thống nhất. Trên cơ sở kết luận không một cấu trúc nào mà Trung Quốc yêu sách có khả năng tạo ra vùng đặc quyền kinh tế, Toà nhận thấy Tòa có thể không cần phải phân định ranh giới biển mà vẫn có thể tuyên bố rằng một số vùng biển nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Philippines vì không bị chồng lấn với bất cứ quyền hưởng vùng biển nào mà Trung Quốc có thể có.
Tính hợp pháp của các hoạt động của Trung Quốc: Tiếp theo, Toà xem xét tới tính hợp pháp của các hoạt động của Trung Quốc ở Biển Đông. Nhận thấy rằng các vùng nhất định nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Philippines , Toà cho rằng Trung Quốc đã vi phạm quyền chủ quyền của Philippines trong vùng đặc quyền kinh tế của nước này bằng việc (a) can thiệp vào hoạt động đánh cá và thăm dò dầu khí của Philippines , (b) xây dựng đảo nhân tạo và (c) không ngăn chặn ngư dân Trung Quốc đánh bắt ở khu vực này. Toà cũng khẳng định rằng ngư dân từ Philippines (cũng như ngư dân từ Trung Quốc) đã có quyền đánh cá truyền thống ở Bãi Scarborough và rằng Trung Quốc đã ngăn chặn các quyền này bằng cách hạn chế việc tiếp cận khu vực này. Toà cũng khẳng định rằng các tàu chấp pháp của Trung Quốc gây ra một rủi ro va chạm nghiêm trọng một cách bất hợp pháp khi họ đã trực tiếp cản trở các tàu của Philippines .
Gây hại cho môi trường biển
Toà xem xét ảnh hưởng với môi trường biển của các hoạt động bồi đắp và xây dựng nhân tạo trên 7 cấu trúc của Quần đảo Trường Sa gần đây của Trung Quốc, và nhận thấy rằng Trung Quốc đã gây hại nghiêm trọng với môi trường của các rặng san hô và vi phạm nghĩa vụ bảo tồn và bảo vệ các hệ sinh thái dễ bị tổn thương và môi trường sống của các loài đang suy yếu, bị đe doạ và bị huỷ diệt. Toà cũng cho rằng nhà chức trách Trung Quốc đã nhận thức được việc ngư dân Trung Quốc đã đánh bắt các loài rùa biển, san hô và trai khổng lồ quý hiếm trên diện rộng ở Biển Đông (bằng các biện pháp gây ra tổn hại nghiêm trọng với môi trường rặng san hô) và đã không thực hiện các nghĩa vụ của nước này trong việc ngăn chặn và chấm dứt các hoạt động này.
Làm trầm trọng thêm tranh chấp: Cuối cùng, Toà xem xét liệu các hoạt động của Trung Quốc kể từ khi Toà bắt đầu xem xét vụ việc có làm trầm trọng thêm tranh chấp giữa các bên hay không. Toà nhận thấy rằng Toà thiếu thẩm quyền để xem xét tác động của vụ đối đầu giữa tàu hải quân củaPhilippines tàu hải quân và chấp pháp của Trung Quốc ở Bãi cạn Second Thomas, cho rằng tranh chấp này liên quan đến các hoạt động quân sự và do vậy, nằm ngoài cơ chế giải quyết tranh chấp bắt buộc. Tuy nhiên, Toà nhận thấy rằng việc bồi đắp và xây dựng đảo nhân tạo trên quy mô lớn của Trung Quốc gần đây là không phù hợp với nghĩa vụ của quốc gia thành viên Công ước trong quá trình giải quyết tranh chấp, trong chừng mực mà Trung Quốc đã gây ra những tác hại không thể sửa chữa được với môi trường biển, xây dựng một đảo nhân tạo lớn trong vùng đặc quyền kinh tế của Philippines , và phá huỷ các bằng chứng về điều kiện tự nhiên của các cấu trúc ở Biển Đông mà là một phần của tranh chấp giữa các Bên.
Tóm tắt mở rộng của phán quyết của Toà sẽ được trình bày dưới đây.
Toà được thành lập vào ngày 21 tháng 6 năm 2013, phù hợp với chu trình được quy định trong Phụ lục VII Công ước Luật biển, để đưa ra phán quyết về tranh chấp được đệ trình bởi Philippines . Toà bao gồm Thẩm phán người Ghana Thomas A. Mensah, Thẩm phán người Pháp Jean-Pierre Cot, Thẩm phán người Phần Lan Stanislaw Pawlak, Giáo sư người Hà Lan Alfred H.A. Soons và Thẩm phán người Đức Rdiger Wolfrum. Thẩm phán Thomas A. Mensah là Chủ tịch Tòa Trọng tài. Toà Trọng tài thường trực là cơ quan đăng ký trong quá trình xét xử.
Thông tin thêm về vụ việc có thể được tìm thấy ở trang www.pcacases.com/web/view/7, bao gồm Phán quyết về Thẩm quyền, các Quy tắc về thủ tục, các Thông cáo báo chí trước đây, biên bản phiên toà và ảnh. Trình tự thủ tục, đệ trình bởi Philippines và các báo của của chuyên gia của Toà sẽ được công bố trong một thời gian thích hợp, cũng như bản dịch không chính thức bằng tiếng Trung của Phán quyết của Toà.
Theo Danviet
Rủi ro khôn lường khi Tổng thống Philippines đổi giọng trước phán quyết
Trước giờ Tòa Trọng tài ra phán quyết về vụ kiện Biển Đông, nhiều ý kiến lo ngại Philippines có thể xuống giọng đối với Bắc Kinh dưới thời Tổng thống mới Rodrigo Duterte.
Ngày mai, Tòa Trọng tài sẽ đưa ra phán quyết về vụ kiện của Philippines đối với tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc ở Biển Đông. Ngày 5.7, tân Tổng thống Philippines tuyên bố: "Nếu phán quyết đó có lợi cho Manila, chúng ta nên thương lượng với Trung Quốc... Chúng ta không sẵn sàng cho chiến tranh".
Có ý kiến cho rằng nhiều khả năng tân Tổng thống Phillippines lo ngại rằng một phán quyết chống lại Trung Quốc có thể khiến người khổng lồ châu Á càng trở nên cứng rắn hơn.
Theo Nikkei Asian Review, ông Rodrigo Duterte xem trọng quan hệ liên minh truyền thống của Philippines với Mỹ và Nhật Bản, song ông đã tỏ ra dịu giọng hơn với Trung Quốc so với người tiền nhiệm của mình.
Tân Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte.
Và theo Nikkei Asian Review, rất có thể các hành xử mềm mỏng này xuất phát từ hy vọng có thể thu hút đầu tư của Trung Quốc vào hệ thống đường sắt kém phát triển của Philippines và các cơ sở hạ tầng khác.
Bắc Kinh hiện đã bắt đầu có những động thái mới nhằm "ve vãn" tân lãnh đạo Philippines. Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã gửi cho ông Duterte điện mừng nhậm chức và kêu gọi cải thiện quan hệ song phương. Đại sứ Trung Quốc tại Philippines Triệu Tiền Hoa đã đích thân đến chúc mừng ông Duterte ngày 7.7.
Trước khi ông Duterte nhậm chức, Trung Quốc cũng đã nhắc tới khả năng xây dựng tuyến đường sắt mới và nhiều triển vọng hợp tác kinh tế, với mục tiêu được cho là làm dịu bớt phản ứng của nhà lãnh đạo này trước thềm phán quyết của Tòa Trọng tài.
Trong nhiều năm qua, Manila đã đi đầu trong việc lên án sự bành trướng trên biển của Bắc Kinh. Ngay cả các nước trung lập như Singapore và Indonesia hiện nay cũng chỉ trích Trung Quốc vì các hành động quân sự hóa liên tục trên vùng Biển Đông.
Phán quyết vào ngày mai sẽ là phán quyết quốc tế đầu tiên liên quan đến hành động bành trướng trên biển của Trung Quốc. Một vấn đề quan trọng nổi lên là tòa án sẽ ra phán quyết về tính hợp pháp của yêu sách "Đường chín đoạn" mà Trung Quốc vạch ra, với phạm vi bao trùm phần lớn Biển Đông. Bắc Kinh khẳng định nước này sẽ không tôn trọng phán quyết của Tòa.
Tân Tổng thống Duterte khẳng định Philippines sẽ không "chế nhạo hoặc huênh hoang" khi nhận được một phán quyết có lợi, và giới quan sát cho rằng điều này thể hiện một sự dè chừng của Chính quyền Manila đối với Bắc Kinh. Tuy nhiên, ông Duterte cũng nói rằng ông sẽ không bao giờ từ bỏ tuyên bố chủ quyền của nước này tại Biển Đông.
Tờ The Diplomat cũng bình luận, phải làm rõ các mối nguy hiểm thực sự không phải chỉ đối với Philippines mà còn với cả thế giới và khu vực. Tờ báo nhấn mạnh, điều quan trọng là phải xem cách tiếp cận của chính quyền Tổng thống Duterte đối với vấn đề Biển Đông và Trung Quốc sau khi có phán quyết.
Về quan hệ song phương, các rủi ro đó là ông Duterte sẽ tiếp cận Trung Quốc và Biển Đông trong một cách mà làm mất đi lợi ích của Philippines, kể cả thông qua chính sách giảm đòn bẩy của đất nước hay cách tiếp cận chính sách có lợi cho Trung Quốc hơn là Philippines.
Cách gửi ra tín hiệu quá tích cực về Trung Quốc trước khi Tòa ra phán quyết như sẵn sàng đám phán, chia sẻ lợi ích chung, cùng khai thác, tránh các hành động quân sự, và có thái độ thờ ơ hơn đối với Mỹ - ông Duterte đã làm suy yếu vị thế của Philippines bằng cách báo hiệu ông đang nghiêng theo hướng nhượng bộ và không quyết liệt với kết quả cuối cùng của vụ kiện.
Điều này có thể dẫn đến việc Trung Quốc đánh giá quá cao vị thế của mình và đánh giá thấp vị thế của Philippines, ảnh hưởng đến mức độ mà Bắc Kinh đang sẵn sàng thỏa hiệp trong bất kỳ cuộc đàm phán nào trong tương lai, The Diplomat nhận định.
Trên toàn cầu, nguy cơ là cách tiếp cận của ông Duterte sẽ làm suy yếu những nỗ lực quốc tế liên tục được thiết kế để chống lại sự bành trướng của Bắc Kinh. Mặc dù Trung Quốc đã đạt được trong một số cách từ các hành động của họ trên Biển Đông, nhưng trong thực tế hành vi của Bắc Kinh cũng đã khiến cộng đồng quốc tế cảm thấy Trung Quốc đang bất chấp luật pháp và các quốc gia trong khu vực tăng cường quan hệ với các cường quốc để chống lại sự vi phạm của Trung Quốc.
Có một thực tế không thể phủ nhận, nếu không có vai trò của Manila trong những năm gần đây, có thể kể đến như việc nộp đơn kiện Trung Quốc, hoặc ký hiệp ước quốc phòng mới với Mỹ để cho Washington truy cập vào các cơ sở quân sự chiến lược ở Philippines - nỗ lực toàn cầu chống lại sự bành trướng của Trung Quốc sẽ không được mạnh mẽ như ngày nay.
Theo Danviet
Trung Quốc trốn chạy ánh sáng công lý Việc Trung Quốc có thể rút khỏi Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển (UNCLOS) trong trường hợp Tòa Trọng tài thường trực (PCA) ra phán quyết bất lợi cho nước này trong vụ kiện của Philippines được xem là hành động trốn chạy khỏi ánh sáng công lý. Các thẩm phán Tòa án PCA tại The Hague, Hà Lan sắp ra...