Chỉ sợ anh không dám yêu đến tận cùng.
Em có đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện, chỉ sợ anh không dám yêu em đến tận cùng.
ảnh minh họa
Cuộc sống vốn dĩ không đơn giản như tôi suy nghĩ, càng trải nghiệm và chứng kiến nhiều cuộc tình trái ngang, tôi càng nghĩ không nên trói mình vào tình yêu hay hôn nhân. Suy nghĩ như vậy có lẽ hơi khác người, nhưng đã một lần đổ vỡ trong chuyện tình cảm nên lòng dường như đã chai sạn. Tôi sống giản dị, không cầu toàn, niềm vui của tôi chỉ là công việc, xem phim, shopping, lê la vỉa hè ăn vặt cùng lũ bạn hay trà đá chém gió.
Đến bây giờ tôi vẫn đau đớn khi nghĩ về Minh, kể từ ngày chia tay tôi đã cố quên hình ảnh của anh, nhưng quả thật chưa một ngày nào tâm trí nguôi nhớ về anh. Nhiều lúc tôi nhớ về những ký ức như để nhâm nhi lại cảm giác ngọt ngào, ấm áp khi bên cạnh anh, nhưng có lúc nhớ về những kỷ niệm làm tôi đau đớn, oán trách người đàn ông mình đã tin tưởng và hết mực yêu thương. Cứ tưởng mọi thứ sẽ nhạt nhòa nhanh thôi, chỉ cần có thời gian, nhưng nó không dễ dàng chút nào. Đã 2 năm trôi qua, cuộc sống của tôi đã thay đổi nhiều, nhưng chỉ duy nhất một điều tôi không thể thay đổi được đó là không thể quên được anh.
Chiều nay, một mình chạy xe lang thang, tôi rẽ vào quán cafe vỉa hè, ngồi nhâm nhi cốc cafe, cái khuôn mặt lúc nào cũng giữ vẻ bình tĩnh, không bao giờ biết tức giận, cặp kính cận làm tăng dáng vẻ tri thức của anh cứ lởn vởn trong đầu, lòng tôi bỗng đau thắt lại. Khi còn ở bên nhau, tôi được Minh chiều chuộng hết mực, những cử chỉ nhỏ nhặt mà anh chăm chút cho tôi càng khiến tôi nhớ anh da diết. Nỗi nhớ hòa cùng nỗi đau làm nước mắt tôi cứ thế tuôn trào, nhấp hớp cafe đắng tôi thấy lòng mình cũng xót xa, đắng ngắt không thể chịu được.
Tôi và anh đến với nhau rất tự nhiên, tình cảm của chúng tôi lớn dần bằng những tin nhắn hỏi han, quan tâm nhau. Quen nhau trong buổi đầu tiên đi học thêm tiếng Anh cho người đi làm, trong lúc tôi đang chăm chăm tìm một chỗ ngồi tốt, thì Minh nhẹ nhàng với nụ cười hiền lành “em có thể ngồi đây này”, anh nhường chỗ ngồi của mình cho tôi. Tôi bối rối, còn chưa kịp cảm ơn thì anh đã đứng dậy và di chuyển xuống hàng ghế phía dưới. Có lẽ là con gái ai cũng rất thích những hành động ga lăng và lịch sự như vậy, từ hôm đó tôi bị ám ảnh hình ảnh anh chàng mặt mũi sáng sủa, có nụ cười hiền lành.
Video đang HOT
Chúng tôi dần thân thiết nhờ những lần tôi và Minh nhờ nhau in tài liệu ôn tập, tình cảm cứ ngày một lớn lên và chúng tôi yêu nhau lúc nào nào không hay. Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi tính đến chuyện kết hôn. Anh đưa tôi về giới thiệu với gia đình, không giống với những gia đình khác, bố mẹ anh đều đã mất, nhà chỉ có hai chị em. Chị gái anh xinh xắn, thành đạt, nhưng vẫn chưa lập gia đình. Chị ứng xử rất khôn khéo, tôi vụng về hơn thường ngày và luôn lắp bắp khi đứng trước chị.
Ngay buổi gặp mặt đầu tiên tôi cảm thấy mình không ghi được điểm, có linh tính không hay về dự định của chúng tôi, ngay buổi chiều hôm gặp mặt Minh gọi cho tôi với giọng buồn bã: “Chị Lan không ủng hộ chuyện của chúng mình”. Không thể đợi được, tôi nằng nặc muốn gặp trực tiếp anh luôn để hỏi rõ ngọn ngành. Trước những câu hỏi dồn dập của tôi anh không nói nhiều, cũng không giải thích vòng vo: “Từ khi bố mẹ mất, chị vừa là bố, là mẹ, là chị và là bạn của anh, những gì tốt đẹp nhất chị cũng dành cho anh, anh không thể làm chị buồn được” chỉ vẻn vẹn từng đấy câu để kết thúc cuộc tình.
Kể từ hôm đó anh không liên lạc lại, tôi đã gửi hàng trăm tin nhắn cho anh, vứt bỏ lòng tôi vẫn kiên nhẫn nhắn tin hỏi thăm anh và gặng hỏi lý do chị anh không thích tôi, nhưng lần nào cũng vậy chờ đợi đến đêm khuya vẫn không thấy hồi âm. Có duy nhất một lần, đó là vào ngày sinh nhật tôi anh gửi một tin nhắn chúc mừng và nói mong tôi sẽ tìm được một người tốt hơn anh.
Tôi cảm thấy hận anh vô cùng, anh quá phũ phàng với tôi. Người đàn ông mà tôi tin tưởng và muốn đi cùng anh đến hết cuộc đời đã bỏ rơi tôi giữa đường giữa đường không một lời giải thích. “Thực sự em trách anh nhiều lắm, tại sao anh không nói với em, không chia sẻ với em để vượt qua mọi thử thách, mà đã vội đầu hàng. Em có đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện, chỉ sợ anh không dám yêu em đến tận cùng”, đó là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho anh.
Chiều nay, tôi nhận được thiệp cưới của anh từ một người bạn mới hay, chị Lan chê tôi gầy còm, sợ không sinh nở được, anh lại là con trai duy nhất trong nhà và chúng tôi còn không hợp tuổi. Nhưng Minh không muốn nói lý do đó với tôi, vì sợ tôi tự ti về bản thân. Giờ đây, tôi không còn buồn nhiều và ít nghĩ về anh, hay nói cách khác, nỗi đau đã đang dần liền vết và tôi cầu chúc cho anh được hạnh phúc!
Theo VNE
Rạp chiếu phim tận cùng thế giới
"Hội trường" rạp chiếu phim nằm trên sa mạc Ai Cập.
Rạp chiếu phim ở nơi tận cùng thế giới nằm ở bán đảo Sinai trong sa mạc Ai Cập.
Những chiếc ghế gỗ được đặt ngoài trời theo đúng vị trí chỗ ngồi như một rạp chiếu phim. Nơi đây đã được mệnh danh là rạp chiếu phim tận cùng thế giới - một cái tên không thể nào tốt hơn thế.
Sự sắp xếp gọn gàng những hàng ghế gỗ ở giữa hư không có vẻ giống như ngày cuối cùng mà bạn có thể tưởng tượng, bởi nó giống như một rạp chiếu phim được sử dụng trong nền văn minh cổ đại bí ẩn.
Giữa sa mạc có những dãy ghế rạp chiếu phim
150 chỗ ngồi được sắp đặt giữa sa mạc. Nhưng không chắc rằng có người muốn xem một bộ phim khi ngồi ở ngoài trời giữa một không gian đầy cát.
Đây thực chất là ý tưởng của một người Pháp đã bị bỏ dở. Nhiếp ảnh gia Kaupo Kikkas đã ghi lại được những cảnh tượng của rạp chiếu phim độc nhất vô nhị này. Theo lời Kikkas, người đàn ông người Pháp đã lên ý tưởng, mua tất cả mọi thứ anh thấy cần thiết cho một rạp chiếu phim, từ một nhà hát cũ ở Cairo. Ông muốn tái hiện lại hình ảnh các rạp chiếu phim theo quan niệm của mình.
Ý tưởng của một người Pháp bị bỏ dở
Tuy nhiên kế hoạch dựng rạp chiếu phim đã không thành. Máy phát điện của họ bị phá hoại và không thể chiếu bộ phim nào.
Hiện nay, những chiếc ghế vẫn còn được giữ nguyên trạng để minh chứng cho một rạp chiếu phim ngay giữa sa mạc.
Hiện nay, những chiếc ghế vẫn còn được giữ nguyên trạng
Hình ảnh rạp chiếu phim nhìn từ Google Map
150 chỗ ngồi được sắp đặt giữa sa mạc.
Theo Tiểu Nhi (Khampha.vn)
Thành phố hoang ở nơi tận cùng trái đất Pyramid, một thành phố mỏ ở Bắc Cực do Liên Xô thành lập, từng giống như một thiên đường trong thập niên 70 và 80. Nhưng ngày nay nó chỉ còn là một đô thị hoang vắng. Thành phố Pyramid nằm trên đảo Spitsbergen thuộc Bắc Băng Dương. Ảnh:Siberian Times. Chính phủ Liên Xô thành lập Pyramid để khai thác khoáng sản trên...