Chỉ phụ nữ xấu, dốt mới phải than trách về bổn phận đàn bà
Các chị cứ gân cổ lên gào làm gì, chỉ tổ đau họng thôi. Trong khi đó thước đo về bản thân các chị, các chị nên xem lại chúng hiện đang nằm ở mức dưới chuẩn không. Bởi thực tế, chỉ có phụ nữ xấu, dốt mới phải than trách về bổn phận vô tận của đàn bà.
Thấy mọi người đang bàn luận về chuyện vợ khốn khổ với bổn phận đàn bà khiến tôi không thể ngừng lời. Tôi thấy chị Thanh Huyền đang tự buộc lọng vào cổ mình. Rồi chính chị lại cất tiếng kêu khổ than nhọc.
Tôi cho rằng mỗi giới đều có vị trí nhất định trong gia đình và xã hội. Đâu phải cứ là đàn ông thì lăng xăng chạy ra ngoài kiếm tiền còn phụ nữ phải làm vú em.
Nó phụ thuộc vào diện mạo, tài và tầm của mỗi giới. Các chị cứ gân cổ lên gào làm gì, chỉ tổ đau họng thôi. Trong khi đó thước đo về bản thân các chị, các chị nên xem lại chúng hiện đang nằm ở mức dưới chuẩn không. Bởi thực tế, chỉ có phụ nữ xấu, dốt mới phải than trách về bổn phận vô tận của đàn bà.
Nói vậy không phải là xáo đâu chị em nhé. Ngay tôi đây là bằng chứng vàng cho việc phụ nữ cần phải hoàn thiện bản thân mới mong được đàn ông kính nể.
Tôi đẹp. Không phải vốn sinh ra tôi đã có vẻ đẹp trời ban. Song may mắn tôi có người mẹ hợp thời và có kinh tế nên đã đầu tư cho con gái đi trùng tu nhan sắc ngay từ thời sinh viên.
Với tấm bằng đại học loại giỏi của trường công lập cũng tiếng Anh nói như gió, tôi dễ dàng được mức lương tính bằng đô. Các chế độ thưởng, nghỉ dưỡng chỗ tôi làm cũng khiến nhiều người khao khát (Ảnh minh họa)
Khuôn mặt tôi thanh thoát cũng nhờ nâng sống mũi. Tôi đã xẻ đuôi mắt để có được ánh nhìn hút hồn. Còn làn da tôi sánh được với Ngọc Trinh vì sự kiên trì tới spa.
Dù không phải là hàng hiệu cao cấp, song trang phục của tôi đều xuất thân từ các shop thời trang. Tôi quyết tẩy chay những hàng rẻ tiền. Khoác trên người đồ tùm lum hạ đẳng chỉ làm phụ nữ xấu xí.
Video đang HOT
Tôi tài. Với tấm bằng đại học loại giỏi của trường công lập cũng tiếng Anh nói như gió, tôi dễ dàng được mức lương tính bằng đô. Các chế độ thưởng, nghỉ dưỡng chỗ tôi làm cũng khiến nhiều người khao khát.
Thế nên chuyện tôi cưới được chồng ngoan là tất yếu. Chồng tôi biết nếu dám hỗn hay chèn ép vợ thì tờ giấy ly hôn sẽ nghiễm nhiên xuất hiện trước mặt anh.
Chồng tôi là người có học thức nên khá biết điều. Từ lúc tôi sinh được công chúa thì anh càng yêu vợ thương con nhiều hơn nữa. Anh cười bảo: “Đội vợ lên đầu sống lâu trăm tuổi”.
Tranh thủ ngày chủ nhật vợ chồng tôi lái xe đưa con đi chợ cùng. Vừa để bé mở rộng hiểu biết, vừa gắn kết thêm tình cảm gia đình. Chúng tôi mua đủ đồ ăn thức uống đủ dùng một tuần.
Mỗi tối chồng tôi sẽ vào bếp nấu cơm. Tất nhiên, tôi có thể làm được việc đó. Song chồng tôi ngăn: “Con ngoan nhờ mẹ. Em cứ ngồi dạy con học chữ cho giỏi”.
Sau bữa cơm, chồng tôi sẽ kiêm luôn việc rửa bát và giặt quần áo để vợ có thời gian matxa mặt. Chồng tôi hãnh diện với bạn bè vì có vợ đẹp. Biết vậy tôi luôn yêu quý bản thân mình.
Nhiều lúc rảnh rang, tôi quét qua cái nhà. Chồng tôi bất ngờ chạy tới giật ngay cái chổi từ tay vợ như kiểu sợ bụi bặm sẽ vây quanh lấy vợ. Thôi chồng đã thương vợ, tôi không nỡ lòng không hưởng.
Có hôm mẹ chồng tôi từ quê lên chơi. Thấy con trai cặm cụi làm việc nhà, bà không ưng ra mặt. Chồng tôi phải mua quà nịnh mẹ rồi bảo đó là của con dâu biếu mẹ chồng. Bà thấy con dâu cũng ăn ở “biết trên biết dưới” nên đành nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện.
Hạnh phúc tôi đang hưởng do chính nỗ lực của bản thân tôi. Sinh ra tôi chưa đẹp, song tôi biết làm đẹp (Ảnh minh họa)
Tôi có chồng đảm lo toan công to việc lớn trong nhà nên yên tâm công tác. Trong vòng có 4 năm sau đi làm, tôi đã lên chức trưởng phòng. Kèm theo đó tôi phải đi tiếp khách thường xuyên, uống rượu triền miên và hay về nhà muộn.
Nhưng chồng tôi chưa một lời phàn nàn vợ. Bởi anh biết, sếp nam đã vất vả thì sếp nữ còn bộn bề hơn nhiều. Anh còn rất tự hào vì được làm chồng của người đàn bà giỏi giang.
Hạnh phúc tôi đang hưởng do chính nỗ lực của bản thân tôi. Sinh ra tôi chưa đẹp, song tôi biết làm đẹp. Cơ quan tôi hội tụ nhiều nhân tài giống tôi. Nhưng ít người biết quan hệ tốt để nhanh tiến chức như tôi.
Tôi chỉ nói qua câu chuyện về mình để nói với một số chị em rằng: Các chị em cứ hùng hục lo cho gia đình khiến bản thân trở nên tiều tụy, xấu xí, thấp kém. Chẳng hạnh phúc nào tự nhiên mà có đâu. Cái đẹp, cái tài là do chúng ta dốc công giành lấy phải không chị em?
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...