Chỉ tại cái ‘bao’
Dùng bao cao su chưa được hai tháng, chồng chị biểu tình đòi trả lại tự do. Nào là “vợ không yêu chồng nữa hay sao mà cấm chồng nhiều thế”? Nào là vợ thay đổi rồi, nào là “chồng chẳng phải phong độ như ngày xưa nữa. Làm kiểu này lâu chắc chồng lên chùa ở còn sướng hơn”.
Thật chẳng ai giống ai chuyện gì. Vợ chồng người ta lục đục vì chuyện cơm áo, gạo tiền, vợ chồng bồ bịch, trai gái nhăng nhít bên ngoài còn vợ chồng chị Minh lại hục hặc vì lí do vô cùng oái oăm, vì… chồng quá yêu vợ.
Anh Trung chồng chị vốn là người tinh ý, nhạy cảm nên sợ nói thật với chồng thì chồng lại nghĩ xiên nghĩ xọ hỏng việc. Mà cứ để tình trạng này kéo dài thì thực lòng chị Minh cũng thấy xót của lắm. Mỗi lần mở hầu bao là một lần chị vừa tức vừa thương chồng và thương cái thân mình.
Sau khi sinh bé Cà Rốt được 3 tháng, anh chị bàn tính chuyện kế hoạch hóa gia đình như thế nào cho “chuẩn”, kẻo Cà Rốt mà có em nữa thì không có bà nào chịu giữ con cho mà đi làm. Không khéo vợ chồng lại lục đục và “choảng nhau” như chơi.
Nghĩ là làm, bao nhiêu biện pháp kế hoạch được đưa ra nhưng bàn tính chán rồi lại xếp xó. Uống thuốc tránh thai thì sợ không an toàn cho bé vì chị đang cho con bú, đặt vòng thì chị mới sinh nên chưa làm được. Tính ngày an toàn thì lại chẳng khả thi tẹo nào vì từ thời con gái tới giờ “nguyệt san” của chị tháng có, tháng tắt, tháng nhiều, tháng ít nên chẳng biết đâu mà lần.
Ngay cả lần chị đang mang bầu bé Cà Rốt mà cả hại vợ chồng chị cứ đinh ninh là chị tháng này “mất tháng” nên hai vợ chồng vẫn “chiến đấu” như thường. Ai dè đến khi thấy bụng ọc oạch đi siêu âm thì thai được 7 tuần làm cả hai vợ chồng hú hồn hú vía.
Video đang HOT
Phương án này chẳng được, phương án kia cũng chẳng ăn thua, cuối cùng anh Trung chồng chị phán một câu xanh rờn: “Cứ bao cao su mà duyệt vợ à, thiên hạ người ta chẳng đồn đại rầm rầm rằng bao cao su có khả năng tránh thai đến chín mươi mấy phần trăm là gì. Tội gì mà không dùng…”
Dùng bao cao su chưa được hai tháng, chồng chị biểu tình đòi trả lại tự do.
Chuyện tưởng đơn giản, ai ngờ lại nhiều rắc rối thế. Từ ngày anh chị chuyển sang dùng chàng vệ sĩ này, bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười thi nhau xảy ra.
Tuần đầu tiên nhìn vẻ mặt tò mò có phần háo hức của anh, chị cũng mừng thầm vì thấy biện pháp này cũng an toàn mà chồng lại không phản ứng gì. Chị càng vững tâm về quyết định trên cả tuyệt vời của hai vợ chồng.
Nhưng đúng là, “nói trước bước không qua”, qua mấy lần dùng, anh Trung mất khí thế hẳn. Nhìn vẻ mặt thoáng nhăn nhó của chồng, chị vừa tức, vừa cười thầm trong bụng. Ai bảo chồng chị trước giờ “Sướng quen rồi, giờ khổ không chịu được”.
Dùng bao cao su chưa được hai tháng, chồng chị biểu tình đòi trả lại tự do. Nào là “Vợ không yêu chồng nữa hay sao mà cấm chồng nhiều thế”? Nào là vợ thay đổi rồi, nào là “Chồng chẳng phải phong độ như ngày xưa nữa. Làm kiểu này lâu chắc chồng lên chùa ở còn sướng hơn”.
Ai bảo chồng chị “phong độ” hơn người, khiến chị phải chi tiêu bao nhiêu là tiền cho cái sự thay đổi xoành xoạch chàng vệ sĩ phục vụ “khoản đó”. Để tiết kiệm chi tiêu, chị giảm dần giá trị của “mặt hàng” từ 50 ngàn đến 20 ngàn rùi đến 10 ngàn. Lợi đâu chưa thấy, chỉ biết tỷ lệ nghịch với vẻ mặt hí hửng của chị vì giảm được mấy chục ngàn là khuôn mặt bí xị của chồng chị mỗi lần “dùng thử” sản phẩm mới.
Nhiều lần chị nửa đùa nửa thật đánh tiếng với chồng rằng “Tiền bao tốn hơn tiền gạo”, hy vọng là chồng “tỉnh ngộ sớm” mà “chung tình” với một chàng vệ sĩ nào đó cho chị được nhờ. Ấy vậy mà chẳng có chút tín hiệu gì gọi là khả quan.
Chỉ mấy tháng thực hiện kế hoạch, mà chị Minh đã nhẵn mặt với các tiệm thuốc Tây gần nhà. Giờ có muốn mua thì cũng phải đi khá xa để tránh các chị ở các quầy thuốc xì xầm to nhỏ, chồng biết được lại “nguy”. Thậm chí giờ nhìn nhãn hiệu bên ngoài là chị đã biết loại đó dày, mỏng như thế nào, nó có đặc điểm gì nổi bật. Thậm chí là loại đó cửa hàng nào bán rẻ, bán đắt hơn bao nhiêu chị đều biết rõ.
Hai vợ chồng còn phải cùng nhau sát cánh chiến đấu nhiều ngày, nhiều tháng, thậm chí là hàng năm. Nhưng với tình hình “chiến sự” kiểu này thì không biết rồi sẽ phải chiến đấu kiểu gì đây nữa?
Theo VNE
Chồng bạc
Bị đánh, Vi hết sức bất ngờ. Cô không tin được, một người trí thức, lịch thiệp như Hoàng vì nhân tình mà cũng có thể ra tay đánh vợ.
Nhẫn tâm đẩy vợ con ra đường
Có lẽ ngay cả trong mơ, Vi cũng không nghĩ được cuộc đời mình lại rơi vào hoàn cảnh không nhà, không cửa như thế này.
Là con gái đất Cảng, sau khi tốt nghiệp đại học ngành quản trị kinh doanh, Vi nhận được học bổng du học tại Nhật Bản. Về nước với tương lai đầy sáng lạn, Vi cùng Hoàng, một chàng trai Hà thành, là người yêu của cô trong 5 năm qua hùn vốn mở Trung tâm Tư vấn du học. Yêu nhau cũng đủ lâu, lại sắp kết hôn nên Vi tin tưởng để cho Hoàng đứng tên khi làm giấy tờ thành lập Trung tâm.
Sau khi kết hôn, trung tâm dưới danh nghĩa Hoàng là giám đốc, nhưng mọi hoạt động đều do Vi đảm nhận, bởi cô vừa có vốn ngoại ngữ tốt, vừa có trình độ chuyên môn vững vàng. Hoàng chủ yếu chỉ quản lý về mặt tài chính.
Những tưởng, khi trung tâm làm ăn ngày càng phát đạt cùng với sự ra đời của con gái, hạnh phúc của Vi sẽ được nhân lên gấp bội, nhưng sự thực lại hoàn toàn ngược lại.
Khi con gái được 15 tháng tuổi, Hoàng công khai ngoại tình với Bích - kế toán của Trung tâm - một cô gái vừa trẻ trung, vừa xinh đẹp hơn Vi rất nhiều. Cứng rắng có, mềm mỏng có, nhưng Vi vẫn không thể níu giữ được trái tim của chồng. Thậm chí, khi việc Vi tìm Bích nói chuyện, yêu cầu nghỉ việc, buông tha chồng mình đến tai Hoàng, Vi đã nhận được một trận đòn nhừ tử.
Vừa đánh cô, Hoàng vừa quát: "Cô là cái thá gì mà dám yêu cầu cô ấy rời khởi Trung tâm chứ? Ai mới là giám đốc hả? Nếu cô còn dám bắt nạt cô ấy, đừng trách tôi vô tình".
Bị đánh, Vi hết sức bất ngờ. Cô không tin được, một người trí thức, lịch thiệp như Hoàng vì nhân tình mà cũng có thể ra tay đánh vợ: "Em làm thế có gì sai? Em chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc của mình".
Nghe cô nói, Hoàng lấy từ ngăn kéo tờ đơn ly hôn đã kí sẵn đưa cho cô: "Chúng ta ly hôn đi. Cô được quyền nuôi con, tôi không giành, hàng tháng tôi sẽ có trách nhiệm chu cấp. Còn Trung tâm đứng tên tôi, nên cô đừng có mơ tưởng. Cô cũng nhanh chóng dọn ra ngoài đi, tôi ghét phải thường xuyên nhìn thấy cô".
Không lay chuyển được chồng, Vi tìm mẹ chồng giúp đỡ nhưng cô chỉ nhận được sự thờ ơ của bà: "Chuyện vợ chồng, con tự giải quyết". Bà còn bảo: "À, tháng này con chưa đóng tiền ăn". Quá ngạc nhiên, Vi bảo: "Từ trước tới nay vẫn là nhà con đóng tiền ăn cho mẹ mà". Nghe thế, bà đáp lại: "Tháng này, nó chỉ đóng mỗi suất của nó thôi".
Đến Trung tâm làm việc, bị mọi người nhìn với con mắt thương hại, chồng thì công khai yêu đương với người tình; về nhà, chồng và mẹ chồng ngồi ăn cơm cùng nhau, cô không có suất đành bế con đi ăn cơm bụi. Vi tự hỏi: "Không biết cô đã sai ở chỗ nào?".
Biết là khó khăn, nhưng trong Vi nung nấu quyết tâm nhất định sẽ dành lại những công sức, tiền bạc mà cô đã bỏ vào Trung tâm bao năm nay.
Vi cắn răng chịu đựng, chấp nhận việc chồng có nhân tình bên ngoài (Ảnh minh họa).
Chồng đã "hoa tâm" còn vô tình
Không xuất sắc như Vi, tốt nghiệp cao đẳng sư phạm, Thùy (thành phố Hải Dương) về quê dạy học. Qua mai mối, cô gặp Lưu - con giám đốc một doanh nghiệp xây dựng ở thành phố. Thời gian đầu, Thùy cũng lăn tăn bởi Lưu hơn cô những 12 tuổi. Nhưng sự ga lăng, hào phóng, sự quan tâm tỉ mỉ của Lưu đã làm Thùy rung động.
Sau hai tháng quen biết, Thùy lên xe hoa về nhà chồng.
Thế nhưng, kết hôn rồi, Thùy mới hiểu được vì sao giàu có, đẹp trai mà mãi hơn 30 tuổi, Lưu vẫn chưa có vợ, lại đồng ý lấy một người không xuất sắc, cũng không quá xinh đẹp như cô. Thì ra, sự ga lăng, hào phóng của Lưu không chỉ dành cho Thùy mà còn cho nhiều cô gái khác. Đến tuổi lấy vợ, bị bố mẹ giục giã, anh mới tìm một người hiền lành, công việc ổn định để lập gia đình cho bố mẹ yên tâm.
Cưới vợ chưa lâu, Lưu đã bắt đầu ra ngoài tìm thú vui. Khi Thùy chất vấn, anh thản nhiên: "Từ trước tới nay anh vẫn thế, giờ anh cũng không có ý định 'vì một cây mà phải từ bỏ cả khu rừng'". Em lấy anh không phải cũng vì nhà anh giàu sao? Nên em yên tâm, cứ an phận, anh sẽ không để em phải thiếu thốn".
Đến lúc này, Thùy mới hối hận vì đã không tìm hiểu kĩ trước khi cưới. Không muốn vừa cưới đã ly hôn, đường đường lại là giáo viên nên cô vẫn muốn xây dựng hình ảnh một gia đình hạnh phúc trong mắt đồng nghiệp và học sinh. Chính vì vậy, Vi cắn răng chịu đựng, chấp nhận việc chồng có nhân tình bên ngoài.
Khi đứa con đầu lòng ra đời, Thùy thầm hy vọng, vì con cái, Lưu sẽ quay đầu. Nhưng càng hy vọng, cô càng thất vọng. Sau khi cô có thai rồi sinh con, thời gian Lưu ở nhà càng ngày càng ít đi.
Sợi dây chịu đựng của cô cuối cùng cũng đứt khi con bị tiêu chảy, phải nằm viện cả tuần. Vậy mà ngoài một cuộc điện thoại hỏi thăm hôm đầu tiên, sau đó Lưu biệt vô âm tín.
Con ra viện, Thùy quyết định bế con về nhà mẹ đẻ, cô cần thời gian để suy nghĩ. Đáp lại việc cô bỏ về nhà mẹ, sau hơn 1 tháng, Lưu cầm đơn ly hôn đến tận trường cô dạy, lớn tiếng: "Tôi tưởng cô biếtan phận, thì ra gan cô cũng lớn, dám thách thức tôi. Nếu cô đã muốn về nhà mẹ, tôi cho cô thỏa mãn. Nhưng cô đừng mong nhận được một đồng từ tôi...". Hổ thẹn với đồng nghiệp, học sinh, Thùy chỉ biết im lặng nhìn chồng, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Theo afamily
Chiếc bao cao su trong túi vợ Chàng thì ham muốn mãnh liệt, càng ra sức kéo nàng "nhập cuộc" thì nàng lại càng đơ ra khiến không ít lần hứng thú của chàng bị lâm vào tình cảnh "xuống dốc không phanh". Chàng phong độ, thành đạt. Còn nàng vô cùng xinh xắn, dịu dàng. Mỗi lần họ sánh bước bên nhau, mọi người xung quanh đều trầm trồ...