Chị ơi! Em yêu chị!
Chị ra đi, thay cả số điện thoại, đổi nơi ở mới và bảo lưu luôn kết quả học tập
Chị ơi! Giờ này chị đang làm gì? Có khi nào chị nhớ tới em không? Còn em thì mỗi sáng thức dậy, trong đầu đều hiện lên hình ảnh của chị!
Em nhớ chị lắm, chị có biết không? Em muốn phát điên lên vì cứ phải đấu tranh tư tưởng với chính mình… nhưng em thua rồi, em không thể làm được gì ngoài nỗi nhớ về chị.
Đã bao đêm em không ngủ được, trằn trọc tới sáng và điên cuồng gọi tới số chị… nhưng cuối cùng, em cũng chỉ nghe được câu càng khiến em phát điên hơn: “Thuê bao quý khách…”, nước mắt em lại rơi trong vô vọng mà không hiểu tại sao.
Đành rằng em biết chị rời xa em là vì muốn tốt cho em, vì muốn em có thể chuyên tâm học tập cho năm cuối cấp này… nhưng chị ơi! Chị đâu biết rằng, bây giờ em sống không bằng chết thì làm sao em có thể tập trung học được? Em không thể làm được bất cứ điều gì khi mà em thiếu đi sự quan tâm hằng ngày của chị, những tin nhắn yêu thương của chị nhắc nhở em vào mỗi buổi sáng và những chiếc bánh nhỏ xinh chị làm tặng em mỗi dịp cuối tuần. Thời gian gần đây, em thèm được ăn bánh chị làm lắm. Đối với em, trên đời này không có ai làm bánh ngon hơn chị đâu.
Bước vào năm học cuối cấp mà em đã suy sụp hoàn toàn rồi. Em chán nản và tuyệt vọng lắm, ngồi trong lớp em chỉ toàn nghĩ về chị thôi! Em không mạnh mẽ nổi, không tài nào loại bỏ chị ra khỏi đầu em được. Em sẽ phải sống tiếp như thế nào đây khi không còn ai chia sẻ buồn vui, kéo em dậy mỗi khi khí khăn, khi em đã mất đi động lực là phải đậu đại học để được yêu chị một cách công khai đàng hoàng?
Video đang HOT
Xung quanh em bây giờ chẳng ai hiểu em cả, từ gia đình tới người thân, bạn bè. Họ làm sao hiểu được em đang đau như thế nào?
Hãy về với em đi chị nhé! (Ảnh minh họa)
Cũng hơn ba tháng kể từ ngày em nhận được tin nhắn cuối cùng của chị. Giờ đây, chị đã đổi số điện thoại, nơi ở… và khi em lên trường tìm chị thì biết chị đã bảo lưu kết quả học tập. Chị biến mất khỏi cuộc sống của em quá nhanh chóng… em cũng không hiểu được tại sao chị phải đối xử với em như vậy?
Em tuyệt vọng lắm chị ơi! Em đã quá ngu ngốc khi nghĩ rằng, chị đang đùa em, quá ngu ngốc khi nghe những tiếng nấc của chị đang kìm nén qua điện thoại mà không thể đoán ra chị đang buồn. Em biết chị đã khóc rất nhiều, chị cũng đau lắm… vì chị cũng rất yêu em.
Nhưng chị có biết là chị nhẫn tâm, độc ác với em lắm không? Chị đau một thì giờ đây, trái tim em lại đang đau mười.
Chị là người con gái đầu tiên em yêu, là người đầu tiên cho em cảm giác hạnh phúc khi được bảo vệ, được che chở cho chị trong những cơn mưa rào bất chợt hay trong lúc em rượt đuổi hai gã trộm túi của chị và cho chúng một trận “nhừ tử”. Chị có biết khi chị kêu em “ liều thế?”, em hạnh phúc như thế nào không? Để bảo vệ chị, em sẵn sàng đối mặt với tất cả những kẻ dám bắt nạt, đe dọa chị!
Chị có biết em vui như thế nào khi được chị tin tưởng em không? Nhưng chị à! Em muốn mình là người bảo vệ chị cả đời, chứ không chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đâu. Chị biết em rồi đấy, em rất mạnh mẽ, bản lĩnh, lại có võ nữa… chắc chắn em sẽ luôn bảo vệ được chị!
Chị à! Khi đọc được những dòng tâm sự này thì chị hãy liên lạc với em chị nhé! Hãy về bên em đi chị…. em hứa nếu chị quay về, em sẽ dốc toàn lực để học và để thi được vào đại học cho chị coi.
Chị à! Em nhớ chị nhiều lắm! Hãy về với em chị nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không thể thay thế được chị ấy!
Với anh, em mãi mãi chỉ là người đến sau, không thể lấp đầy trái tim anh.
Có người đã hỏi em, hạnh phúc là gì, em chỉ mỉm cười. Hạnh phúc có lẽ là một giấc mơ không bao giờ có thật phải không anh? Từ ngày anh ra đi tình yêu đã ngủ quên trong miền ký ức, chôn vùi những hạnh phúc ngọt ngào trong đống tro tàn quá khứ. Em đã không còn cảm giác hạnh phúc và yêu thương, em đã trở thành một kẻ vô tình và ích kỷ, vô cảm bên những trái tim chân thành với em. Em, chân dung của một kẻ si tình ngu ngốc là như thế đấy.
Tình yêu đến em chỉ biết yêu và ngây thơ đón nhận sự ban ơn của một kẻ từ thiện về tình yêu, không biết rằng mình luôn là kẻ đến sau, là cái bóng của người đã quay lưng lại với anh. Còn anh, vẫn yêu em, vẫn bên em những lúc vui buồn và vẫn mang trái tim có hai người con gái anh yêu.
Và rồi cái gì đến cũng đã đến, chị ấy trở về với anh. Còn nỗi đau nào hơn khi đối diện với sự thật không thể thật hơn. Em đã không thể khóc, không thể nấc lên thành tiếng khi anh nghe anh nói lý do chia tay. Vì nửa sự thật không còn là sự thật và tình yêu không thế có một nửa bao giờ mà, phải không anh?
Thời gian đã xoa dịu vết thương nhưng có lẽ vết sẹo quá sâu không bao giờ lành lại được. Em phải tự tập cho mình những thói quen không anh và cố đổi thay những điều khó thay đổi. Anh đã từng dạy em phải biết tự đứng lên khi vấp ngã, biết đối diện với cuộc sống. Vậy mà giờ đây em như một con rối không biết phải đối diện như thế nào với những gì đang diễn ra quanh em. Phải chăng trái tim em lại khó bảo đến thế hay sao? Em không muốn dối lòng mình nhưng không thể đẩy anh ra khỏi những ý nghĩ...
Anh, sẽ không bao giờ em có thể quên được anh cũng như không bao giờ thời gian quay trở lại, em chỉ biết đi bên lề cuộc sống của anh và cầu mong mọi điều tốt đẹp. Có lẽ vì tình yêu em dành cho anh quá lớn, lấp sao được nỗi nhớ của trái tim.
Tình yêu là thứ gì mà khiến cho con người ta đau khổ như thế? Thật ra, em cố tình không dám nhận ra, bao lâu nay em chỉ là cái bóng, chỉ là người lấp chỗ trống trong trái tim anh. Và khi chị quay lại, em biết mình đã thua trong cuộc tình này. Em trở thành một kẻ trắng tay. Thứ duy nhất em nhận được khi yêu anh đó là cảm giác đau khổ trong tình yêu, chua chắt mặn đắng. Nó khiến cho con người em trở nên cảnh giác, lo sợ trước tất cả những lời tán tỉnh khác sau này.
Tình yêu đầu như tờ giấy ném vào bếp lửa cuộc đời, em sẽ cố quên quên tất cả những gì gọi là tình yêu. Không biết đến khi nào em mới tìm được người em thực sự yêu thương.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không thể quên anh Giờ thì anh đã hoàn toàn chốn chạy em, bỏ em lại với hàng vạn nỗi đau. Em vẫn nghĩ anh thực sự là một người đàn ông để em tin và gửi trọn trái tim mình. Tại sao tất cả chỉ là giả dối? Em không quan tâm, em chỉ biết một điều là em đã yêu anh còn anh thật lạnh...