“Chị thật lòng cảm ơn em!”
Cô chẳng biết khi cô ta nhận được bó hoa có giận dữ hay không, nhưng những điều cô viết kia là chân thành cả. Nếu không có cô ta, cô còn chưa nhận ra lỗi của mình đâu.
“Trời lạnh lắm, đi làm anh nhớ mặc ấm vào nhé. Riêng em nơi đây chỉ cần nghĩ đến nụ cười của anh đã đủ ấm lòng”, “Tối nay anh phải đi dự tiệc rượu à? Anh uống ít thôi nhé, kẻo ảnh hưởng sức khỏe, em sẽ lo đấy”, “Đêm dài và lạnh lẽo quá anh ạ. Ước gì có anh ở đây, nhưng em biết đó chỉ là mơ ước xa vời, mà sao em vẫn không thể buông bỏ trong lòng. Bao chân tình của những người đàn ông khác đối với em không bằng một nụ cười trìu mến từ anh”…
Đọc được những dòng chữ đó trong điện thoại của chồng, mắt cô hoa lên, lồng ngực nghèn nghẹn tới khó thở. Uất ức nhất là chồng cô đáp lại đám tin nhắn đấy vô cùng dịu dàng nữa chứ. Toàn là: “ Cảm ơn em, em cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy”, “Anh say quá nhưng vợ anh ngủ rồi, giá như có người nấu canh giải rượu cho anh nhỉ”, “Vợ anh tối nay cũng về nhà ngoại, mỗi mình anh cô đơn đây”…
Căn cứ vào nội dung họ trao đổi qua lại thì giữa 2 người chưa có chuyện gì xảy ra, mới dừng tại mức làm quen, có chút tán tỉnh nhau mà thôi. Nhưng thế cũng đủ cho một người vợ kiêu ngạo và luôn tự tin như cô tức giận tới nổ phổi rồi. Chồng cô có người phụ nữ khác ngưỡng mộ, không sao cả, càng chứng minh sức hấp dẫn của anh, nhưng việc anh hùa theo họ mới là điều khiến cô cay cú và khó bề chấp nhận được.
Ảnh minh họa
Cô lập tức mang những tin nhắn đó tới trước mặt anh chất vấn. Ban đầu anh xin lỗi, hứa hẹn cắt mọi liên lạc với cô nàng kia. Nhưng cái Tôi kiêu hãnh của cô đã bị động chạm, người đàn ông của cô vậy mà lại ỡm ờ với cô nàng khác, cô làm sao cho nguôi ngoai cơn giận này đây? Cô mắng mỏ, nói anh không ra gì, còn đòi ly thân. Thấy cô làm căng, anh cũng xổ toẹt luôn: “Em vừa phải thôi, chuyện cũng chưa có gì cả. Nhiều khi buồn buồn thấy cô ấy nhắn tin quan tâm thì anh đáp lại thôi. Em không quan tâm đến chồng em, chẳng mấy khi ngọt ngào nhẹ nhàng với anh, còn cấm người khác quan tâm tới anh nữa hả?”
Cô giận điên người. Anh đã quên anh là đàn ông có vợ à, ai quan tâm cũng nhận hết hay sao? Nếu thế thì cô cũng ngoại tình rất nhiều lần rồi, bởi với nhan sắc của mình cô ra ngoài thiếu gì người để ý chứ? Càng nghĩ càng ấm ức, cô bực dọc dọn đồ về nhà ngoại, bắt đầu chiến tranh lạnh với chồng.
Video đang HOT
Cô ở nhà ngoại tới ngày thứ 5 mà anh chẳng hề đoái hoài hỏi thăm, chứ đừng nói là tới xin lỗi đón cô về. Ban đầu cô còn giận lẫy, nghĩ bụng đã thế phải giận anh dài dài thêm cho bõ ghét. Nhưng qua 1 tuần, cô bắt đầu lo được lo mất. Liệu anh có thật bỏ cô không, anh chán cô rồi ư, quan trọng hơn anh có nhân lúc này mà phát triển quan hệ với cô nàng kia hay không? Cô bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhất là khi cô gạt bỏ hết tự ái gọi điện cho anh, song chẳng có ai nghe máy, mãi anh vẫn chẳng gọi lại thì cô khủng hoảng thật sự. Cô chỉ định giận dỗi anh thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ tới ly hôn cả!
Mẹ cô thấy con gái bơ phờ hốc hác, lúc này mới đủng đỉnh lên tiếng: “Con phải thay đổi mình đi, không có ngày mất chồng thì hối không kịp đấy! Đành rằng con xinh đẹp, nhà mình có điều kiện hơn, nhưng chồng con nó cũng là người tốt, có chí, đối xử với con hết lòng. Đừng có kiêu ngạo như trước nữa, đừng có coi việc chồng phải chiều chuộng, nâng niu mình là hiển nhiên, phải có đi có lại. Con ân cần săn sóc chăm lo cho chồng, có thế tình cảm vợ chồng mới bền vững được. Dù có yêu tới mấy nếu không vun đắp cũng nhạt nhẽo, dù có kiên trì bao nhiêu nhưng chẳng được đáp lại sẽ tới lúc nản lòng. Đi về tìm chồng con đi, xin lỗi nó, chịu nhường một lần đi, mẹ tin nó không dễ thay lòng như vậy đâu. Nói ra con phải nên cảm ơn cô gái kia nữa ấy!”
Ảnh minh họa
Nghe những lời mẹ nói, cô như bừng tỉnh, thông suốt hơn rất nhiều. Vội vã thu dọn đồ đạc, trên đường về nhà cô ghé qua siêu thị mua đồ làm bữa tối toàn món anh thích. Lúc chồng cô về tới nhà, anh hơi ngẩn người khi bắt gặp bóng lưng vợ trong nhà bếp, rồi cô quay lại nhoẻn cười với anh, lao vào lòng anh thủ thỉ: “Chồng ơi tha lỗi cho em nhé. Em đã khiến anh phải buồn lòng, em chưa làm tròn trách nhiệm của một người vợ…” Anh mỉm cười, nói một câu chẳng liên quan: “Em không ở nhà anh cũng chẳng trả lời một tin nhắn nào của cô ấy cả, dù cô ấy nhắn rất nhiều. Còn hôm trước thấy cuộc gọi nhỡ của em rồi, nhưng anh cố tình không gọi lại đấy, đợi em chủ động về gặp anh”. Cô cười tít mắt, cô chưa hỏi mà anh đã tự khai, đáng yêu quá đi!
Ngày hôm sau, cô đặt một bó hoa rất đẹp tới tận công ty của cô nàng kia, trên tấm thiệp viết mấy dòng thân gửi cô ta: “Chị thật lòng cảm ơn em, nhờ có em mà chị nhận ra những thiếu sót của mình, để trở thành một người vợ tốt hơn, không còn quá ỷ lại vào sự chiều chuộng của anh ấy nữa. Em không cần phải quan tâm đến chồng chị nữa đâu, bởi anh ấy đã có chị chăm lo là đủ rồi. Chúc em tìm được người đàn ông tốt cho riêng mình.”
Cô chẳng biết khi cô ta nhận được bó hoa có giận dữ hay không, nhưng những điều cô viết kia là chân thành cả. Nếu không có cô ta, cô còn chưa nhận ra lỗi của mình đâu, còn chìm đắm trong cái Tôi cao ngạo của bản thân, chỉ sợ tới lúc giật mình nhận ra thì anh đã xa cô lắm rồi. Cũng mong cô ta có người đàn ông cho riêng mình, không cần là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác nữa.
Theo Sen Trắng / Thời Đại
Cầm tờ kết quả vô sinh trên tay, chồng nói một câu khiến tôi bật khóc ôm chặt lấy anh mà cảm ơn
Cầm kết quả trên tay, tôi chỉ biết khóc nức nở. Ông trời đang trêu đùa tôi sao, anh yêu tôi như vậy, tôi lại không thể sinh cho anh một đứa con.
33 tuổi tôi mới có chồng. Không phải do tôi kén chọn, càng không phải do tôi học cao nghiệp rộng nên chẳng chàng trai nào dám tới. Tôi có vẻ bề ngoài nhỏ nhắn, hơi gầy nhưng trẻ trung. Ai cũng nói tuổi của tôi chỉ tầm 25, 26 tuổi chứ không nghĩ tôi đã 33 rồi. Tôi làm nhân viên của văn phòng nhà đất, lương tháng cũng cao.
Chỉ có điều tôi không dám yêu ai, không dám nhận lời yêu của ai vì sợ làm họ tổn thương. Tôi từng bị u nang buồng trứng, khi mổ đã phải cắt bỏ một bên. Nhiều đêm nằm nghĩ, tôi chỉ sợ mình mãi mãi không có con. Nhưng bố mẹ tôi đều khuyên tôi nghĩ thoáng hơn, tôi vẫn còn một bên buồng trứng nên khả năng có con vẫn bình thường thôi.
Tôi được sống tự do, được chồng chăm chút, chiều chuộng hết mực. (Ảnh minh họa)
Đến đầu năm trước, tôi mới yêu một chàng trai. Anh là khách hàng quen của văn phòng tôi. Nói dễ hiểu hơn, anh là môi giới nhà đất. Vì tính chất công việc nên chúng tôi gặp nhau thường xuyên đã vài năm nay. Nhưng mãi đến đầu năm anh mới dám nói lời yêu với tôi. Điều đáng nói là anh vẫn còn nhỏ hơn tôi 3 tuổi.
Chuyện tình yêu của chúng tôi vấp phải sự ngăn cản bên gia đình anh. Nhưng rồi chúng tôi vẫn vượt qua được và tổ chức đám cưới. Vì sợ tôi sống khó khăn với mẹ mình nên anh đã chủ động xin ra ở riêng. Vì điều đó mà mẹ anh càng căm ghét tôi hơn nhưng bù lại, tôi được sống tự do, được chồng chăm chút, chiều chuộng hết mực. Có thể nói tấm chân tình của anh, tôi đời đời kiếp kiếp cũng không trả được.
Chúng tôi bên nhau đã nửa năm nay nhưng vẫn không có tin vui. Mỗi tháng chậm kinh, tôi đều thấp thỏm mua que về thử. Cái cảm giác chờ đợi vài giây ngắn ngủi ấy với tôi thật là dài. Và mỗi lần như thế, tôi đều rơi nước mắt vì que chỉ hiện lên một vạch.
Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể có con được nữa. (Ảnh minh họa)
Tháng 6 này, tôi cùng chồng đi khám sinh sản. Kết quả đúng như tôi dự đoán, khối u nang đã di căn sang bên phải, tôi buộc phải cắt luôn buồng trứng còn lại để ngăn ngừa ung thư. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể có con được nữa.
Cầm kết quả trên tay, tôi chỉ biết khóc nức nở. Ông trời đang trêu đùa tôi sao, anh yêu tôi như vậy, tôi lại không thể sinh cho anh một đứa con. Anh ngồi lặng im bên cạnh rồi bất chợt đưa tay ôm tôi vào lòng.
"Về thôi em, về chuẩn bị tiền bạc, xin nghỉ làm để đi mổ nữa. Với anh, không có con cũng không sao. Chỉ cần có em bên cạnh là đủ rồi. Chúng ta sẽ xin con nuôi vậy".
Những lời anh nói càng khiến tôi dằn vặt hơn nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc hơn. Nếu sau này anh có phản bội tôi mà đi với người khác để tìm một đứa con, tôi vẫn sẽ chấp nhận. Điều làm tôi lo lắng nhất chính là mẹ chồng tôi. Tôi sợ bà sẽ dựa vào điều này để gây áp lực, bắt tôi rời bỏ anh. Tôi phải làm sao để giữ anh bên mình đây?
Theo Helino
Liệu hôn nhân có phải là dấu chấm hết của tình yêu? Ngay trước ngày gia đình Việt Nam, người dùng mạng xã hội cả nước đã có dịp rơi nước mắt bởi phim ngắn cảm động về gia đình "Tôi nhất định phải... ly hôn". Đạt 2,4 triệu lượt xem, bộ phim mang đến nhiều ý kiến trái chiều về câu hỏi liệu cuộc sống hôn nhân có phải dấu chấm hết của tình...